Dưỡng Ngư

Chương 8: Chương 8




Nhất thời vô ý gây chuyện lớn, Thiện Niên Hoa đã rút kinh nghiệm xương máu, nên hắn quyết định dùng thời gian mấy ngày dưỡng thương trau dồi kiến thức về việc nuôi dưỡng sinh vật biển. Bởi vì tìm không thấy tư liệu về nhân ngư để tham khảo hắn đành hạ tiêu chuẩn xuống tìm đọc một số hạng mục cần chú ý khi nuôi cá voi loại nhỏ.

Sau khi xem xong hắn liền buồn rầu, hình như ngay cả chocolate cũng không phải thứ nhân ngư nên ăn.

Sau khi cẩn thận sàng lọc, kết quả dường như chỉ có gạo, trứng, thịt cùng hoa quả được xem là an toàn, hơn nữa không thể ăn có gia vị, tối đa chỉ được rắc một ít muối, Thiệu Niên Hoa thật hoài nghi chỉ với mấy thứ trên có thể làm nhân ngư vui lòng thật sao.

Từ sau lần ói kia, Âu vẫn cảm thấy bụng của mình luôn không thoải mái, ăn uống ít hơn, cũng không có tinh thần chơi đùa, suốt mấy ngày đều rầu rĩ chui ở trong động, hoặc lười biếng phơi nắng ở xa mặt nước.

“Người xấu, cư nhiên dám dùng đồ ăn ngon đó hại ta.”

Âu oán giận, y nằm sấp trên chiếc giường rải kín trân châu lớn nhỏ đủ loại trong động.

“Rất nhiều loại thức ăn của con người không thích hợp cho chúng ta ăn.”

Rùa biển tiên sinh công bằng chính trực phát biểu + bình luận:

“Hơn nữa ngươi ăn cũng nhiều lắm.”

“Là hắn cho ta ăn chứ bộ! Đem đến rất nhiều!”

Âu cự tuyệt thừa nhận chính mình có phần sai, hừ một tiếng, bơi lên mặt biển đi phơi nắng.

Hôm nay giống như có điểm gì đó lạ lạ.

Tới gần mặt biển, Âu ngửi được một vị ngọt tươi mát, có vẻ rất ngon, nhịn không được y bơi qua hướng đến khu đá ngầm gần biển.

Ngọn nguồn của hương vị là một thứ trơn bóng, tròn tròn, bị buộc vào một cọng dây thừng nổi trên mặt nước, đầu kia của dây thừng được buộc vào một cây gậy, còn người ngồi trên thuyền cầm một đầu khác của gậy.

Tư thế này có chút quen quen nha.

Âu căm giận đâm phá chiếc thuyền thứ hai của Thiệu Niên Hoa từ dưới nước:

“Ngươi xem ta là cá để ngươi câu sao?”

Nhân ngư cẩn thận soi kỹ quả táo trước mặt, nhìn mãi một lúc lâu mới chịu vươn lưỡi liếm liếm, cắn một miếng nho nhỏ, ánh mắt nhất thời sáng trong suốt, nhưng không có lập tức ăn như lúc trước, mà là đợi hồi lâu mới cẩn thận cắn thêm hai miếng.

Một quả táo không lớn, bị oxy hóa gần như khô vàng mới được nhân ngư ăn xong toàn bộ kể cả hạt.

Ăn xong Âu liếm liếm môi, không thèm để ý đến người đáng ghét kia, vẫy vẫy đuôi chìm vào đáy biển lặn mất ____ Ừm bỗng nhiên hơi đói, tìm cái gì đó ăn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.