Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 6: Chương 6




Bị Snape mắng, cơ thể và đầu óc khoan khoái dễ chịu, James một đường lâng lâng đi tới đại sảnh đường, không biết mình đi tới ra sao, Sirius đi bên cạnh tóm lấy bả vai James dốc sức liều mạng lay.

“James! Thanh tỉnh a! Đi mắng lại, đi cho nó biết thế nào là lễ độ a! James cậu có nghe hay không!”

Không khí trên bàn Griffindor rất quỷ dị, Sirius nổi điên, James sững sờ, chỉ có Lupin với Petter nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, ai cũng không muốn, ai bảo James ngã đầu óc choáng váng.

James phục hồi tinh thần lại, chớp mắt mấy cái rồi lại liếc về phía bàn Slytherin, Snape ngồi ở giữa những quý tộc có vẻ chán nản, mọi người giống như tận lực cô lập Snape, đều cách Snape thật xa.

Snape nhạy cảm nhận ra có người nhìn mình, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt nâu của Potter, đó là cái ánh mắt quái quỷ gì! Snape nắm chặt bộ đồ ăn, khẩu vị cũng không còn.

James trấn định tự nhiên đứng lên, ở trước mắt mọi người đến bàn Slytherin, cử động kia lập tức làm tất cả học sinh Slytherin cảnh giác, những con rắn nhỏ đều ngừng lại híp mắt, địch nhân đến, cậu ta muốn làm gì?

Phanh! James vỗ tay lên bàn, vừa vặn rơi vào trước mặt Snape. Snape ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn chứa ý cười của James, toàn thân cứng ngắc lại. Potter ý định ở trước mặt toàn bộ học sinh dạy dỗ mình sao? Snape nghĩ đến, hừ! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, mặc kệ Potter, cậu tuyệt đối sẽ không yếu thế khuất phục!

“Này.” James cười híp mắt nói, từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với Snape làm cậu có cảm giác thành tựu quỷ dị, người này chính là giáo sư độc dược Snape khủng bố a! Mình hiện tại cũng có thể ở trước mặt giáo sư diễu võ dương oai a, quá mỹ diệu!

“Cậu…” James nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Snape, không tự chủ nhướng đuôi lông mày một chút.

“Có thể… mắng tôi thêm một lần không.” James hưng phấn nói.

Bang! Bang! Các quý tộc ưu nhã run tay một chút, dĩa ăn rớt xuống dĩa phát ra tiếng vang thanh thúy, bộ mặt tiếp tục run rẩy, uy… Làm cái quỷ gì đó?

“Potter, mày quá rỗi rãnh sao?” Snape không muốn mất mặt ở trước mặt mọi người, cậu chỉ có thể hạ giọng cảnh cáo.

“Khá tốt, nhàn rỗi là có…” Mắt James sáng lên.

“Như thế nào? Cậu quyết định theo tôi ra ngoài nói đề tài kia?”

“Ta vĩnh viễn cũng sẽ không cùng ngươi ra ngoài nói cái chủ đề nên xuống địa ngục gì đó, ngươi tốt nhất ném cái đề tài kia vào trong bồn cầu quên mất đi.” Snape miễn cưỡng nặn ra.

“Không cần như vậy nha, tin tưởng có một người cậu nhất định rất quan tâm, tôi nghĩ… Có chút nhận thức chung với cậu.” James nói.

“Giữa chúng ta vĩnh viễn không có nhận thức chung!” Snape quyết tuyệt, thẳng đến James cúi đầu xuống ghé vào tai Snape nói, thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.

“Có quan hệ đến Lily Evans, cậu cũng không muốn sao?” James nhìn về phía trên như tên trộm, sắc mặt Snape chần chờ một chút.

“Tôi dám cam đoan với cậu, nếu cậu không nghe, cậu sẽ phải hối hận.” James mở tay nhún vai.

“Cậu sẽ hối hận, tiếc nuối cả đời… Đến cái ngày chết cũng nói, Oh Merlin, vì sao ngày đó ta chưa đi ra ngoài nói chuyện với James Potter về đề tài kia, vì sao, vì sao, làm…”

Rầm! Tiếng vỗ bàn ngăn trở James tiếp tục ‘Làm’.

“Ta ra ngoài với ngươi.” Snape cứng ngắc đứng dậy, cậu cúi đầu, ngữ điệu giống máy móc không chút phập phồng. Thân ảnh vượt qua bàn ăn thật dài, một đường đi ra ngoài đại sảnh đường. James cười một chút rồi lập tức đi sát.

Đi ra đại sảnh đường, hai người tới bãi cỏ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào Hogwarts, gió mát làm người say mê, không khí trong rừng thơm mát.

“Ngươi muốn nói gì?” Snape trực tiếp đi vào chủ đề.

“Có liên quan đến Lily, ngươi định làm cái gì?” Kỳ thật Snape rất sợ hãi trong nội tâm, Potter cái gì cũng tốt, thành tích tốt, Quidditch tốt, tướng mạo anh tuấn, trên người có khí chất người lãnh đạo làm cho người khác tin phục… Mà mình đâu? Mình có cái gì… Ha ha, không có cái gì… Nếu như Potter muốn cướp đi Lily khỏi tính mạng mình, không cần tốn nhiều sức a.

“Đừng khóc được không, lần này tôi cũng không bắt nạt cậu đi…” James cũng không thích Snape như vậy, giống như nhân sinh u ám, hai mắt trống rỗng vô thần.

“Tôi tới là muốn nói cho cậu.” James cười cười.

“Tôi không theo đuổi Lily Evans rồi, cô ấy là của cậu, tôi sẽ không đoạt.” James không rõ vì sao khi nói ra những lời này lại thấy phiền muộn, đại khái là vì tự tay giao mẹ mình cho giáo sư nên khổ sở a.

Snape thất thần, không thể tin được mình đã nghe được cái gì, cũng không vui sướng, Snape chỉ cảm thấy như là bị Potter hung hăng tát một cái, ở trước mặt mọi người. Giơ tay lên, Snape không chút do dự đấm vào khuôn mặt làm mình nôn mửa, đánh cho James mắt nổi đom đóm, đầu óc choáng váng lảo đảo vài bước mới đứng vững, giật mình nhìn Snape, hoàn toàn không hiểu tại sao mình bị đánh.

Snape không hối hận, Potter cho rằng mình trừng phạt trả thù cũng không sao! Nhìn xem! Potter như là bố thí ăn mày, nói cái gì? Cô ấy là của cậu, ha ha, thật buồn cười a.

“Là vì ta quá nhỏ bé sao?” Snape rất bình tĩnh nói, tương phản chính là đôi mắt thiêu đốt phẫn nộ.

“Là vì ta còn kém hơn cả móng tay minh tinh James Potter ư! Đối thủ quá yếu, Potter nổi tiếng thắng không có cảm giác thành tựu nên rời khỏi cuộc chiến! Từ bi giống thánh nhân vung ống tay áo ném chiến lợi phẩm vào trên mặt bên thất bại, nói gì a, cô ấy là của cậu rồi!”

“Tôi không có…” James muốn giải thích nhưng lại lập tức bị Snape chen ngang.

“Không phải vậy? Vậy là gì? Cảm tình với Lily là cái gì? Ta đã từng nghĩ ít nhất ngươi nghiêm túc, thì ra với ngươi hai chữ nghiêm túc không tồn tại! Lily không phải đồ vật, cô ấy không là một mảnh vải rách có thể tùy tiện nhường tới nhường lui! Ngươi vũ nhục cô ấy… Cũng vũ nhục ta…”

James chưa từng nghĩ tới vấn đề này, xác thực mà nói cậu cũng không biết yêu sâu đậm một người là thế nào, đương nhiên là tình yêu, cậu thích Cho Chang, cũng thích Ginny, nhưng là chưa từng thăng hoa đến yêu sâu đậm cho nên cậu không cách nào biết tâm tình của giáo sư giờ phút này. Harry chỉ là muốn trả lại Lily cho giáo sư mà thôi, ai biết như vậy làm giáo sư cảm thấy mình đang vũ nhục… Này đi đâu nói rõ lí lẽ a…

Snape nắm chặt tay, ngực phập phồng, thở hổn hển, an tĩnh một lúc lâu rồi mới hỏi câu muốn hỏi trong nội tâm nhất.

“James Potter… Ngươi đang đồng tình ta sao?” Snape gầm nhẹ, giận đến phát run.

“Tôi thật không có… Tôi chỉ, muốn làm chút gì đó cho cậu.” James bối rối, vì sao giáo sư lại tức giận như vậy?

“Cho tới bây giờ tôi không làm gì cho cậu.” James cúi đầu xuống, cậu chỉ muốn làm chút chuyện gì đó cho giáo sư mà thôi.

“Ta không cần.” Snape cự tuyệt.

“Nếu như ngươi muốn làm chút gì đó cho ta, vậy thì cút, cách xa tầm mắt của ta, cút xa vào!” Hận ý của Snape bạo phát.

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi dù chỉ một giây!”

Đột nhiên James thấy ủy khuất, cậu biết rõ giáo sư ghét mình nhưng là không nghĩ tới sẽ ghét đến tình trạng này, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn…

Hiện tại Snape cảm thấy chán ghét, khó có thể tự kiềm chế khi đối mặt người này, dù chỉ nhìn, cậu lạnh lùng xoay người đi.

“Severus.” James kéo cánh tay Snape.

“Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, tóm lại, tôi sẽ không theo đuổi Lily nữa. Tôi hi vọng hai người có thể cùng một chỗ, thật đó.”

“Dối trá!”

Snape vung tay đi, chỉ chừa cho James một bóng lưng lãnh khốc quyết tuyệt, giống như vô số lần xoay người trong quá khứ.

James thở dài, thất hồn lạc phách về phòng nghỉ, giáo sư không muốn lại nhìn thấy mình, vậy sau này tận lực ít xuất hiện ở trước mặt giáo sư. Trên mặt bầm tím, James đi vào phòng nghỉ Griffindor, bên trong đã sớm tụ tập rất nhiều học sinh, thấy James như vậy đều giật mình.

“Merlin! James, cậu bị đánh!” Remus chạy tới, tử tế xác nhận, một cái mắt gấu mèo to, mù lòa cũng nhìn thấy.

“Ừ…” James uể oải nằm vật xuống ghế.

“Là… là Snape?” Tuy khó có thể tin, nhưng chỉ có thể là người này.

“Ừ…” James vô tình gật đầu.

“Hai người quyết đấu? Dùng… phương thức Muggle?” Remus châm chước cách dùng từ, kỳ thật cậu muốn nói phương thức cấp thấp.

“Chưa, chỉ là những gì mình nói làm Snape không vui, cậu ta thưởng cho mình một cú đấm mà thôi.” James giải thích.

Mọi người im bặt, thiên địa biến sắc, Sirius không thể tin được đến gần.

“Cậu đánh trả chứ? Nói cho mình biết, cậu đánh trả sao!” Sirius gào thét.

“Không có…” James bất đắc dĩ thở dài.

“Là mình nói những gì không nên nói…” James bỗng nhiên ngồi dậy nhìn Sirius, trong ấn tượng của cậu, Sirius tuổi trẻ kinh nghiệm yêu đương nhất định rất phong phú, giống Snape hỏi một chút thì không chừng có thể giải thích nghi hoặc.

“Sirius.” Hai mắt James tỏa sáng.

“Cậu nói, hai người tranh giành một cô gái, một người không cạnh tranh nữa, người kia sao lại giận?”

Sirius nghe vậy ngẩn người, gãi gãi đầu, không rõ sao James bỗng nhiên kéo đến vấn đề này. Bây giờ không phải đang tại thảo luận việc James bị đánh sao?

“Vậy muốn xem người kia tại sao phải không cạnh tranh nữa.” Sirius phân tích.

“Vì sao a… Chính là không thích cô gái kia nữa chứ sao.” James nói.

“Vậy thì phải tức giận.” Sirius nói.

“Lúc trước tranh đến tranh đi, kết quả hiện tại một câu không thích là bye bye, chứng minh người kia không phải thích cô gái kia, chỉ muốn chơi đùa mà thôi. Nếu như người còn lại thật tâm yêu cô gái kia thì anh ta nhất định sẽ giận a.” Sirius giải thích.

“Ừm.. Vậy được rồi, không phải vì không thích, là vì… Là vì người kia vô cùng… Rất yêu cô gái kia, cho nên cảm thấy nên tặng cô gái cho người kia, cho nên…” James gian nan miêu tả.

“Ha ha! Vậy càng hỏng bét.” Sirius cười.

“Đối phương khẳng định cảm thấy khuất nhục, cho rằng là được thương xót, nam nhân quan trọng nhất là cái gì? Là mặt mũi nha! Ném cái gì cũng không thể ném cái đó.” Sirius giống như rất quyền uy nói.

“Vậy nên làm như thế nào?” James đầu đầy sương mù, cái này cũng không được, kia cũng không được, tình yêu quá phiền toái!

“Cậu không hiểu.” Sirius khoác vai James.

“Đầu tiên, phải tỏ vẻ không theo đuổi cô gái kia làm cậu thống khổ. Sau đó còn cần thích hợp biểu hiện đối phương là một người rất ưu tú, cô gái kia yêu anh ta, hạnh phúc hơn là yêu mình. Cuối cùng cô đơn phất tay đi, chúc phúc, đây mới là đúng a!”

“Thì ra có nhiều trình tự như vậy… Mình cho rằng nói là xong rồi…” James thì thào tự nói.

“Lại nói, cậu đang giở trò quỷ gì a?” Sirius ghìm cổ James, giống như nghiêm hình bức cung.

“Khụ, khụ.” James bị kẹp khó thở.

“Cái kia, mình nói, mình nói!” James nói.

“Mình muốn tặng Lily cho Snape, nhưng sau khi nói xong đã trực tiếp được thưởng một cái kính râm. Xem xem, bây giờ còn đau lắm a.” James đáng thương chỉ vào mắt mình.

“Merlin đồ lót, James, nếu như không phải mình hiểu rất rõ cậu, quả thực mình nghĩ đến cậu theo đuổi Snape!” Sirius nâng trán nói.

James thở dài, nghiêm túc mở miệng.

“Sirius, mình thấy chúng ta không thể tiếp tục như vậy, Snape… Rất dũng cảm, rất dũng cảm, mình không muốn tiếp tục làm khó cậu ta, hơn nữa cậu không thấy cậu ta và Lily rất xứng à.”

“Không!” Sirius ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ, một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu!

“Thì ra là vậy cho nên cậu mới buông tha Lily?” Sirius hỏi, không phải không thích, cũng không phải bố thí thương cảm, là vì cảm thấy… Merlin, cảm thấy Snivellus dũng cảm, cho nên tự động rút lui.

“Mình không biết cậu thấy thế nào mới nhìn ra Snape dũng cảm, dù sao mình chỉ cảm thấy nó đáng bị bắt nạt.” Sirius nói xong lại cảm thấy tay ngứa ngáy, muốn làm gì đó với Snape.

“Tóm lại, mình không muốn tiếp tục đối nghịch.” Harry vung tay.

“Ừ, được rồi, cậu không ngại rồi, mình còn có thể nói cái gì.” Sirius cũng không đặc biệt kiên trì, James có thể buông tha Lily, thế giới này còn có cái gì không thể phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.