Dưỡng Ngư

Chương 38: Chương 38




Đại rùa biển quen một bạn mới.

Buổi sáng Âu đi săn sẵn tiện đi thăm luôn hàng xóm cũ, liếc mắt liền nhìn thấy một con sò rất lớn.

Thật sự rất rất lớn! Lớn cỡ bốn năm lần đại rùa biển!

Hương vị của sò rất ngon, nhưng quá nhỏ, ăn quá phiền phức, mò được đều đem về cho Thiệu Niên Hoa hầm canh.

Nhưng con này lớn quá đi! Nước miếng của Âu muốn chảy cả ra, lượn vòng quanh nó hai vòng, phiền não làm sao có thể vác nó đi về.

“Ngươi đang làm gì thế?”

Đại rùa biển thấy y cứ xoay quanh vòng vòng nên hết sức khó hiểu.

“Này! Ăn ngon á!”

Vẻ mặt Âu nhộn nhạo chỉ con sò, xem xét nên chọn chỗ nào hành động mới dời đi được.

“Dừng tay.....”

Rùa biển tiên sinh mệt mỏi nói:

“Đó không phải là con sò, không thể ăn......”

“Không phải con sò? Vậy nó là gì?”

“Là Thận.”

(Thận: con trai.)

“Là gì?”

“Phải.”

“????”

(Ngưng Băng: Chỗ này chắc có lẽ là trùng âm, rùa biển bảo là thận còn Âu nghe là thậm, thậm có nghĩa là gì, sao, nào… nên Âu không hiểu hỏi lại. Còn rùa biển thì tưởng Âu biết rồi nên bảo phải. Hoặc nếu Băng nghĩ sai có thể bảo Băng sửa lại vì Băng không biết tiếng Trung chỉ dùng QT nên một số ẩn ý của tác giả không hiểu hết được. Mong mọi người thông cảm.)

Thận giận, mở nắp phun một ngụm nước ra, đẩy Âu bay thật xa.

Âu kích động bơi về:

“Thì ra là sò biển!”

“Không phải sò biển..... Là Thận.....”

Âu kỳ quái nhìn đại rùa biển:

“Hôm nay ngươi nói chuyện thật kỳ quái.”

“......”

Thận không thể nhịn được nữa mở miệng:

“Ta là Thận!”

“Có thể nói nha!”

Âu hoảng sợ, sau đó không thể hiểu nổi.

“Chính ngươi cũng không biết bản thân là cái gì sao?”

“Là Thận!!!!”

“Rốt cuộc là cái gì á?”

“......”

Thận căm giận khép vỏ lại không thèm để ý đến y —— tranh luận với đứa nhỏ bướng bỉnh thật khó chịu!

Âu đến gần gõ vỏ của hắn:“Vậy ngươi có ngọc trai không?”

“Không có.”

Đại rùa biển trả lời giúp Thận.

“Nha.”

Âu lập tức không có hứng thú, buông tha cho Thận quyết định đi săn.

Ngân Nguyệt gõ hang cá vang “bùm bùm bùm”, xụ mặt răn dạy:

“Ngươi có thể ít đi gây sự không? Thủ vệ Hải thị cũng đi trêu chọc! Ha ha ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi! Tập giới thiệu vắn tắt của Hải thị không thèm xem sao?”

Thở gấp chỉnh giọng, Ngân Nguyệt nhớ tới nhân ngư không biết chữ, tập giới thiệu vắn tắt cho nhân loại xem, đành phải đổi cơn tức qua Thiệu Niên Hoa:

“Thiệu Niên Hoa! Ngươi không có đọc cho y nghe sao?”

Thiệu Niên Hoa tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn.

“Thế rốt cuộc là gì?”

“Là Thận, thủ vệ Hải thị.”

Ngân Nguyệt cùng Thiệu Niên Hoa đồng thanh trả lời.

“Ta không biết thủ vệ là gì a.”

“Không phải ngươi đã biết sao.”

Ngân Nguyệt nhăn mi:

“Sau này ít đi chọc người ta.”

“Ta biết cái gì?”

Âu như cũ vẫn không hiểu ra sao.

“Đó là Thận!”

“Là gì á?”

“Đúng vậy.”

“Gì?”

“......”

Ngân Nguyệt dùng sức vỗ hang cá, xụ mặt trực tiếp đi:

“Thiệu Niên Hoa! Trông coi đứa nhỏ phá phách của nhà ngươi cho tốt!”

Âu: “???”

Thiệu Niên Hoa:

“......”

“Ta là Thận, điều đó rất khó hiểu sao?”

“Không đâu, tất cả mọi người đều biết ngươi là Thận.”

Đại rùa biển kiên nhẫn an ủi người bạn đang u sầu của mình.

Nhưng Thận vẫn buồn rầu như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.