Vài ngày sau, có lẽ vì tôi hay ở nhà, nên dì cũng làm việc ở nhà luôn. Dì nghe nhạc làm việc, còn tôi đọc sách. Dì có rất nhiều CD của Thái Cầm, gần như có hết tất cả bài hát.
Giọng ca Thái Cầm xa xăm mà thê lương, phiêu đãng trong phòng, như nỗi cô đơn không nói thành lời. Nhiều khi đang làm việc, dì lại ngẩng đầu, nâng má như lắng nghe như trầm ngâm.
Tôi nhìn dì, nghĩ, đã bao nhiêu đêm dài lặng lẽ, chỉ một mình dì vượt qua.
Dì nói tôi hay, dì rất thích giọng hát của Thái Cầm, thơm mát như rượu vang được ủ lâu ngày, có thể xuyên thấu linh hồn.
Nghe được bài hát mình thích, dì sẽ khe khẽ hát theo. Giọng dì vốn trầm, hát nhạc Thái Cầm cũng rất hợp.
“ Tôi – áng mây trời lững thững
Tình cờ soi bóng trên sông
Bạn chớ ngạc nhiên
Cũng đừng say đắm
Chỉ một thoáng tôi biến mất
Ta sẽ gặp nhau trên biển đêm sâu
Rồi chúng ta mỗi kẻ một con đường
Nhớ nhau cũng tốt
Mà quên đi càng tốt
Chỉ cần giây phút này soi sáng cho nhau” (1)
Đây là bài thơ tôi thích nhất của Từ Chí Ma, không nghĩ rằng phổ nhạc cũng có thể hay đến thế. Nhạc rất khớp với ý thơ.
Còn một bài hát làm tôi rất ấn tượng, là “Vương vấn giấc mơ xưa” (2):
“Hoa rơi nước chảy xuân đi mất
Chỉ còn ngọn gió xuân làm lòng người ngây ngất
Mùa hoa đào, sương nhỏ giọt trên cây ngô đồng
Đó chính là lời quỷ thần sinh ra tình nồng.
Chân trời góc bể chẳng thấy đâu
Én bay bướm lượn đông tây mọi phần.
Đâu đâu cũng thấy sắc xuân mê hoặc lòng người.
Tuổi trẻ đi qua vĩnh viễn không trùng phùng
Bặt vô âm tín, hoa lựu đỏ thẫm.
Lại là đêm hôm qua.
Vương vấn giấc mơ xưa”
Ca từ cũng rất đẹp. Hát rất hay, như tố nỗi thương tâm của người phụ nữ cho người nghe.
Dì nói tôi hay, trước đây có một cô gái gọi là Bạch Quang, đã từng hát bài này, cô gái có cuộc sống ly kỳ, kẻ khác phải thổn thức, nhưng Thái Cầm hát còn hay hơn, có một loại phong độ của người trí thức. Thật ra dì không nói với tôi rằng Thái Cầm cũng là một người phụ nữ có đường tình trắc trở. Về sau tôi mới biết được điều này.
Tôi dần dần phát hiện, di Lạc là người hoài cổ vô cùng. Dì không thích theo đuổi cái mới, chỉ cất giữ sở thích cho riêng mình, không hề ảnh hưởng từ người khác. Dì rất thích phong cảnh tình người Thượng Hải xưa. Trong nhà dì có máy quay đĩa thời cũ, dì nói là bà ngoại dì để lại. Hoàng hôn nhàn nhã, giọng hát ngọt ngào lưu luyến vang lên không dứt, “Đêm Thượng Hải” (3), “Luôn mỉm cười”(4), “Đoàn tụ sum vầy”, hòa lẫn trong ráng chiều tà, gian phòng tràn đầy màu sắc cổ điển. Dì Lạc nói, giá lúc này mà được khiêu vũ thì tốt quá. Tôi hận không thể như một quý ông phong nhã đứng dậy mời dì một điệu nhảy. Tiếc thay, tôi sẽ không.
Tất nhiên dì biết tôi sẽ không. Nên dì ung dung đứng dậy, kéo tay tôi, khẽ đặt tay lên eo tôi, nhẹ nhàng khiêu vũ đẹp tựa như đóa hoa sen đang lay động. Tôi rất muốn ôm lấy dì, khiêu vũ nhanh hơn, cùng dì sẻ chia khoảnh khắc ngọt ngào này. Tiếc thay, ngay cả chuyển bước tôi cũng không biết, sợ dẫm phải chân dì, khẩn trương đến nỗi chân nọ quàng chân kia. Haizz, thật là ngượng quá đi mà!
(1) Ngẫu nhiên:
(2) Vương vấn giấc mơ xưa:
(3) Đêm thương hải:
(4) Luôn mỉm cười: