Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 35: Chương 35




Snape triệt để hận Borg, anh có thể không so đo Borg cướp đi thân phận người thừa kế của mình nhưng anh lại không thể tha thứ Borg tính toán mình, trở ngại con đường báo thù của mình. Về James, nguy cơ vì lỗ mãng của cậu ta tuy được sách lược vớ vẩn kia hóa giải rồi nhưng Snape còn cho James độc dược nôn mửa cho bảy ngày, thời gian này James khổ không thể tả.

Vết thương của Lupin chuyển biến tốt, hội Phượng Hoàng bắt đầu điều tra những người ngày đó giết anh là ai phái ra. Snape cũng điều tra chuyện kia, từ trước đến nay anh không thích bên cạnh mình xuất hiện nhân tố không xác định. Đám người tới giết Lupin không phải người Voldemort, vậy là ai?

Thời gian này người điều tra Lupin chỉ có Lucius, nếu như không phải anh ta thì nhất định là người tham dự hành động trước đó. Vì sao làm như vậy? Có mục đích gì?

Voldemort bày mưu đặt kế nên Snape có thêm một thủ hạ, là Regulus Black, xét thấy Sirius tồn tại, Snape cũng không có cảm giác đặc biệt gì với thiếu niên này. Hơn nữa trực giác nói cho Snape người này cũng không vô hại giống biểu hiện bên ngoài.

Ngày hôm đó Snape dẫn người áp chế một nhà thành viên hội Phượng Hoàng, là một tiểu quý tộc Gryffindor, Regulus đi cùng. Snape hiện tại đã thói quen thời gian thè lưỡi ra đầu dao liếm máu, mới đầu còn sợ sẽ giết người, nhưng hiện tại đã không còn cảm giác.

“James Potter cũng là một quý tộc Gryffindor.”

Khi ánh sáng xanh Avada qua đi, Snape chợt nghe Regulus nói như vậy. Snape hoài nghi, gương mặt giấu ở dưới mặt nạ nâng đuôi lông mày.

“Rất nhiều người đều cho rằng như vậy nhưng thực tế cũng không phải như thế.” Snape lạnh lùng nói, lịch sử gia tộc Potter cũng đã lâu làm sao có thể mấy trăm năm qua tất cả thành viên gia tộc đều xuất thân Gryffindor.

“Gia tộc Potter rất phức tạp, cũng có thành viên từng học Slytherin hoặc là học viện khác, hơn nữa không chỉ là Hogwarts, thậm chí còn có người xuất thân Durmstrang.” Chỉ có điều vài thập niên gần đây thành viên Gryffindor chiếm đa số mà thôi. James Potter là một ví dụ rất điển hình, đương nhiên Snape chỉ James Potter hiện tại, có Gryffindor dũng cảm, Hufflepuff đích thành, Ravenclaw thông minh, Slytherin thiên phú, có lẽ người như vậy xứng được xưng là thành viên của gia tộc Potter cổ xưa. Thì ra cái kia… Snape khinh thường nghĩ, còn kém hơn lão quản gia Potter gia.

“Trách không được rất giảo hoạt.” Regulus bỗng nhiên nói, anh biết rõ James cứu sống Lupin rồi, trúng Avada còn có thể cứu sống, thật là giỏi a! Gần đây anh tra xét rất nhiều chuyện về gia tộc Potter, đôi khi Regulus không hiểu sao chán ghét James Potter, là người này xuất hiện, còn đoạt anh đi rồi. Regulus ghen ghét James, nếu như không có anh ta thì thật tốt.

Snape không bỏ qua tàn nhẫn trong mắt Regulus, thiếu niên này, quả nhiên không vô hại như vẻ đơn thuần bên ngoài.

“Gia tộc Potter có rất nhiều chi nhánh, James Potter là người thừa kế, bản thân anh ta cũng là một người lãnh đạo rất ưu tú. Không giống gia tộc khác rách toét, lục đục, gia tộc Potter rất đoàn kết, các nhà liên tiếp nhau, hơn ngàn người, còn có quan hệ với quân đội phù thủy, nếu không Lord cũng sẽ không kiêng kỵ như vậy.” Do sau lưng James có lực ảnh hưởng như vậy nên Voldemort mới chỉ có thể ám sát, không thể rõ rệt đối nghịch.

Nhiệm vụ kết thúc, thái độ Snape khác thường mời Regulus đến nhà làm khách, Regulus tự nhiên không cự tuyệt.

Một cốc chịu nóng với chất lỏng màu xanh lá đặt trước mặt Regulus.

“Thật có lỗi, nhà ta không có cốc bình thường. Đây là nước trái cây không phải độc dược, cậu có thể yên tâm uống.”

“Cảm ơn.”

Snape ngồi đối diện Regulus, trực giác nói cho anh biết thiếu niên trước mắt mình có vấn đề cho nên anh quyết định bắt đầu thăm dò.

Nhìn Regulus có chút âm lãnh, Snape nghĩ đến trước kia cậu ta cũng tham dự hành động đuổi bắt Sirius. Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại James đã từng đã nói với anh một câu, một câu rất kỳ quái, James nói Regulus rất sùng bái Sirius, thậm chí còn hơn cả Voldemort, đến thời khắc mấu chốt Regulus rất có thể vì Sirius mà phản bội Voldemort.

Trước đây thật lâu James có nhắc tới, lúc ấy nghe xong thì quên, nay nhớ tới lại thấy lạ lạ.

“Đến nói chuyện anh trai cậu đi.” Snape thuận tay cầm nhật báo tiên tri hôm nay, thần thái tự nhiên đọc.

“Gần nhất Lucius luôn phàn nàn nói không biết Sirius trốn đi nơi nào làm anh ta nhức đầu.”

“Anh trai rất thông minh nhưng từ nhỏ không hợp người nhà, về sau còn vào Gryffindor thậm chí trở thành thành viên hội Phượng Hoàng, tôi nghĩ tôi chỉ có thể nói những điều này.” Regulus bất động thanh sắc nói, anh trai và người nhà đều là những điều quan trọng trong lòng anh.

“Quan hệ của anh ta và người nhà không tốt tôi cũng đã nghe nói qua, dù sao tôi từng là bạn học tròn bảy năm.” Snape lật ra một tờ báo.

“Nhưng tôi cũng nghe người nào đó đề cập tới một ít chuyện. Sirius và cậu, quan hệ không tệ.”

Regulus nghe vậy tay xiết chặt, Snape thu hết vào mắt, nội tâm thầm than dù sao vẫn là quá trẻ tuổi, vẫn chưa đến nơi đến chốn.

“Chỗ nào chứ, anh tôi ghét tôi còn không đủ đâu.” Regulus tự giễu, anh nói sự thật.

“Cậu biết Remus Lupin không?” Snape tiếp tục hỏi.

“Nghe nói qua.” Regulus cúi đầu xuống.

“Nhưng anh ta là manh mối quan trọng tìm kiếm Sirius nhưng gần đây có người nhận được tin tức nói Lupin bị ám sát thiếu chút nữa mất mạng. Chuyện này không chỉ làm người hội Phượng Hoàng phẫn nộ, nó cũng làm cho Lucius rất khó làm, dù sao manh mối thiếu một cái là thiếu một phần hi vọng cậu nói đúng không?”

Regulus giờ phút này tim đập như trống, vì sao Snape lại nói với cậu những lời này, nói chuyện đơn thuần hay là còn chỉ cái gì? Người đàn ông này thật là đáng sợ, anh không ngừng nghĩ như vậy. Chẳng lẽ anh ta biết mình làm? Anh ta có nói cho Voldemort không? Nghĩ tới đây, Regulus càng bất an, có trong nháy mắt anh còn muốn giết Snape.

Thấy Regulus thật lâu không nói gì, Snape biết mình đã đoán đúng! Chính là trước mắt người này làm, làm anh ngày đó thiếu chút nữa để lộ. Snape phân tích, mục tiêu của Regulus rất rõ ràng, thủ đoạn cũng đơn giản tàn nhẫn, làm cũng rất sạch sẽ, đến bây giờ Lucius cũng không phát hiện. Nếu như không phải quan hệ Snape của James, anh cũng sẽ không dễ dàng đoán được là Regulus.

“Regulus, nếu Lord đã giao cậu cho ta, như vậy hiện tại ta chính là thầy của cậu. Cậu còn rất trẻ, nhiều lúc cần động não ít động thủ, ngẫm lại hậu quả hiểu chưa?” Snape như vô ý nói.

Regulus ngẩn người, Snape có ý gì? Không có ý định tố giác sao? Hoặc là vừa rồi chỉ là nhàm chán thăm dò?

“Đa tạ ngài Snape dạy bảo.” Regulus nói.

Regulus làm Snape thấy được mình của ba năm trước đây, tuy tư chất hơi yếu nhưng bồi dưỡng cho tốt thì vẫn có thể thành tài. Huống hồ căn cứ James nói, Regulus có khả năng bị xúi giục, chỉ bằng vào chấp nhất với anh trai cậu ta, Snape cũng có nắm chắc thu thiếu niên này để dùng.

Thời gian cách lúc Voldemort chế tác trường sinh linh giá dây chuyền không còn dài, Regulus lén lấy trường sinh linh giá và chết, chuyện này James đã sớm nói với anh, Snape cũng không muốn đứa nhỏ này hi sinh vô dụng. Hơn nữa tư chất đứa nhỏ này không tệ, ngoan độc, đủ thông minh, lại rèn luyện tư duy chính xác.

Có khi mọi chuyện sẽ quanh đi quẩn lại trở lại nguyên điểm, lần trước Albus đã nói qua Hogwarts muốn mời giáo sư môn tiên tri, James vẫn chú ý tiến triển mọi chuyện. Trong tâm trí, James chờ mong sẽ có một cứu thế chủ xuất hiện… Nhưng James không hề trông cậy vào nhưng lại không nghĩ rằng Trelawney lại tiên đoán, hơn nữa, còn bị Voldemort biết.

“Lời tiên đoán?” Snape cưỡng chế kinh ngạc trong lòng, bảo trì khuôn mặt hơi nghi hoặc nhưng không mất tỉnh táo.

“Đúng vậy.” Voldemort khó được nhíu mày, biểu hiện không vui.

“Lord, là lời tiên đoán gì làm ngài lo lắng như thế?” Snape bất động thanh sắc hỏi.

“Có quan hệ ta bị diệt…” Voldemort nhìn Snape, rồi sau đó cười, cười đến cực lạnh.

“Như thế nào, ngươi có hứng thú sao?”

Snape vội vàng quỳ xuống.

“Lord là không thể chiến thắng, có lẽ là âm mưu của hội Phượng Hoàng.” Snape không biết mình nói như vậy có phụ họa tâm ý Voldemort không nhưng anh cũng chỉ có thể nói như vậy.

“Âm mưu…” Voldemort không mặn không nhạt nói một câu.

“Thuộc hạ nói lỡ.” Snape nhẹ nhàng thở ra. Giống như anh lường trước, tuy Voldemort không nhất định tin tưởn nhưng chuyện này truyền ra, hơn nữa người Phượng Hoàng còn dùng tin tức này chèn ép Voldemort làm tử thần thực tử bàng hoàng… Mặc kệ lời tiên đoán này là thật hay giả, Voldemort đều cần làm chuyện gì đó.

Snape hiếu kỳ nội dung tiên đoán nhưng anh cũng biết bây giờ không phải là lúc đặt câu hỏi.

“James Potter có cái gì tiến triển sao?” Giận chó đánh mèo, nhưng Voldemort trực giác lời tiên đoán chết tiệt này không thể thiếu hội Phượng Hoàng và những người kia thêm mắm thêm muối.

“Ám sát vẫn còn tiếp tục nhưng năng lực James Potter rất mạnh, người của chúng ta gần như không tiếp cận được trong vòng 100m. Nhưng vẫn có chút tiến triển, gần đây thuộc hạ thành công cướp được trang viên gia tộc Potter ở Romani, bắt được một tí thành viên gia tộc Potter.” Snape đã sớm nghĩ kỹ, chuyện James, Lucius không thành công không sao, nếu như mình không có công gì thì không được nên anh nhất định phải làm gì đó.

Voldemort nghe vậy rất vui vẻ, dù sao Lucius chưa từng có nhổ được nửa sợi lông trên người tên Potter vắt chày ra nước kia, tên kia rất giảo hoạt, mỗi lần đều có thể toàn thân trở ra.

“Rất tốt, ngươi tiếp tục xử lý Potter, kinh tế hội Phượng Hoàng cơ bản đều dựa vào Potter gia quyên tặng, nếu như Potter gia sụp đổ, hội Phượng Hoàng cũng sẽ bị thương lớn.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Snape lui ra ngoài, trực tiếp dùng Floo về nhà. Không biết vì sao hôm nay anh có chút không tập trung. Bỗng nhiên anh rất muốn gặp James, có lẽ hỏi một chút… tiên đoán chết tiệt kia là sao. Đến khi thiếu chút nữa nổ vạc anh mới hơi tỉnh táo lại.

James luôn tìm đến anh không phải sao… Người kia luôn không hề dấu hiệu xuất hiện ở trong phòng ngủ của anh.

Giờ phút này James cũng không hiểu gì! Trelawney tiên đoán anh không ở đó, về phần nội dung lời tiên đoán là gì? Vì sao Voldemort biết anh cũng không biết, chỉ có thể tìm Albus hỏi rõ.

“Tôi đã sớm nói cậu nên đến nhận lời mời giáo sư tiên tri Hogwarts.” Albus tiếc nuối nói.

“So với Trelawney, tôi càng thích cậu.”

“Albus, nếu như tôi chỉ có thể so sánh với Trelawney thì mời hiện tại cho tôi một Avada Kedavra.” James cũng không có tâm tình pha trò với Albus.

“Trelawney lại nói cái gì.”

“Nội dung cũng vậy, cậu còn muốn tôi nói lại một lần?” Albus cũng thấy ngạc nhiên, ông hoài nghi Trelawney tiên đoán là mèo mù đụng chuột chết.

“Ông nên để ý những đứa bé sinh tháng bảy.” James nói, chỉ là lần này sẽ không còn Harry Potter. Nhưng không có Harry Potter cũng sẽ có cứu thế chủ khác. Có lẽ, chỉ có cứu thế chủ mới là chủ đề không thay đổi, mà cứu thế chủ có phải Harry hay không là râu ria. Mất đi ánh sáng cứu thế chủ, hiện tại, Harry chỉ là Harry.

“James, cậu cũng biết, ngày sinh Lily dự tính tới gần.” Albus không muốn cố ý cường điệu điểm ấy nhưng là…

“Merlin… Đừng nói cho tôi ở tháng bảy.” James nhíu mày.

“Tôi đã là người giữ bí mật của Sirius, không có khả năng thêm nữa!” Anh là người không phải thần.

“James cậu quá khẩn trương, không nhất định chính là đứa bé kia, không phải sao, tháng bảy đứa bé nhà Longbottom cũng sinh. Cậu nên ngồi xuống, uống chén nước bí đỏ bình tĩnh một chút.”

“Được rồi, tôi còn có việc, đi trước.” James cầm áo khoác của mình…

Thẳng đến thật lâu về sau, Albus đều nghĩ nếu như ngày đó mình kiên quyết giữ lại James uống một chén nước bí đỏ là tốt rồi. Bởi vì ngày đó là lần cuối cùng ông nhìn thấy James…

“Fabilus…” Snape nói lại cái tên lạ lẫm này, ở trước mặt một đám cấp dưới duy trì mặt nạ lạnh như băng. Anh không thể lộ ra sơ hở nhưng bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập của mình.

“Đúng vậy, ngài Snape, tên kia là phù thủy chạy trốn từ Russia đến châu Âu, trước khi từng bị Potter đuổi theo.”

Đôi mắt Snape tối đen sâu như đường hầm, không ai thấy rõ anh suy nghĩ cái gì.

“Ta không nhớ rõ ta có mệnh lệnh hắn tự tiện hành động đánh lén Potter.” Giọng Snape vẫn bình tĩnh mà hoa lệ như vậy.

“Người kia vẫn không thích ở chung với mọi người, thường xuyên một mình hành động như vậy.” Người nói chuyện do dự một chút.

“Khi đuổi tới, hiện trường đã bị nghệ thuật hắc ám phá hủy, chúng tôi chỉ tìm được mảnh nhỏ thi thể có thể chứng minh là Fabilus, còn có một chút của những người khác, đều lẫn vào nhau, không còn rõ.”

Bên tai Snape quanh quẩn một ít thanh âm.

‘Cho ta xem xem lần này lại trúng câu thần chú gì?’

‘Nga, Rách toét!? Thực may mắn tay chân của ngươi vẫn còn, ta rất ngạc nhiên sao chúng không bị nổ bay?’

“Một ít người khác là ai?” Snape hỏi.

“Không biết, có khả năng là Potter, hiện trường có hơn mười người bị nổ chết, có Muggle, có phù thủy. Khi chúng tôi tới hội Phượng Hoàng và bộ pháp thuật cũng nhận được tin tức cho nên chúng tôi chỉ có thể thăm dò một chút rồi nhanh chóng rời khỏi.”

‘Nếu không có khóa cảng, lần này tôi chết chắc rồi.’

‘Lại là khóa cảng, ngươi tốt nhất đừng cho người khác phát hiện…cái khóa cảng chết tiệt kia sẽ trực tiếp mang ngươi đến phòng ngủ của ta.’

“Vậy sao… Nói như vậy, Fabilus là người lập công lớn rồi.”

Nghe Snape nói như vậy, người kia thở ra một hơi.

“Ta thật vui khi nghe được tin tức này, chôn cất cho Fabilus thật tốt. Chuyện này ta sẽ mau chóng báo cáo Lord, mỗi người đều được khen thưởng.”

“Cảm ơn ngài Snape!” Mọi người cũng rất kích động.

“Xin tha thứ, ta còn cần chế tác độc dược mới cho Lord, xin lỗi không tiếp được rồi.”

Snape không biết mình về đến nhà như thế nào, anh mở cửa phòng ngủ, chỗ đó hoàn toàn yên tĩnh, không có dấu vết người nào đó tới. Mặt Snape không biểu tình, chỉ yên tĩnh ngồi ở đầu giường, từ ban ngày đến đêm tối, lại từ đêm tối đến sáng sớm. Anh ngồi một chỗ, một đầu ngón tay cũng không động đậy. Giống như đang trầm tư lại giống như chờ đợi, chờ đợi bỗng nhiên có người từ trên trời rơi xuống, nói một tiếng ‘Sev, đã lâu không gặp’ …

Một đêm chưa ngủ, Snape nhìn đồng hồ, anh nên đi đưa độc dược cho Voldemort. Snape đứng lên, rửa mặt, uống một chai độc dược làm cho mặt mình bình thường.

Cuối cùng, anh đứng ở tủ độc dược một lúc lâu, cầm một lọ đặt ở vị trí đặc thù lên, anh nhìn nó, không do dự lâu đặt nó ở trong túi áo rồi đi.

“Lord, ngài hôm nay cảm thấy thế nào?”

Voldemort uống xong độc dược, đang nhắm mắt thì nghe Snape hỏi như vậy.

“Thân thể của ta ngày càng tốt, đều là công lao của ngươi.” Voldemort nói, thân thể sảng khoái, đây là chuyện tốt.

“Lord, thuộc hạ có một việc chắc hẳn sẽ làm ngài càng thêm vui sướng.” Giọng Snape như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, hoa lệ trầm thấp.

Voldemort mở mắt nhìn Snape.

“Ngươi hôm nay thoạt nhìn không tồi, có chuyện gì vui sao?” Đại đa số thời gian Voldemort thấy mắt Snape mang theo quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên Snape hôm nay đặc biệt không giống bình thường làm hắn hiếu kỳ.

“Lord, hôm qua thuộc hạ đã phát động một hành động đặc biệt với James Potter, hiệu quả không tồi.” Snape nói.

“Tiếp tục.” Voldemort nghe tên James Potter thì càng thêm hào hứng.

“Ngày hôm qua, người thuộc hạ phụ trách ám sát Potter đã nhận được hành tung Potter, hắn thường xuyên ẩn trong Muggle, Fabilus và hắn tranh đấu kịch liệt ở thế giới Muggle, tuy hủy cả con đường, đồng thời cũng để lộ một bộ phận thành viên nhưng chúng ta đả kích hội Phượng Hoàng nghiêm trọng, hơn nữa James mất tích. Hiện trường máu thịt xen lẫn, chúng ta có thể phân rõ tứ chi một số người, trải qua thuộc hạ phân tích, có lẽ James có trong đó.”

Đây là một bất người vui vẻ với Voldemort, hắn không ngờ Snape đã nhanh chóng giúp mình giải quyết Potter như vậy. Buồn cười là ngay cả Snape cũng không nghĩ đến…

“Đó là một tin tốt.” Voldemort đứng lên, hai mắt lóe sáng, chậm rãi bước.

“Severus, ngươi luôn có biện pháp làm ta kinh ngạc. Dù là tài năng độc dược hay hiệu suất làm việc, rất tốt, làm ta thoả mãn vô cùng.” Voldemort giao nhiệm vụ đối phó James cho Snape, nội tâm cũng không chờ mong Snape có thể hoàn toàn vứt bỏ cảm tình đuổi tận giết tuyệt James, nhưng hắn không nghĩ rằng Snape ác hơn mình nhiều, có lẽ, hắn chưa từng chân chính thấy rõ Snape.

“Lord, tuy James đã mất tích nhưng gia tộc Potter vẫn là gia tộc Potter, chúng ta nên thừa thắng xông lên, khi bọn họ không kịp thở dốc mau chóng thu phục lãnh địa gia tộc Potter.” Snape tỉnh táo, hoàn toàn không có một tí cảm tình nói.

“Ngươi nói đúng!” Voldemort vuốt cằm, giết James chỉ là bước đầu tiên chiếm đoạt gia tộc Potter.

“Lord, chuyện này, thỉnh giao cho thuộc hạ đến xử lý. James thích dùng thủ đoạn Muggle quản lí lãnh địa và sản nghiệp gia tộc, mà thuộc hạ trước kia cũng sinh hoạt tại Muggle, rất quen thuộc phong cách làm việc của Potter, thuộc hạ nghĩ mình thích hợp nhiệm vụ này hơn bất cứ ai.” Phảng phất biết rõ Voldemort càng thêm hướng vào Lucius, Snape khó được đưa ra yêu cầu.

Quả nhiên Voldemort thâm trầm, phảng phất là đang suy đoán vì sao Snape tích cực với Potter như thế? Có lẽ Snape đang tranh giành với Lucius cái gì đó?

“Snape, ngươi bắt đầu có dã tâm rồi.” Đây là lần đầu tiên Voldemort ở trong mắt Snape thấy ‘Xâm lược’. Là cái gì mở ra xiềng xích nhốt mãnh thú trong nội tâm Snape?

“Cũng tốt, Potter gia, giao cho ngươi toàn quyền phụ trách.” Voldemort nói.

“Severus, nhớ rõ mình đang làm cái gì, đừng làm ta thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.