Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 1: Chương 1




Năm 2004, ngày 2 tháng 5

Ngày giỗ ân cần thăm hỏi, đưa cho giáo sư Severus Snape kính yêu, em là Harry, hiện tại mọi chuyện đều tốt…

Harry thường xuyên cùng mọi người đi nhìn Albus, ở trong suy nghĩ của Harry, ở trong suy nghĩ rất nhiều người, Albus đều là một người vĩ đại, một người vĩ đại được mọi người vĩnh viễn nhớ. Mộ ông luôn không thiếu hoa tươi cùng những lời thăm hỏi ân cần, đương nhiên còn có đồ ngọt, cũng có người tặng ông bít tất lông dê. Một năm bốn mùa, đều có những phù thủy nhỏ mộ danh đến mộ bia chiêm ngưỡng vinh quang làm cho mộ Albus đều nhanh biến thành địa điểm du lịch.

Tương phản, mộ Snape rất hoang vu, ngoại trừ Harry và Malfoy không có ai nhìn ông. Dù là Harry cũng sẽ không thường xuyên đi, trong một năm, Harry sẽ chỉ đến tảo mộ vào ngày giỗ Snape. Snape thuộc về cô độc, bất kể là còn sống hay đã chết. Không phải là Harry lãnh khốc, cậu chỉ cảm thấy không cần… Đại khái Snape cũng sẽ không hoan nghênh cậu quấy rầy, hơn nữa dù có đến thì có ý nghĩa gì?

Chết chính là chết, mộ bia sẽ không nói chuyện cũng sẽ không động, Snape sẽ không lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh, sẽ không còn châm chọc khiêu khích, không cần phải tiếp tục bảo vệ anh nữa, cũng không cần thống khổ nữa. Kỳ thật rất tốt…

Một năm không ai đến, quanh mộ đã sớm mọc đầy cỏ dại, Harry yên tĩnh dọn dẹp xung quanh, không sử dụng câu thần chú nhanh và tiện nào, anh chỉ muốn tự tay làm chút gì đó, Harry chưa từng làm gì vì Snape, cho dù là tháo xuống một mảnh lá cây. Ở trước mộ để một bó hoa bách hợp nở rộ, mùi hoa thơm ngào ngạt tràn ngập quanh mộ.

Đã rất lâu chưa nhớ lại Snape, không phải quên, chỉ là sẽ không thường xuyên nhớ tới. Sáu mùa xuân đi qua, ở trong trí nhớ Harry, gương mặt Snape lạnh lùnh tái nhợt cũng chưa từng mơ hồ. Ngẫu nhiên thoáng hiện rồi qua, mang theo rung động phiền muộn, rồi sau đó lập tức tán đi như sương mai dưới nắng sớm.

Harry thường xuyên trở lại Hogwarts đi dạo quanh, hầm Snape đã sớm đổi chủ, giáo sư độc dược mới là một cổ giả, mang một cái kính dày, cũng thích mặc y phục màu đen, tóc luôn đầy dầu, ông cũng sẽ ngồi chữa bài tập, cũng sẽ đứng ở phòng thí nghiệm làm độc dược… Hơi nước màu trắng bốc lên, hương thơm đắng chát, nhưng không còn tìm được mùi hương lúc trước.

Phát triển luôn làm người trở nên chết lặng, thẳng đến cảm giác cũng không còn. Ngẫu nhiên đi đến nhà Snape, một cánh cửa, tách rời thời gian cùng không gian, Harry ở bên cạnh, giáo sư ở bên kia. Đôi khi Harry nhẹ nhàng gõ gõ cửa, thử xem giáo sư có thể đi ra mở cửa hay không. Trong khi yên lặng chờ đợi, ngồi ở trên bậc thang nhìn thời gian trôi qua, không tại sao, chỉ là muốn chờ một lát mà thôi.

Khi còn tuổi trẻ mọi người có thể thoải mái cười, thỏa thích khóc, nhưng như vậy cuối cùng cũng sẽ từ từ khô kiệt. Harry trước kia luôn cho rằng chỉ có đau tê tâm liệt phế mới có thể bức điên một người. Hiện tại mới biết thì ra nhàn nhạt tiếc nuối, phiền muộn ôn nhu, cũng có thể là lưỡi dao sắc bén vô tình nhất.( Tê tâm liệt phế = gần gần với câu đau đến xé lòng của )

Ở cửa lầm bầm lầu bầu, tự đạo tự diễn, tưởng tượng Snape sẽ ra ngoài giáo huấn mình, có lẽ có thể nói một tiếng đã lâu không gặp, mang theo mỉm cười giả vờ thoải mái… Chính là tay sẽ run, Harry biết rõ, bởi vì tim mình đang run rẩy. Snape đã chết, ở đây sớm đã không còn người ở, cũng sẽ không có người ra mở cửa… Mỗi lần đều tự nói với mình như vậy, đây là một lần cuối cùng vờ ngớ ngẩn, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ một ánh nhìn, sau đó mình sẽ tỉnh táo bỏ đi. Chính là mỗi lần quanh đi quẩn lại, rồi lại luôn về tới điểm ban đầu.

Mộ Snape đã dọn sạch sẻ rồi, khôi phục diện mạo sạch sẽ, mộ bia màu đen giống như là Snape luôn mặc bộ quần áo màu đen. Chung quanh không có những người khác, Snape không phải Albus, không có thành những phù thủy đến nhớ lại. Harry ở lẳng lặng ngồi xuống cạnh mộ, anh chưa từng chảy qua một giọt nước mắt trước mộ Snape, bởi vì không có giá trị nào, sẽ chỉ làm Snape chán ghét mà thôi.

Harry biết rõ Snape cũng không cần người khác nhớ mình sau khi anh chết, cũng không cần kẻ nào tới quấy rầy mình, anh chỉ muốn một cành hoa bách hợp là đủ rồi. Đừng hỏi Harry vì sao biết rõ, anh sống trên thế giới này, người cuối cùng hiểu rõ Snape, không có người hiểu rõ hơn.

Hôn lễ của Harry và Ginny vào cuối tháng 9, Harry đem phần thiệp mời cùng hoa bách hợp thuộc về Snape để cùng nhau, chữ thiếp vàng ở phong thư, ánh nắng chiều chiếu đến, cùng đóa hoa màu trắng tinh khiết hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

“Em nghĩ đã qua.” Harry mở miệng.

“Tên con của em và Ginny, tuy chúng rm bây giờ còn chưa có con, nhưng sẽ có.”

“Albus Severus Potter, thế nào? Em thấy cái tên này… Có mùi vĩ nhân.”

“Vì sao tên Albus ở trước? Ha ha! Em biết giáo sư có thể hỏi như vậy.”

“Bởi vì Albus vĩ đại hơn giáo sư a, giáo sư nhất định phải thừa nhận điểm ấy. Ông ấy chết đi vì hòa bình thế giới pháp thuật, mà giáo sư là vì…”

Gió quá lớn, nhấc lên áo khoác Harry, ở bên tai kêu khóc mà qua, Harry không nghe được giọng nói của mình. Nghiêng đầu dựa vào mộ bia, tảng đá lạnh như băng giống như người lạnh như băng kia.

“Được rồi, em nói thật…”

“Severus Potter… Severus và Potter…” Harry vĩnh viễn đều nhớ rõ, một giây trước khi Snape chết, anh từng vô cùng tiếp cận đôi mắt đen kia, tiếp cận trái tim kia, tiếp cận… tình yêu Snape trút xuống cả đời.

Snape là người dũng cảm nhất mà Harry đã gặp! Vĩnh viễn!

Kéo cổ áo, mang theo tươi cười nhàn nhạt, Harry từng bước đi. Sau lưng là mộ bia lạnh như băng, hoa bách hợp chập chờn theo gió làm nổi bật phong thư màu trắng, kiểu chữ thiếp vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời… Nhân sinh, luôn sẽ có tiếc nuối.

Cho nên Harry Potter sống càng tốt, cần sống, tốt hơn mọi người…

Ngày đó, chuyện phát sinh không có dấu hiệu, cũng không có lý do gì, đó là đêm trước đêm tân hôn của Harry. Khó có thể ngủ say, nhắm mắt lại nhưng cũng không có cách nào ngủ, giống như từng lỗ chân lông đều mở ra, Harry còn cảm thấy mình có thể cảm ứng không khí lưu động.

Bóng đêm yên tĩnh, như mặt nước, ngày mai sẽ là hôn lễ của anh rồi, quá trình là kết quả mọi người cùng bàn, hôn lễ vốn là như vậy, giống như là cố ý khó xử chú rể, quá trình rườm rà khiến Harry cho là mình sẽ bị lột một lớp da, ngẫm lại, lại làm cho Harry thấy phiền muộn.

“Ông bảo vệ nó để nó có thể chết đúng lúc ư?”

“Đừng kích động, Severus. Anh đã chứng kiến bao nhiêu người chết rồi?”

“Gần đây thì đó là những người tôi không thể cứu họ.” Snape nói. Anh đứng dậy. “Ông đã lợi dụng tôi.”

“Nghĩa là sao?”

“Tôi đã làm gián điệp cho ông, tôi đã nói dối vì ông, tự đặt bản thân vào nguy hiểm cực độ vì ông. Tất cả là để bảo vệ an toàn cho con trai của Lily Potter. Giờ thì ông nói rằng ông nuôi dưỡng nó như một con lợn để thịt.”

“Nhưng điều đó là cần thiết, Severus!” Cụ Dumbledore nghiêm túc nói. “Sau tất cả, anh đã bắt đầu quan tâm đến thằng bé?”

“Quan tâm đến nó ư?” Snape thét lên. “Expecto Patronum.”

A! Phiền chết, phiền chết! Harry cáu kỉnh, nắm gối đầu úp lên trên mặt, hít thở không thông nương theo nhiệt độ ập vào cảm quan. Mình sớm nên rút những trí nhớ chết tiệt trong đầu này ra! Nghĩ như vậy, không biết lại qua bao lâu.

Rốt cục một đêm chờ đợi, mệt mỏi dần dần dâng lên, bên tai Harry chỉ có tiếng tim đập cùng hít thở của mình. Mí mắt cảm thấy chát, Harry nhắm mắt lại… Hiện tại, mình có thể ngủ ngon giấc rồi…

Cảnh trong mơ, như là một thấu kính phức tạp, phản xạ sắc thái lộng lẫy, dẫn dắt Harry tiến vào một thế giới như trong tưởng tượng. Thân thể anh bay bổng, giống như chỉ nặng bằng một trang giấy, bị gió nhẹ tung bay lên không trung, bay lượn dưới bóng đêm.

Harry thuận theo đi, núi non sông ngòi đều ở dưới chân. Phía trước có một nguồn sáng nho nhỏ, Harry không ngừng đích tới gần, ánh sáng lớn dần và ngày càng chói mắt. Harry theo bản năng giơ tay lên, che chắn ánh sáng làm hai mắt đau nhói…

“Ha ha! Mấy cậu thật nên xem khuôn mặt lúc ấy của nó, quả thực rất khó đã quên.”

“Sưng giống như đầu heo, James, vậy mới tốt chứ!”

“Đừng ngạc nhiên Sirius, chỉ là một câu thần chú đơn giản mà thôi, đối với mình nó chỉ là một bữa ăn sáng! Mình còn biết nhiều câu thần chú thú vị hơn, hôm nào có thể thí nghiệm lên nó nữa.”

“Có lẽ chúng ta có thể treo ngược nó lên, để mọi người xem quần lót của nó, mình dám đánh cượcc nhất định có lỗ thủng.”

“Oh, không! James cậu sai rồi, có lẽ nó nghèo đến nỗi ngay cả đồ lót cũng không có mà mặc! Merlin nhân từ, thỉnh người ban cho con đồ lót a!”

“Ha ha!”

Thiếu nam thiếu nữ bốn phía cười phá lên, Harry vẫn đang lơ lửng ở giữa không trung, những thứ trước mắt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, là mơ đúng không, mình đang ở trong mơ về tới sân bóng Quidditch ở Hogwarts, hình như là đội Griffindor đang huấn luyện, lại thấy cha. Đúng vậy, Harry nhận ra, những thiếu niên kia, James, Sirius, Lupin, Petter… Bọn họ đều thật trẻ.

Bọn họ đang cười cái gì? Cha lại bắt nạt ai? Harry nghi hoặc, sao mình sẽ mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy?

“Mau nhìn! Cái chổi của James!”

“Merlin! Mau ngăn cản nó!”

“James!”

Hỗn loạn, Harry cũng không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, cậu đang lơ lửng, Harry chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại đánh úp về mình, giống như là bị nam châm hấp thụ. Harry giãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng lại chỉ có thể vô lực bị lực lượng này mang đi. Rồi kịch liệt đau nhức tràn ra toàn thân Harry, giống như là bị hung hăng đánh cho một gậy, đau đớn kịch liệt, thế giới của Harry chỉ còn lại hắc ám…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.