Đương Niên Ly Tao

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

by Fangsui Fan

☆ ĐOẠN TỤ TỬ (CHUYỆN ĐOẠN TỤ)

________________________________________

Chuyện Chu Đường vào Triêu Dương Cung làm cho các Hoàng tử khác có chút kinh ngạc. Bọn họ không rõ tại sao Phụ hoàng lại cho phép Tiểu Thất tử tiếp cận bảo bối Tôn nhi, không phải Hoàng thượng kỵ nhất là để hai người đó tiếp xúc sao?

Kỳ thật từ ngày Chu Đường đưa ra chiến lược “Định Bắc” trên điện, Hoàng Thượng đối với y đã có thêm phần lưu tâm.

Hắn phái người đến Thái Học Viện hỏi tình hình học tập của Chu Đường, phát hiện ra Chu Đường chưa bao giờ được giáo dục chính thống tại đó, một đạo thánh chỉ giáng xuống, khiển trách Thái phó Thái Học Viện, nhưng thực chất lại không có trừng phạt, cũng không có lệnh cưỡng chế gọi Chu Đường đi học.

Mấy Thái phó là người ra sao, lập tức hiểu được ngay, Hoàng Thượng trách mắng chẳng qua là làm bộ mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đào tạo Chu Đường, vì thế lĩnh khiển trách xong, Thái Học Viện hết thảy lại đâu hoàn đó.

Đúng thật là Hoàng Thượng có nghĩ như vậy.

Bảy nhi tử và một trưởng tôn, hầu hết tất cả đều thuộc phạm vi cân nhắc lập Thái tử, chỉ duy độc Chu Đường là không nằm trong số đó.

Nói là mê tín cũng được, nói là bất công cũng thế, tóm lại hắn tuyệt đối sẽ không để con trai của nữ nhân ác độc đã nguyền rủa Chu gia đoạn tử tuyệt tôn bước lên ngai vàng, làm vậy chẳng phải là tự tay chặt đứt vương triều thuộc về Chu gia sao!

Lần này Chu Đường chạy tới Triêu Dương Cung, Hoàng Thượng vốn định kiếm cớ gì đó để đuổi y đi, nhưng về sau lại đổi ý.

Hắn cảm thấy cứ để như vậy sẽ dễ dàng quan sát và giám thị Chu Đường hơn, nếu đứa nhỏ kia thực lòng có tâm tư gây rối, một khi bộc lộ ra, hắn lập tức có thể thẳng thừng trừ khử nó.

Sau khi Chu Đường được phép xuất nhập Triêu Dương Cung, mỗi ngày vào khoảng giữa trưa đều tới. Hoàng Thượng cố ý để phu tử và võ sư của Chu Hành dò xét y, xem y có phải thật sự trí tuệ hơn người hay không, đồng thời cũng thử xem y có chí nguyện xã tắc không.

Sau vài lời sáo ngữ, phu tử hồi bẩm Hoàng Thượng như sau, “Thất điện hạ quả thật không ngu ngốc, nhưng tâm không chịu dốc lòng hướng học, Tứ thư Ngũ kinh đều không muốn đọc hết, quốc sách binh pháp lại dốt đặc cán mai, chỉ có hứng thú với một ít sách vở lặt vặt. Nơi nào có châu báu ngọc ngà, nơi nào có thể sống phóng túng buông thả y đều nắm rõ, thích nhất là mấy chuyện xưa kỳ quái, cũng không biết là được hạ nhân nào kể cho nghe.”

Nhớ tới Chu Đường ở thưởng xuân yến cùng biểu hiện trong cuộc thi lần đó, Hoàng Thượng cũng tin tưởng những lời này hơn nửa.

Chu Đường ngay cả một bài [Mục Thệ] ngắn ngủn cũng học không nổi, vậy mà còn đối đáp được cái gì Trịch Trục ngọc, cái gì Hàn Huyền thiết, có thể là đọc được trong mấy loại sách giải trí, hoặc là nghe từ miệng kẻ rỗi hơi nào đó, hơn phân nửa là trùng hợp.

Võ sư bẩm với Hoàng Thượng, nói là lúc Chu Hành luyện võ, Chu Đường nếu không phải nằm bò trên bàn vẽ tranh rùa, thì cũng ngã lên ngã xuống muốn cưỡi lừa, chưa bao giờ thấy y nghiêm chỉnh, chỉ có chơi đùa là vui vẻ nhất.

Vì thế Hoàng Thượng tạm thời yên tâm.

Một tiểu Hoàng tử văn bất thành vũ bất tựu (văn dốt võ nát), có thể dựa vào cái gì để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế?

________________________________________

Tranh rùa của Chu Đường đã bày đầy mặt bàn, mà y vẫn còn nhàm chán tiếp tục vẽ.

Phu tử lắc đầu buông tiếng thở dài, “Nhụ tử bất khả giáo” (trẻ con không dạy nổi), rồi bỏ đi đọc sách.

Hắn vừa đi, Chu Đường liền đổi giấy, lấy tranh minh hoạ võ sư đang dạy Chu Hành lên.

Trên mặt giấy vẽ rất nhiều hình người nhỏ, đủ loại tư thế khác nhau, nếu nhìn kỹ, tất cả đều là chiêu thức của võ sư truyền thụ.

Võ sư dẫn Chu Hành đi mã tràng (bãi cưỡi ngựa) luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, y cũng cưỡi lừa nhỏ, lắc lư cách bọn họ một khoảng, ngồi trên lưng lừa, nghe lén võ sư giảng dạy, chậm rãi học thăng bằng cơ thể.

Sau khi có căn bản, y bắt đầu quan sát cách bắn tên, có khi nhập tâm quá, ngã nhào từ trên lừa xuống, bị nô tài cười nhạo cũng chẳng quan tâm gì.

Chu Hành có kiếm và cung chuyên dùng, y không có, vì thế y vào rừng trúc phía sau Phù Đông Điện tự chặt lấy một cây, lại lén trộm dây cung Hành nhi nghịch hỏng vứt đi, đẽo gọt hai ngày trời cũng làm ra được cho mình một cái.

Thực tiễn chứng minh y thật sự không am hiểu mấy việc này, dùng tiểu đao vót trúc thì vót vào thịt, buộc dây cung thì bị cứa rách da, hai lòng bàn tay chi chít vết thương cũng không dám đi tìm thái y, tự mình giặt sạch vải băng bó tạm bợ, kết quả là bị nhiễm trùng, đau đến không cầm được bút.

Khi y nhe răng trợn mắt viết xong bài [Quá Tần Luận], Lạc Bình liếc một cái, thản nhiên nói, “Điện hạ, đây là kiểu chữ cẩu chạy ngươi mới luyện được sao?”

Chu Đường mạnh miệng nói, “Xem hiểu là được rồi!”

Thấy y còn ngang bướng chịu đựng, Lạc Bình thở dài, “Vươn tay ra đây, định chờ đến khi da thịt thối nát hết mới nói cho ta sao?”

Mặt Chu Đường ửng hồng, miễn cưỡng xoè hai bàn tay trước mặt hắn, ngập ngừng, “Chỉ xước xát chút thôi, mấy ngày nữa là khỏi.”

Lạc Bình không nghe y nói lung tung, tháo lớp vải băng ra, nhíu mày, “Sao lại bị thương?”

“Tiểu đao…”

“Ngươi dùng tiểu đao làm gì?”

Vốn Chu Đường vốn không nghĩ gì nhiều, chẳng biết tại sao vừa nghe tiểu phu tử hỏi liền cảm thấy cực kỳ tủi thân, nóng nảy cũng bộc phát.

“Ta muốn tập bắn cung! Cung không có tên không có, cái gì ta cũng không có! Phụ hoàng rõ ràng không muốn ta có triển vọng, rõ ràng chẳng hề chờ mong gì ở ta! Ta phải làm gì bây giờ? Đi trộm đi cướp sao? Đi xin thằng nhãi Chu Hành sao? Chu Đường ta không làm chuyện thấp hèn như thế! Ta không cầu xin ai hết, tự ta làm cho mình còn không được sao?”

Y gào thét xong, cổ họng nghẹn lại, quay đầu không nhìn Lạc Bình nữa. Y cảm thấy bản thân như vậy thật quá bẽ mặt.

Lạc Bình không nói gì, hắn xé một mảnh lụa từ ống tay áo sạch sẽ của mình rồi băng bó lại cho Chu Đường, sau đó đứng dậy muốn rời đi. Chu Đường sửng sốt, vô thức túm lấy tay hắn hỏi, “Ngươi đi đâu thế?”

Lạc Bình nói, “Ta đi lấy cho ngươi ít thuốc trị thương, ngươi bị đau như vậy, ta còn giảng bài thế nào được? Ta sẽ quay lại ngay, ngươi cứ tự đọc sách trước đi.”

Chu Đường “ừm” một tiếng, lúc này mới chịu buông tay hắn ra.

Lạc Bình đi được vài bước, quay đầu nhìn lại y, thấy y lật sách cũng đau đến phải hít thật sâu, có thể thấy rõ khi nãy ở trước mặt mình, y đã cứng rắn chịu đựng như thế nào.

Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Trong thân thể người này là dòng máu kiêu ngạo, vô luận như thế nào cũng không bao giờ cúi đầu trước kẻ khác.

Cho dù kẻ đó có là người gần gũi nhất với y, cho dù kẻ đó là hắn, Lạc Bình.

________________________________________

Lạc Bình rất nhanh đã quay lại Tảo Hà Hiên, còn mang theo cả kim sang dược(thuốc trị thương cho vết thương đao kiếm), một cây cung bằng gỗ mun và một túi tên.

Chu Đường thấy thế liền nhảy dựng, sung sướng cầm lấy cung tên mà nói, “Đây là cho ta sao? Tiểu phu tử lấy ở đâu đấy?”

Lạc Bình trả lời, “Mấy hôm trước ta nhờ người làm, vốn định chờ ngươi thành thạo một chút mới đưa, giờ thấy ngươi vội vã như vậy, thôi thì đưa hết cho ngươi dùng luôn. Có điều ngươi ở trong cung phải ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để người khác thấy, cũng đừng bao giờ làm bị thương kẻ nào…”

“Tiểu phu tử, ngươi tốt quá!”

Chu Đường vui sướng vô cùng, giương cung làm bộ muốn bắn tên trong phòng, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, ai ái hú lên đau, tên cũng rơi xuống đất.

Lạc Bình nhìn bộ dáng rít gào của y, cảm thấy buồn cười bèn trêu chọc, “Điện hạ, kỹ thuật này của ngươi chắc chỉ có thể bắn trúng chân mình thôi.”

Chu Đường đỏ mặt, “Đấy là tại tay ta…”

“Tay ngươi? Nếu ngươi miễn cưỡng tự làm cung tên thì sẽ bị thế này sao?” Lạc Bình ra dáng phu tử thuyết giáo, “Ngươi là Hoàng tử, phải học được cách sử dụng quyền lợi của chính mình, phải học được cách lợi dụng người xung quanh, không phải là tự vác thân đi làm chuyện mình không hiểu.”

Chu Đường trầm ngâm không lên tiếng, xem ra đang tỉnh lại.

Lạc Bình không nói thêm gì, xếp cung tên sang một bên, xoè tay y ra trước mặt mình, nhúng khăn vào nước rồi làm sạch vết thương cho y thêm lần nữa.

Miệng vết thương bị nước vào đau xót, Chu Đường nhè nhẹ hít sâu.

Lạc Bình thấy y vô thức rụt lùi, liền nắm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng thổi thổi, vỗ về nói, “Điện hạ ngoan nha, chịu khó chút thôi, sắp hết đau rồi, bôi thuốc vào là không đau nữa.”

Hơi thở nhẹ mát lướt qua lòng bàn tay, Chu Đường cảm thấy ngứa ngáy, giống như thật sự đã hết đau đớn. Chỉ có điều…

“Tiểu phu tử, ta có phải trẻ con đâu, đừng có dỗ dành ta như thế.”

Lạc Bình chớp mắt, “Vậy sao, điện hạ không phải trẻ con? Vậy thì càng phải dũng cảm lên chứ. Đừng có sợ, sắp đỡ rồi, ngoan ngoãn đi thôi.”

Chu Đường đen mặt, tiểu phu tử rõ ràng vẫn đang dỗ y như dỗ nít ranh, chắc chắn là trêu chọc y đây mà! Cố tình dùng cái giọng dịu dàng kia mà dỗ, làm y muốn cáu cũng không cáu nổi!

Thuốc bôi lên da mát lạnh làm dịu ngay đau đớn, sau đó vết thương được bó kỹ bằng băng vải sạch, Chu Đường tức khắc cảm thấy hai tay đã thoải mái hơn nhiều.

Đảo mắt nhìn ống tay áo đã rách của Lạc Bình, y đột nhiên nghĩ đến gì đó, mờ ám nhăn răng cười, “Lần trước ta thấy trong sách, cổ nhân có nói về chuyện đoạn tụ (cắt tay áo), tiểu phu tử à, giờ có phải ngươi đang đoạn tụ với ta không?”

(Triều đại nhà Hán có khá nhiều Hoàng đế đồng tính. Nổi tiếng nhất trong số đó chính là Hán Văn Đế Lưu Hằng và Hán Ai Đế Lưu Hân. “Đoạn tụ” xuất phát từ điển cố như sau: Ai Đế rất yêu thương một mỹ nam tên là Đổng Hiền, dù làm gì cũng muốn có Đổng Hiền bên cạnh. Một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối đầu trên ống tay áo của Ai Đế. Ai Đế muốn trở mình nhưng sợ Đổng Hiền tỉnh giấc nên lấy kiếm tự cắt đứt tay áo. Về sau người ta gọi đồng tính là “đoạn tụ”)

Lạc Bình nghe vậy rất ngạc nhiên, nhìn nhìn ống tay áo của mình mãi mới kịp phản ứng, thẹn đỏ mặt mắng, “Điện hạ, ngươi đọc cái thứ gì thế! Cái gì mà đoạn tụ, tay áo của ta…”

“Mặt tiểu phu tử đỏ thế, ngượng rồi à?” Chu Đường thấy khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ ửng lên, càng cảm thấy thú vị, liền áp đôi bàn tay lên hai má hắn.

Độ ấm từ đầu ngón tay truyền tới làn da.

—- Lạc khanh, ngươi thẹn thùng đó à? Lúc đòi trẫm cho chức quan to mặt ngươi cũng không đỏ vậy, tại sao bây giờ da lại mỏng thế này?

Lạc Bình hoảng hốt, hấp tấp nghiêng đầu, trốn tránh ánh mắt y, “Điện hạ nói đùa.”

Chu Đường vẫn cười cười, “Tiểu phu tử, người ta hay nói Đế vương vô trường tình(lời yêu của Hoàng đế không bền), nhưng ta thấy Hán Ai Đế kia thật sự hữu tình với Đổng Hiền. Tiểu phu tử tốt với ta như vậy, về sau nếu ta thật sự trở thành Đế vương, cắt cho ngươi một trăm tám mươi ống tay áo ta cũng nguyện lòng.”

Y vẫn còn trẻ con, nói năng không ý tứ, cũng chưa hiểu chuyện tình yêu, lời ra khỏi miệng, chính y không cảm thấy gì, nhưng lòng Lạc Bình lại chấn động.

“Điện hạ!” Lạc Bình lạnh lùng nói, “Điện hạ tuổi còn quá nhỏ, lời như vậy không được tùy tiện nói lung tung, sau này ngươi sẽ hiểu rõ, giữa ta với ngươi là tình thầy trò và nghĩa quân thần, không phải loại tình yêu đoạn tụ!”

Chu Đường thấy sắc mặt bất thường của Lạc Bình, luống cuống nhận lỗi, “Tiểu phu tử, ta ăn nói tùy tiện, ngươi đừng giận, ta biết sai rồi.”

Xin lỗi thì như vậy, nhưng Chu Đường kỳ thật chẳng biết mình nói sai cái gì.

Hôm đó ở Tảo Hà Hiên, Lạc Bình đọc sách rồi ngủ quên đi mất, đầu còn đặt trên trang giấy y đang tập viết, y không muốn đánh thức hắn, bèn cặm cụi ngồi chép lại một mạch, vậy không phải cũng tương tự như tự mình cắt tay áo sao?

Tiểu phu tử phản ứng mạnh thế để làm gì chứ…

Lạc Bình thì trong lòng rối bời. Hắn sợ, rất sợ.

Đế vương vô trường tình, những lời này đúng.

Năm đó hắn sai vì trót tin rằng tình yêu của y sẽ bền lâu mãi mãi, để rồi hắn phải trả giá bằng cả tính mạng mình.

Giờ đây hắn vẫn luôn tự nhắc nhở, phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nhưng khi đối diện với người này, lòng hắn vẫn cứ dễ dàng rối loạn.

Chỉ một chữ “Tình”, hắn không thể dạy cho y, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.