Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Chương 67: Chương 67




Sau đó cuộc sống cứ tiếp tục, tôi bận làm luận văn tốt nghiệp, làm chút chuyện vô bổ.

Bạch Nhược Lâm cũng hay gọi tôi đến Hội đánh đàn, nhưng đều bị tôi cự tuyệt.

Nếu mọi việc bắt nguồn từ dáng vẻ ngồi đánh Piano của tôi, vậy hãy để cho bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt chị đi.

Tôi biết mình rất tàn nhẫn, biết rõ bản thân cũng sa vào ảo tưởng, cũng không để người khác ảo tưởng.

Có lẽ mỗi người đều có cách đối đãi khác nhau, nhưng nếu không làm vậy thì phải làm thế nào đây? Chúng ta quá ngu xuẩn và nông cạn, luôn tự cho cách thức đối đãi của mình với thế giới này là đúng, ngoài ra chẳng có phương pháp nào khác. Nhưng khi chúng ta ý thức được điều này, thì lại phát hiện đã không còn cách nào thay đổi nữa. Có lẽ đây mới là bi ai lớn nhất cõi đời.

Bạch Nhược Lâm và dì Lạc đều không phải người có thói quen nhắn tin, có chuyện chỉ biết điện thoại liên lạc.

Trên thực tế, điều này cũng tránh được hiểu lầm không đáng có. Bởi nếu không có chuyện gì sẽ không có ai gọi điện đến.

Nên khi tôi cự tuyệt Bạch Nhược Lâm, dường như chị cũng mất dần liên lạc với tôi. Dù tôi có thể cảm nhận được mất mát bên kia đầu điện thoại, nhưng chúng tôi đều hiểu rõ nhau, mọi chuyện nên dừng lại ở đây.

Cuối thu.

Lá khô bay theo gió phủ kín sân trường. Tôi nhận được một tấm bưu thiếp, biển rộng xanh thẳm, cột La Mã trắng xóa, đến từ Hy Lạp.

Không có chữ ký, nhưng tôi biết nhất định là Bạch Nhược Lâm.

Bởi vì chỉ có một câu nói, “Ở biển Aegean (1) xinh đẹp, chị nghe được một câu chuyện tình yêu kỳ diệu. Dù chỉ là thần thoại, nhưng cuộc sống cũng có thể có kỳ tích mà, đúng không?”

Tôi không biết thần thoại biển Aegean là gì, baidu một hồi, liền nhìn thấy một đoạn chuyện xưa:

“Ở Hy Lạp có một nghệ sĩ đánh đàn nổi danh tên Cầm. Tương truyền rằng tiếng đàn của nàng có thể khiến thần Poseidon (2) giận dữ khôi phục lại bình tĩnh. Truyền thuyết kể tiếng đàn của nàng có thể làm nữ thần Hera (3) ích kỷ sinh lòng khoan dung. Tương truyền tiếng đàn của nàng có thể làm thần Hades (4) buồn bã lấy lại được nụ cười vui vẻ.

Một quốc vương tuổi trẻ hâm mộ tên tuổi của Cầm nên đã phái sứ giả tới. Nhưng nàng lại không chút lưu tình từ chối lời mời của chàng. Nàng nói, tiếng đàn của nàng không chỉ phục vụ cho một mình quốc vương.

Sứ giả thuật nguyên lời nói của Cầm cho quốc vương nghe. Nào ngờ quốc vương nghe xong lại cười. Sáng hôm sau, cung nữ quan môn phát hiện quốc vương đã biến mất, nhưng họ đều nở nụ cười ra khỏi đó như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Họ kỳ vọng quốc vương sẽ tới chỗ cô gái đánh đàn. Chàng bị tiếng đàn đẹp đẽ dẫn dắt, rồi đem lòng yêu mến cô gái ngồi đàn bên nhành ôliu mà Athena (5) đã tạo ra. Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt thanh tú của nàng, chim sơn ca tưng bừng múa hót trên vai nàng, hương hoa quẩn quanh ở đầu ngón tay trôi theo tiếng nhạc đi về phương xa.

Cầm đột nhiên cảm thấy có một tia sáng nóng rực thiêu đốt bốn phía. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một chàng trai xanh hơn cả bầu trời, ánh mắt sâu thẳm đẹp hơn cả đại dương. Trong lúc nhất thời, trong mắt họ chỉ thấy được nhau, bỏ quên cả bốn phương tám hướng.

Từ ngày đó, quốc vương đều lặng lẽ xuất cung vào mỗi sáng sớm. Cầm cũng đem đàn tới một nơi bí mật nào đó mỗi sớm mai.

Sự tình tiến triển đẹp hơn chuyện cổ tích. Dĩ nhiên triều đình cũng không cấm cản tình yêu của Cầm và quốc vương. Nhân dân và hết thảy vương công quý tộc đều vui mừng chúc phúc khi Cầm tiến cung.

Tất cả mọi người đều cho rằng họ sẽ tốt đẹp như truyện đồng thoại, cho đến khi lời nguyền rủa từ địa ngục tối tăm nhất giáng xuống người họ.

Đất nước lân bang hữu hảo đột nhiên phát động chiến tranh. Vì an toàn của con dân, quốc vương lập tức lao tới chiến trường, bỏ cả đêm tân hôn với người chàng yêu thương tha thiết.

Cầm mỗi ngày đều đến nơi họ hay hò hẹn đánh đàn cho quốc vương ở phương xa, nhưng rủi thay chàng lại tử trận trên sa trường. Nàng rất kiên cường, nước mắt căn bản không có cơ hội hiện hữu trên hốc mắt. Hôm đó, Cầm phủ thêm chiến bào nhuốm máu của quốc vương, dùng ngón tay khảy đàn chỉ huy chiến trường tàn khốc.

Thời khắc cả nước đang ăn mừng thắng lợi, ở một khoảng trời không mây cách đó vạn dặm. Chiến bào của quốc vương đặt trên đầu gối Cầm bị từng giọt tinh thể óng ánh thấm ướt đẫm.

Mỗi tối, Cầm đều đánh đàn dưới bầu trời đêm, nàng hy vọng quốc vương trên Thiên đường có thể nghe được. Mỗi sáng, nàng đều gom góp những giọt sương mai còn đọng lại, nàng biết đó là hồi đáp tình yêu của quốc vương đối với nàng.

Cuối cùng rất nhiều năm sau, mãi đến khi giấc ngủ của nàng không thể tỉnh lại nữa, mọi người lấy 5.214.344 bình nước sương mai mà nàng tích nhặt được đổ quanh nơi nàng ngủ say.

Lúc giọt cuối cùng rơi xuống đất, kỳ tích đã xảy ra. Mộ của Cầm tuôn ra một dòng suối trong, ôm lấy thân thể nàng. Dòng thành suối, suối thành sông, sông thành biển.

Từ đó Hy Lạp có một đại dương trong vắt. Mọi người cũng gọi nó ‘biển Aegean.’ (Aegean phiên âm tiếng Trung là “Ái Cầm”)

Sau đó, tôi liên tục nhận được bưu thiếp từ Italy, Pháp, Thụy Sĩ, Đức. Tất cả đều không có chữ kí, cũng không còn đôi câu vài lời trên đó nữa.

Nhưng tôi biết, những tấm bưu thiếp nhẹ hẫng này đều gánh chịu nỗi nhớ nhung sâu nặng. Hãy tưởng tượng nếu bạn ở một đất nước xa xôi lạ lẫm, sao lại có thể mơ mộng trong cô độc như thế được chứ!?

Tôi cẩn thận cất chúng vào trong hộp, giống như giữ ấm một trái tim vậy.

Nếu trên thế gian này còn có người lương thiện thì nhất định sẽ có người tin tưởng để yêu. Tôi tin người phụ nữ ấy sẽ gặp được kỳ tích. Dù chỉ là điều ảo diệu, nhưng tôi tin chị sẽ gặp được ai khác ngoài tôi. Tóm lại chị là người xứng đáng để tôi quý trọng.

Có người nói tuổi trưởng thành sẽ rất khó có bạn tốt. Mà trên thực tế, bạn bè thuở nhỏ nhiều lúc chỉ kết giao một cách hồ đồ, vô tri, không biết “thấu hiểu” và “tri tâm” là gì. Nhưng lớn rồi có tư tưởng riêng mới phát hiện mình chẳng hợp với ai.

Vậy nên, có một người bạn như chị, sẵn sàng thẳng thắn đối mặt nội tâm của nhau, tôi nghĩ đó là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Khí trời càng ngày càng lạnh. Tôi lại nhận được bưu thiếp của Bạch Nhược Lâm, lần này là từ đảo Corsica (6). Tôi rất lấy làm lạ, chị nghĩ sao mà lại đi đến đó chứ.

Nhưng sau đó tôi không nhận được bưu thiếp của chị nữa, không biết chị đã về nước chưa.

Tôi tính điện thoại hỏi thăm chị, nhưng vừa nghĩ lại thôi, không muốn quấy rầy chị. Có lẽ nên để chị yên tĩnh một chút, bình thường lại sẽ nghĩ thông suốt hơn. Tôi biết chị không phải là tôi, chị dũng cảm hơn tôi rất nhiều, nên nhất định sẽ thoát ra dễ dàng hơn tôi.

(1). Biển Aegean: là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Nó nối liền với biển Marmara và biển Đen về phía bắc thông qua eo Dardanelles và Bosphore. Quần đảo Aegea nằm trong biển này. Vùng Aegea bao gồm chín tỉnh ở tây nam Thổ Nhĩ Kỳ, trong những phần giáp với biển Aegea.

(2). Thần Poseidon: Thần của biển cả, động đất, bão tố và loài ngựa.

(3). Thần Hera: Nữ hoàng của các vị thần. Nữ thần của hôn nhân, phụ nữ, sinh sản, gia đình.

(4). Thần Hades: Vua của thế giới ngầm. Thần của người chết và sự giàu sang.

(5). Athena: Nữ thần của trí tuệ, sự khôn ngoan và chiến tranh.

(6). Đảo Corsica: là một hòn đảo của Pháp tại Địa Trung Hải. Đảo nằm ở phía tây của Ý, phía đông nam của đại lục Pháp, và ở phía bắc đảo Sardegna của Ý. Đồi núi chiếm hai phần ba diện tích của đảo, tạo thành một dãy duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.