Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 46: Chương 46




James trở lại hội Phượng Hoàng đi giải thích một vòng, tất cả mọi người thật vui mừng, nhất là Sirius, cảnh báo của anh được giải trừ.

“James, nhất định phải làm thịt cậu!” Sirius đánh vào bụng James nhưng không khó phát hiện kích động trên mặt anh.

“Merlin! Tôi rất lo lắng cho cậu!” Sirius đánh xong thì mở hai tay cho đối phương một cái ôm chặt.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sirius hỏi.

James xoa bụng cười khổ.

“Câu chuyện này rất dài, chỉ sợ cậu phải mời tôi uống bia bơ, chúng ta chậm rãi trò chuyện…”

“Cũng là cậu mời tôi, người giàu có.”

“Cậu nhất định phải so đo một cốc bia bơ với tôi sao?”



Mà đối với một người ở lâu trong ***g chim nay được tự do, Sirius hiện tại như một con ngựa hoang thoát cương. Một Sirius cáu kỉnh biết bộ phận nhỏ tử thần thực tử tụ hội sẽ phát sinh chuyện gì…

“Mau nhìn! Cây chổi kia!”

“Merlin! Sirius điên cuồng! Hắn đã trở lại!” Mấy tử thần thực tử cầm đũa phép run giống như chim cút.

“Nhanh! Thông tri ngài Black!”

Sirius càn quấy quấy rối đám tử thần thực tử kia một trận, quấy tiệc rượu đối phương nghiêng trời lệch đất rồi mới cảm thấy thoải mái.

“Ha ha! Xem ra thân thủ của ta cũng không lui bước a!” Sirius cũng không trực tiếp giết những người kia bởi vì xử lý hậu quả rất phiền toái cho nên anh chỉ đánh những người nửa sống nửa chết, cởi hết quần áo vứt ở đầu đường mà thôi.

Khi Regulus nhận được tin đuổi tới hiện trường thì Sirius đã cưỡi chổi bay đến giữa không trung, trên đường còn có thật nhiều Muggle, đương nhiên, cũng đã bị ‘hóa đá’, hiện trường hỗn loạn, đồ ăn rơi lả tả khắp nơi… Ừm, Regulus cười nhàn nhạt, rất giống phong cách Sirius, trên đường nhiều Muggle như vậy, xem ra bộ pháp thuật lần này lại có chuyện bận rộn rồi.

Sirius thấy người chạy đến hiện trường thì không vui nhướng mày. Xem ra tên kia hiện tại không tệ lắm, ăn mặc xa hoa, sau lưng một đống thủ hạ, còn có người giúp mở cửa xe.

“Hắc, Black, y phục và đũa phép của bọn chúng đã bị ta thu rồi, xem ra ngươi trở về phải chi trả cho bọn chúng.” Sirius càn quấy hô to.

“Nga? Vậy thì thật là đáng tiếc, những y phục đó không đáng tiền, hôm nay anh thu hoạch có lẽ không đủ dùng cơm, cần em quyên giúp bữa tối không Black?” Regulus ngẩng đầu, dụng âm lượng giống vậy hô.

“Đáng chết! Đi ăn con sên a Black!”

“Cũng là anh đi ăn đi, em nhớ chúng nó là món khoái khẩu của anh, Black!”



“Cậu đang ở cười cái gì?” Albus hiếu kỳ quay đầu hỏi.

“Không có gì.” Hai mắt Regulus giống trăng lưỡi liềm cong lên, đôi môi màu nhạt cong lên.

“Một ít… chuyện buồn cười mà thôi.” Regulus nói, dẫn chủ đề lên quỹ đạo.

“Ông biết người lần trước đi Đức, đã có Sebastine, hắn ở nước Đức đứng vững rất dễ dàng, chỗ đó bây giờ là thiên hạ của bọn họ rồi.” Regulus ưu nhã để ly cà phê đen trong tay xuống, cười yếu ớt nhìn Albus. Regulus dùng bọn họ mà không phải chúng tôi. Có lẽ trong lòng anh, tử thần thực tử đã sớm trở thành bọn họ.

“Người kia đã hoàn thành bố trí ở Đức, ba ngày sau sẽ có hành động nhằm vào hội Phượng Hoàng nước Đức.” Tay Regulus nhẹ nhàng xẹt qua cổ: giết.

“Thật đau đầu a, hiện tại hắn ngày càng điên cuồng.” Albus cảm thấy Voldemort đã biến hóa, thủ đoạn ngày càng trực tiếp tàn nhẫn, giống như bị kích thích.

Regulus đồng ý với Albus, từ khi ngài Snape rời khỏi, Voldemort càng không có lý trí, có khi sẽ giống người điên vô duyên vô cớ phát giận tùy ý giết người, mệnh lệnh một ít thứ không thể tưởng tượng nổi. Dĩ vãng tử thần thực tử phần lớn là cuồng nhiệt sùng bái mà bây giờ tử thần thực tử phần lớn là điên cuồng sợ hãi hắn. Regulus cảm thấy ngài Snape giống như là cái khóa trong lý trí Voldemort, hiện tại khóa mở, phóng ra con dã thú trong lòng Voldemort.

“Rey, cậu có đề nghị gì không?” Albus nhìn Regulus, ông cảm thấy rất thần kỳ, Regulus rất giống anh mình, giờ phút này Albus phảng phất thấy được Sirius ngồi đối diện mình, giống một quý tộc ưu nhã uống cà phê, làm ông bật cười.

“Đề nghị của tôi là đừng lấy trứng chọi đá, hội Phượng Hoàng ở Đức không mạnh, tốt nhất tránh đi mũi nhọn. Tuy tôi biết rõ để những anh hùng Gryffindor không đánh mà chạy rất gian nan nhưng tốt nhất ông nên lo lắng ý kiến của tôi, giảm bớt thương vong không tất yếu, bảo vệ thực lực. Dù sao…” Regulus nhướng mày.

“Dù sao thắng bại cuối cùng quyết định ở Anh, không phải sao?”

Albus thở dài.

“Rey, nếu như tử thần thực tử đều là người thông minh giống cậu thì hội Phượng Hoàng gặp phiền toái lớn.”

“Ngài Dumbledore cứ yên tâm, người bình thường mù quáng theo đuổi cũng sẽ không thông minh đến đâu, trong tử thần thực tử chỉ cần phải chú ý Voldemort, Lucius Malfoy và Severus Snape, mặt khác đều là mấy con chó dữ không có đầu óc chỉ biết vẫy đuôi nghe mệnh lệnh chủ nhân mà thôi.” Regulus cũng không biết Snape là gián điệp cho nên anh nói cần phòng bị Snape.

“Hơn nữa gần nhất Voldemort mất đi một giúp đỡ, hình như ngài Snape đã ra đi cho nên tôi mới có cơ hội vượt lên trước.” Dù sao nếu như đối thủ là ngài Snape, Regulus tự giác không có năng lực thắng.

“Cậu nói chuyện ngày càng giống một Slytherin chân chính.” Albus thích cách nói này, chó dữ.

Hiện tại Regulus như Lucius và Snape tổng hợp, có Lucius quý tộc ưu nhã và Snape tỉnh táo và lời nói ác độc.

“A đúng rồi.” Albus nhớ tới một việc, ông cảm thấy Regulus muốn biết.

“Anh trai cậu đã trở lại, James Potter không chết, hiện tại Sirius đã không còn nguy hiểm.”

Nghe vậy Regulus trầm mặc một lúc.

“Tôi đã gặp anh ấy…” Về cuộc gặp gỡ ‘thú vị dạt dào’ kia, Regulus không muốn nhiều lời.

“Cậu… cần tôi nói cái gì không?” Albus hỏi, có lẽ nếu như ông nói chuyện của Rey cho Sirius thì Sirius có thể thay đổi thái độ với em trai mình.

“Không ngài Dumbledore, chuyện của tôi, xin ngài và anh Lupin tạm thời giữ bí mật, không nói cho ai, đương nhiên cả anh trai tôi.” Regulus cảm thấy xử lý như vậy tốt hơn, dù sao…

“Sao? Cậu không muốn cho Sisius biết sao?”

“Ngài Dumbledore nhất định biết rõ quan hệ của chúng tôi không tốt lắm, hơn nữa tính Sirius cáu kỉnh.”

“Đúng, tính Sirius đủ thối, nhưng tôi cũng biết cậu không ghét cậu ta, cho nên cậu mới tận tâm giúp chúng ta như vậy, không phải sao?” Albus trêu ghẹo nháy mắt với Regulus, lão hồ ly.

“Ngài nói đúng, tôi vĩnh viễn không ghét anh trai tôi, ngài Dumbledore. Tôi từ nhỏ đã rất sùng bái anh tôi, tinh thần Gryffindor ảnh hưởng tới toàn bộ lúc nhỏ của tôi, thậm chí tôi từng một lần mơ có thể trở thành người như Sirius.” Regulus nhớ tới quá khứ thì ngày vui vẻ.

“Vậy bây giờ?” Albus hỏi.

“Ngài Dumbledore, Slytherin là Slytherin vì chúng tôi mặc dù có giấc mơ nhưng chưa bao giờ cho là mình sống ở trong mơ.” Regulus đã nghĩ thông suốt, anh và Sirius khác nhau, mặc kệ anh hâm mộ, khát vọng ánh sáng chói mắt trên người Sirius như thế nào, anh cũng vĩnh viễn không có khả năng thành Sirius, Slytherin là Slytherin.

Gặp Albus xong, Regulus về nhà Black, cách bữa tối còn một thời gian ngắn, anh quyết định tắm trước. Cỡi áo ra, lộ ra da thịt có chút tái nhợt, đối mặt một mặt gương to, dấu hiệu màu đen trên nổi bật cánh tay tái nhợt.

Regulus nâng cánh tay lên, hôn cái ấn ký kia. Khóe miệng mang nụ cười mê người, không sai, ký hiệu này xấu đến không thể xấu hơn nhưng anh cũng không ghét nó. Bởi vì đây là cái giá anh trả cho Sirius, đàn ông gia tộc Black phải có một người có nó. Anh là con chim tự do dưới ánh mặt trời cho nên, để Sirius tiếp tục tự do bay lượn, anh phải ở lại địa ngục. Ấn ký này, chính là một cái giá lớn để Sirius tự do, anh cam tâm tình nguyện.

Nước chảy xuống thân thể Regulus, cuối cùng hội tụ trên mặt đất, Regulus nhắm mắt lại, ở trong bóng đêm là Sirius…

“Merlin, tớ ghét chết người kia rồi!” Sirius uống cạn Rhum trong ly, nặng nề đặt ly xuống bàn.

“Cậu biết không nó dám nói tớ đi ăn sên! Remus, nó rất nghe lời a, tớ nói đông nó tuyệt đối không dám đi tây, tớ nói ăn nó tuyệt đối không dám dừng.”

Lupin ngồi đối diện Sirius cố nén cười ý, nỗ lực làm ra biểu tình cùng chung mối thù với Sirius.

“Cho nên? Sirius, cậu muốn biểu đạt cái gì?” Lupin không hiểu nổi, Sirius kéo cậu đến quán bar để phàn nàn đứa em trai đáng yêu của mình trưởng thành, không còn nghe lời sao?

Sirius có chút thất lạc, Rey từ nhỏ đã thích đi theo mông anh, đánh cũng không đi, mặc dù thái độ của anh với Rey không tốt nhưng Rey vẫn rất sùng bái anh trai này. Anh cho rằng Rey vẫn sẽ đi theo phía sau mình, mặc dù anh là Gryffindor mà Rey là Slytherin, mặc dù anh gia nhập phượng hoàng mà Rey đã trở thành tử thần thực tử. Khi anh trốn nhà, Rey là người duy nhất ủng hộ anh… Về sau anh gia nhập hội Phượng Hoàng, chúa tể hắc ám trừng phạt Black gia, gia tộc Black hiến Rey cho chúa tể hắc ám…

“Tớ cho rằng nó không thích làm tử thần thực tử, tuy tớ cũng biết nó sùng bái chúa tể hắc ám, nhưng nó càng sùng bái tớ, không phải sao?” Tâm lý Sirius rất không công bằng, anh đi không lâu, khi trở về lại nghe nói Rey được chúa tể hắc ám ưu ái, hơn nữa đã trở thành người đứng đầu sau Severus Snape Snivellus ở bên người chúa tể hắc ám.

“Sirius, tin tưởng tớ, cậu ta càng sùng bái cậu.” Lupin trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Sirius.

“Nhưng là nó bảo tớ đi ăn con sên!” Sirius bị đả kích.

“Là cậu muốn cậu ta đi ăn trước.” Lupin cảm thấy bọn họ không nên dây dưa vấn đề ngu xuẩn đó lâu như vậy.

“Được rồi! Là tớ muốn Rey ăn con sên trước, nhưng bình thường Rey hẳn là ăn hết mà không phải nói tớ ăn! Hơn nữa… Hơn nữa tớ cũng không nói thật muốn Rey ăn…” Sirius lại rót cho mình ly rượu.

“Sirius, Regulus đã trưởng thành, bây giờ em cậu là người trưởng thành, có tư tưởng của mình rồi. Cậu ta dùng phương thức của mình sáng tạo nhân sinh. Cậu cũng không thể trông cậy em cậu vĩnh viễn theo đuôi cậu, cậu ấy không chỉ thuộc về cậu Sirius.” Lupin thoạt nhìn giống một người trên, chuyện của Rey Albus nói không thể nói cho Sirius, anh cũng đồng ý, Sirius rất kích động, nói cho cậu ta biết kết quả không nhất định tốt.

Nghe Lupin nói, Sirius trầm mặc, lông mày xoắn xuýt lấy nhau. Trong lòng của anh Rey vĩnh viễn là Rey. Bỏ thân phận tử thần thực tử, vinh quang người đứng đầu bên cạnh chúa tể hắc ám, như cũ là đứa trẻ thích đi theo phía sau anh. Nếu như chỉ nói một câu Rey trưởng thành, vậy hết thảy sẽ tan thành mây khói, vậy Sirius thật hy vọng người kia vĩnh viễn không lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.