Tôi nằm lên giường mà không tài nào chợp mắt được. một lúc sau cổng nhà tôi có tiếng mở. Anh chị tôi nghe tin cũng chạy về. sau một hồi thăm hỏi mẹ tôi thì cũng lên xử tội tôi. Tôi giờ này là tội đồ trong cái nhà này.
người đầu tiên xuất hiện là anh trai tôi, khỏi nói ông ấy cũng nóng tính kém gì bố tôi
- tao không hiểu vì sao mày lại yêu một thằng như thế, nhà mình thì thiếu thốn cái gì, mày thích nhà hay thích xe. mày thích nó vì nó đẹp trai hay gì mày nói đi.
tôi ngồi im.
- gọi nó sang đây, tao đấm vào mặt nó. còn mày... nuôi mày mấy chục năm, dậy mày khôn ai ngờ càng ngày càng ngu. nó như thế mà còn đâm đầu vào. mày còn dính lấy nó nữa là tao không để yên đâu.
tôi nhìn anh tôi ngao ngán.
- anh thôi đi, em nó cũng khổ lắm, bố chửi nó từ nãy rồi còn gì.
- chửi cho nó khôn ra. chứ 3 chục tuổi rồi còn ngu.
tôi vẫn ngồi im cúi xuống
- anh đi ra ngoài đi để em nói chuyện với nó.
chị dâu tôi đẩy anh tôi ra. chị gái tôi đứng ngay sau anh tôi.
- tao không hiểu mày nghĩ cái gì. mày không nghĩ cho mày thì mày cũng phải nghĩ cho mẹ, mày nhìn mẹ thế kia mà mày còn cố tình theo ông đấy nữa thì tao chịu. mày chỉ có giỏi làm khổ mẹ thôi.
- cô im đi, em nó khổ thế kia cô không động viên thì thôi, cô còn mắng thêm làm gì.
- nó bướng nhất nhà, không tài nào mà nói nổi. ai bảo bố mẹ cứ chiều cho lắm vào. rồi mai kia nó chơi chán nó bỏ thì thiệt thân chứ còn sao. thương nó mới nói nó.
tôi ngồi im. tôi cúi xuống chả ngẩng lên nhìn ai
- cô đi xuống nhà với mẹ đi.
chị dâu tôi đẩy chị tôi đi rồi ngồi xuống bên tôi. bà ấy bằng tuổi tôi, 1 chồng 2 con. tôi giờ còn mới yêu đấy. và bị cấm đoán thế này đây.
- Bình. nói cho chị biết có chuyện gì?
chị tôi giọng nhẹ., ít nhất tôi cũng có người đồng cảm ngay lúc này. Tôi nghẹn ngào không nói được thêm điều gì. hai chân thu lại. Tôi lấy đầu gối.
- nói cho chị biết, tại sao lại như thế.
tôi nức nở. tôi ấm ức, tôi đau lòng.
- bố cấm em yêu chú Vinh.
- chú Vinh hàng xóm nhà mình đấy á.
gật
- chú có vợ 2 con lớn tướng rồi, còn có đứa con gái hay qua lại. em đừng có dại. mình lớn rồi phải nghĩ cho thấu đáo chứ.
- chú ấy không như mọi người nghĩ đâu.
- em mù quáng rồi, đâu có nhìn ra được, cứ nghe người ta nói thì thằng nào cũng nói hay hết. nghe chị. suy nghĩ cho kĩ. đừng tin lời họ nói.
- nhưng em đã nói là chú ấy không phải thế mà.
- Bình. em thương bố, thương mẹ thì đừng có như thế, bố mẹ cũng chỉ lo cho em thôi. lớn rồi, bây giờ lấy làm vợ lẽ còn đỡ, nhỡ ông ấy chỉ chơi qua đường, có phải mình mang tiếng 1 đời không.
- ....
tôi ngồi im.
- lúc nãy là bố đánh mẹ hay mẹ tự bị thế
- là mẹ khóc nhiều nên thế.
- em thấy chưa. nếu em ngang bướng nhất quyết yêu chú ấy, có khi bố nói nhiều rồi mẹ nghĩ quẩn thì sao, mẹ có mệnh hệ nào mình ân hận cả đời em ạ. bố mẹ thương em nhiều lắm.
tôi cũng thương bố mẹ nhiều lắm nhưng mà tôi yêu chú ấy, bao nhiêu năm nay giờ tôi mới có tình cảm với một người. chả nhẽ như thế là có tội. mà còn chưa biết chú ấy là người thế nào, chúng tôi chỉ là mới bắt đầu thôi, đã có gì đâu mà nghiêm trọng thế.
Chị dâu tôi sau một hồi khuyên ngăn cũng ra khỏi phòng. còn lại một mình tôi. tôi nằm đó, nước mắt rơi không ngừng. điện thoại tôi rung liên tục, tôi kệ. Bên phía ban công ngoài kia có một người cũng không ngủ được, không ngừng quan sát sang bên phòng của tôi.
tôi kệ
tôi thu mình lại trên giường. mọi chuyện sao lại hỗn độn như vậy được cơ chứ. bố mẹ đâu có biết suốt 6-7 năm trời,giờ tôi mới rung động thêm một lần nữa. yêu lại một người là đâu có dễ dàng sau tổn thương. tôi đã từng nghĩ rằng tôi không yêu ai nữa. vậy mà giờ... đến khi cảm xúc ấy trở lại., nó lại khiến gia đình tôi rối loạn thế này. tôi mệt mỏi quá.
ngày hôm sau, tôi bị đưa vào thế cô lập. Bố tôi không thèm nhìn mặt tôi, mẹ tôi nấu cơm nhưng có tôi bố tôi còn không thèm ăn. tôi ngồi đó với ánh mắt đáng thương của mẹ. tôi khẽ thở dài lết xác lên nhà. tôi chỉ biết thu mình lại và khóc.
Tối hôm đó tôi không ăn cơm, tôi khoá cửa phòng lại. ngồi thu mình trong góc nhà. tôi nghĩ lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình. những năm tháng tôi lớn lên, những năm tháng học trò đẹp đẽ. Tôi nhớ Minh.có lẽ Minh vẫn luôn mong được nhìn thấy nụ cười của tôi phải không?
Tôi thiếp đi, tôi mơ thấy Minh. tôi thấy cậu ấy cười với tôi, đón tôi trên sườn đồi, dắt tôi vào rừng hoa cải, những ngọn gió thổi bay những cánh hoa. ( Phần 1 gió bay trên những ngọn đồi) gió uốn lượn trên đồng cải như lượn trên những ngọn đồi. Nếu Minh còn ở đây, tôi nhất định sẽ dành tình cảm đặc biệt nhất cho cậu ấy, tôi nhất định sẽ không vô tâm để rồi khiến cậu ấy phải mang theo tình cảm thiêng liêng ấy ra đi. Minh..xin lỗi cậu.. xin lỗi
tôi khóc, khóc cả trong mơ. Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi ngoài cửa mà không tài nào mở đc mắt. Những lúc tỉnh những lúc mê. Tôi triền miên trong những giấc mơ của mình. Tôi mơ thấy Thái. Hắn ta đứng đó cười vào mặt tôi.
Tôi ấm ức đến mức khóc nức nở.
Tôi ko biết tôi đã nằm như vậy bao lâu. Cho đến khi tôi nghe được tiếng ai đó nói, ai đó lay tôi tỉnh dậy mà tôi ko tài nào mở mắt được.
tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc. trong cuộc đời của một đứa con, thất bại nhất là để mẹ phải khóc. Tôi khóc... không được... tôi sẽ nghe lời, sẽ không để mẹ tôi phải khóc nữa.
- Bình, mở mắt ra.
- Bình...
tôi nghe thấy tiếng chú, đúng... đúng tiếng chú rồi. Tôi có lỗi với chú, có lỗi với tình cảm của chính tôi. tôi ko thể bảo vệ được nó nữa rồi. xin lỗi.
>>>>><<<<<<
Trong căn phòng của bệnh viện, Bình đang trong cơn mê sảng. cơn sốt khiến em không còn tỉnh táo nữa. bình lúc mở mắt lúc nhắm mắt nhưng không hề biết và nghe thấy tiếng mọi người. trong cơn mơ, em không ngừng gọi tên Minh.
- Bình. mở mắt, mở mắt ra xem nào.
- Minh.... Minh ơi.
tôi không biết Minh là ai, có thể là người yêu cũ của em. hoặc là một người vô cùng quan trọng với em.
- Bình.... mở mắt.
hết người này đến người kia gọi. Tôi đã tiêm cho em một liều thuốc hạ sốt. nhưng trước khi thuốc có tác dụng. em vẫn không ngừng gọi cái tên đó.
- Anh ơi, nó gọi tên thằng Minh kìa.
mẹ em đứng đó khóc nức nở.
- anh ơi, em xin anh hãy cứu con, con mà có sao em sống làm sao được.
- em bình tĩnh, lay cho con tỉnh, con nhất định sẽ tỉnh.
- Minh... minh ơi....
tiếng em gọi tên người ấy triền miên, dường như em đang cố kiếm tìm, cố đuổi theo dòng kí ức về người con trai ấy.
- Bình... Bình.. minh đi rồi... cậu ấy không muốn cậu như vậy nữa đâu. Bình.... đừng nhắc tên cậu ấy nữa.
phương cũng cố gắng giải thích cho em, nhưng hình như em không hề nghe thấy
- Minh....
Hoá ra mọi người đều biết về người tên Minh này... đó là ai mà khiến mẹ em phải sợ hãi như vậy.
- tôi xin cậu đừng nghĩ đến cậu ta nữa.
- anh ơi... em xin anh... hãy cứu con... đừng để nó mang con mình đi.
mẹ em khóc nấc, tôi có lẽ cũng hiểu ra phần nào.
- em nghĩ vớ vẩn nhở. con mình chỉ là sốt cao mê sảng thôi, đừng nghĩ vớ vẩn. Minh nó chết lâu rồi.
- anh ơi, bao nhiều năm rồi nó vẫn theo đuổi con mình. giờ nó mà theo con nữa thì em biết làm thế nào.
- em toàn nghĩ vớ vẩn. ma mãnh cái gì. mai đi làm cho con cái bùa đi, khỏi nghĩ.
Bố em cũng có vẻ căng thẳng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
Hoá ra cậu ta đã chết lâu rồi, vậy mà em còn lưu luyến như vậy chắc là đã dành rất nhiều tình cảm cho cậu ta.
Đến khi thuốc hạ sốt có tác dụng... em thiếp đi vào giấc ngủ sâu. mọi người xung quanh em cũng bớt lo lắng hơn. Tôi chỉ biết ra cửa ngồi bần thần một mình. Nếu phát hiện chậm thêm chút nữa. có nguy cơ sẽ ảnh hưởng đến não của em. cơn sốt khá cao, mà chưa tìm ra nguyên nhân nào. tôi thở dài. tôi thật sự vô cùng lo lắng.