Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Chương 64: Chương 64




Chỗ ăn cơm lại là MacDonald!

Tôi không ngờ chị sẽ dẫn tôi tới chỗ này. Nhưng nếu đã tới rồi, tôi cũng không tiện nói gì.

Chị gọi cho mình một phần cay, gọi cho tôi phần không cay. Chị vẫn không để tôi có cơ hội lựa chọn.

Thật ra tôi có thể ăn cay ít, chị quá để ý rồi. Tôi lười giải thích, chỉ cầm cái khây đầy đồ ăn đi sau chị tìm chỗ ngồi.

“Ăn nào!”

“Ăn nào!”

Tôi vốn rất thích ăn mấy món này, lập tức tự nhiên như cô tiên ăn cào ăn cấu.

Chị ăn rất thong thả, sau đó chậm rãi hút nước uống, khi thì nhìn tôi, lúc lại dòm ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Khi tôi biến cánh gà và Hamburg thành ma hết cả, thì chị mới ăn chưa tới một phần tư.

“Sao thế? Chị không thích ăn hả?” Tôi hỏi chị.

“Nói thật, đây là lần đầu tiên chị ăn MacDonald đó!”

Tôi sợ ngây người mấy giây, kinh ngạc nhìn chị.

“Rất kỳ quái sao? Hồi còn học đại học, món này chưa phổ biến lắm, hơn nữa cũng khá đắt. Đợi nó thành món ăn đại chúng, chị cũng hết tuổi ăn rồi.”

“Gì chứ? Ai quy định độ tuổi ăn cái này vậy?”

“Em nhìn đi, toàn là học sinh hoặc bồ bịch không hà, không thì cũng dẫn con tới ăn. Một bà già vào MacDonald ăn, có phải kỳ cục quá không?”

Đây là lần thứ hai trong ngày chị tự bảo mình già. Chẳng lẽ Bạch Nhược Lâm bị gì đó đả kích?

“Chị đừng quá quan tâm ánh mắt của người khác, đôi khi nên tùy hứng một chút.”

“Lúc còn trẻ chị đã tùy hứng một lần rồi, cũng đả thương người khác, đả thương chính mình. Đời này, chị không muốn tùy hứng nữa.”

Ra là vậy, chị cứ nhớ mãi không quên chuyện đó.

Tôi vỗ tay chị, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ mấy chuyện không vui. Hãy hướng mắt về tương lai, vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp ở đó, không phải sao?”

“Như là?” Ánh mắt chị sâu kín.

“Chị xem, hôm nay tới MacDonald ăn mấy món ngon cũng là một chuyện tốt đẹp, đúng không? Ha ha!”

“Ha ha, có em thấy ngon thôi. Rốt cuộc chị cũng biết tại sao chỉ có con nít mới thích ăn, hóa ra em chưa trổ mã hoàn toàn.” Chị vừa nói, vừa nhìn tôi cười xấu xa.

Tôi biết, chị lại đang cười nhạo tôi, nhưng miễn chị cười là được rồi.

Tôi làm bộ nghe không hiểu, tiếp tục chiến đấu, chị hết cách đành lắc đầu một cái, nhìn tôi ăn.

Ăn xong ra ngoài, bóng đêm đã đen như mực, gió lớn nổi lên khi nào chẳng biết. Bởi vì khu này quá náo nhiệt, nên chúng tôi phải gửi xe ở bãi, cách đây một đoạn ngắn.

Chị mang tất chân rất mỏng, cổ áo cũng rất lớn, vừa ra gió đã lạnh rụt cổ.

Tôi dang tay ôm lấy bả vai chị. Người phụ nữ này có thân hình nhỏ nhắn, dù tôi không đặc biệt cao, nhưng cũng ôm đủ trọn được người chị.

Chị cảm kích giương mắt nhìn tôi, nhưng miệng vẫn không buông tha:

“Một bữa ăn nhanh đã bắt đứa quỷ nhỏ như em làm tù binh rồi, còn cam tâm cho chị áo khoác nữa chứ!?”

Tôi cười cười, không muốn nhận.

Chị tựa sát bên cạnh tôi, cùng đi trong gió, cũng không nói gì thêm, cước bộ lại rất ăn ý.

Tôi đột nhiên nghĩ, nếu người bên cạnh là dì Lạc thì tốt biết mấy!

Nhưng tôi không thể làm động tác tự nhiên như vậy với dì Lạc được. Tôi cảm thấy mình quá không hoàn mỹ, sợ dì sẽ từ chối, thậm chí có chút sợ dì, còn cố ý giữ khoảng cách với dì nữa.

Haiz, con người đúng là đồ kỳ quái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.