Dưỡng Ngư

Chương 6: Chương 6




Một mình ra ngoài nguyên đêm, không làm tròn trách nhiệm của cứu sinh, đương nhiên Thiệu Niên Hoa bị đuổi việc, còn vì ca nô bị hư phải bồi thường năm mươi ngàn NDT, nháy mắt gia sản của hắn mất gần phân nửa.

Nhưng mà xét thấy biểu hiện làm việc trước đây của hắn thành thật chân thành nghiêm túc, cùng với sự đồng cảm đối với người mang thương tích, lãnh đạo có lòng tốt đợi thời điểm sau khi hắn dưỡng bệnh tốt về mới cho hắn biết tin dữ này.

Nhân tiện nhắc tới, miệng vết thương của Thiệu Niên Hoa phải may tới bảy mũi kim, nằm việm hơn nửa tháng, vì miệng vết thương nhiễm trùng do bị “đồ vật bẩn không xác định” dính lên.

Vảy nhân ngư được giấu trên người hắn đã khô ráo trở nên u ám không sáng, thoạt nhìn chỉ so vảy cá bình thường lớn và cứng hơn một chút, càng giống như một miếng nhựa màu lam nhạt, nhưng nếu ngâm vào nước, sẽ khôi phục bộ dáng sáng bóng như lúc đầu, giống như thủy tinh. Thiệu Niên Hoa đục một lỗ trên vảy, thắt một sợi dây thằng sỏ vào đeo trên cổ, lúc tắm có thể lấy ra thưởng thức.

__ Sau đó vì do bị ngâm mồ hôi ăn mòn lâu ngày, bất luận ngâm nước bao lâu cũng chỉ như một miếng nhựa bị ăn mòn. Đương nhiên chuyện này lúc sau mới xảy ra, tạm thời không đề cập đến.

Mất việc, Thiệu Niên Hoa tính toán số tiền gửi ngân hàng của mình, hắn quyết định nghỉ ngơi một thời gian.

Hắn tìm gần nửa tháng, tìm khắp các bãi biển không người, tập trung ở bốn địa điểm có khả năng gặp được nhân ngư, thời gian mỗi ngày đều dành cho việc này ___ Xếp chocolate trên bãi đá ngầm gần biển.

Công sức hắn bỏ ra không uổng, lại nửa tháng sau, Thiệu Niên Hoa rốt cục cũng gặp lại nhân ngư màu lam kia.

Âu không bất ngờ đối với sự xuất hiện của đám thức ăn trên, còn chuẩn bị đầy đủ một đống con hào làm cuộc trao đổi công bằng.

Vì không muốn phụ ý tốt của nhân ngư, Thiệu Niên Hoa tượng trưng ăn mấy miếng, còn lại đều nhét vào ba lô, nhưng số lượng con hào hơi nhiều, hắn đành cởi áo gói lại đem về.

Trước khi đi còn tự ý ước định:

“Ngày mai ta lại đến, đem đồ ăn cho ngươi, không thấy ta thì đừng có lên bờ, đừng cho người khác thấy ngươi.”

Cứ việc biết rõ nhân ngư nghe không hiểu, nhưng Thiệu Niên Hoa vẫn nhịn không được dặn dò mãi, bởi vì biểu hiện của nhân ngư thật làm cho hắn lo lắng.

____ Hắn có thể tưởng tượng cảnh tượng nhân ngư lên bờ, hành động bị hạn chế, mặc kệ là bò hay là nhảy đều rất khó khăn, nhưng hắn không ngờ tới, Âu có thể bơi tới chỗ nước cạn, sau đó nghiêng người lăn đi lên… lăn… đi lên….

Một bên Thiệu Niên Hoa cảm thấy nhân ngư thật thông minh, một bên thì lại vì y mà lo lắng, cân nhắc mãi, hắn quyết định đi mua một con thuyền nhỏ giản dị, tự mình xuống nước an toàn hơn làm cho nhân ngư lên bờ.

Thời gian một ngày không kịp để mua thuyền, Thiệu Niên Hoa liền mua một cái bè nhỏ dùng tạm trước, chất đầy đồ ăn vặt lên bè.

Khoai miếng, quả lạnh, chocolate, bánh quy, lạp xưởng, kẹo, nước có ga, thịt bò khô,…

Thiệu Niên Hoa mua một đống lớn đồ ăn vặt theo yêu thích của trẻ con.

Quả nhiên nhân ngư đều thích hết, y ghé vào trên đá ngầm ăn vui vô cùng, vảy trên khuỷu tay cùng lưng nhẹ nhàng mở ra khép lại, đuôi cá lắc qua lắc lại ở dưới nước. Thiệu Niên Hoa ngồi trên đá ngầm, chỉ cần nhìn y thôi hắn liền cảm thấy thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.