CHƯƠNG 26
by Fangsui Fan
☆ TUÝ VƯƠNG GIA (VƯƠNG GIA SAY)
________________________________________
Chu Đường say.
Hai má y đỏ hồng, bước đi cũng lắc la lắc lư. Giờ phút này Lạc Bình chỉ có thể hy vọng y giữ vững được chút lý trí cuối cùng, kiên trì đến khi yến hội chấm dứt.
Cũng may Chu Đường vẫn khống chế được ngôn ngữ và hành vi của mình, mỉm cười tiễn bước các vị quan viên, không có biểu hiện gì dị thường.
Vân Hương để ý thấy chủ tử đã ngà ngà say, đợi cho khách nhân về hết, liền chạy ra đỡ Chu Đường.
Quả nhiên, lần này Chu Đường hoàn toàn đứng không vững, cứ gục lên gục xuống. Vân Hương không giữ chặt, chỉ nghe “rầm” một tiếng, cái trán Việt Vương đã bổ lên mặt bàn.
Thị vệ xung quanh vội vàng chạy lại nâng y dậy, Chu Đường bị đập đầu đã tỉnh ra một chút, khoát tay với bọn họ, “Không cần, bổn vương tự đi được.”
Y quyết không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt bộ hạ, chỉ có thể gọi là sĩ diện khổ thân. Lết từng bước lảo đà lảo đảo, Vân Hương nhìn mà chịu không nổi.
Lạc Bình bất đắc dĩ tiến đến kéo lấy cánh tay y, nói với thị vệ và các thị tòng, “Để ta và Vân Hương lo, các ngươi bố trí phòng vệ Vương phủ cho tốt là được. Còn nữa, sáng sớm mai gọi người qua sửa chữa chính điện và thiên điện, không cần trì hoãn thêm.”
“Dạ.”
Trước đó Vân Hương đã chuẩn bị canh giải rượu, nhưng có lẽ do tác dụng chậm, nên Chu Đường vừa mới uống xuống bụng, lát sau đã lại phun ra.
Trong yến hội y chẳng ăn được gì nhiều, nhìn y nôn ra toàn nước, Lạc Bình ở bên cạnh nhíu mày.
“Vân Hương, đi chuẩn bị nước tắm nóng.” Lạc Bình vừa đỡ Chu Đường nôn khan, vừa nói.
“Không cần… nóng…, nóng quá, ta muốn mát…” Chu Đường mơ mơ màng màng đưa ra yêu cầu.
Lạc Bình cũng không để ý đến y, “Đừng nghe lời y, cứ chuẩn bị nước nóng.”
Vân Hương biết lúc này nên nghe theo ai, “Dạ.”
Vân Hương vừa đi, Chu Đường đã bắt đầu đùa giỡn vô lại, Lạc Bình không rõ y đang mượn rượu nổi điên hay thế nào, tóm lại là một khắc y cũng không chịu yên, ồn ào đạp chân, “Ta muốn nước lạnh! Ta muốn uống nước lạnh!”
Cho y uống ngay một chút nước ấm, y lại ôm ghì lấy eo hắn, “Tiểu phu tử, hôm nay ta biểu hiện thế nào? Ngươi khen khen ta đi.”
Lạc Bình vuốt trán y, “Lúc đó ngươi biểu hiện rất khá, rất có khí độ hoàng gia, lại không tỏ vẻ ăn trên ngồi trốc, làm cho nhiều người ấn tượng. Nhưng hiện giờ thì biểu hiện của ngươi quá kém, Tiểu Đường, ngồi thẳng dậy cho ta.”
Chu Đường tự động xem nhẹ nửa câu sau của hắn, “Ha ha, ta nhìn ánh mắt của ngươi là biết ngươi rất vừa lòng.”
Y cảm giác được bàn tay mát lạnh kia áp trên da mình, liền không tự chủ mà dụi đầu vào đó, còn túm lấy hai tay Lạc Bình đặt lên mặt mình, sau đó sung sướng thở dài.
Lạc Bình không thể nhúc nhích, thấy vẻ mặt lim dim thư thái của y, cũng không đành lòng đẩy y ra.
Vì thế khi Vân Hương và Đình Đình khiêng nước tắm vào, đập vào mắt là bộ dáng Chu Đường chết sống dính vào Lạc Bình. Đình Đình không chút khách khí cười hô hố, “Ha ha ha ha, trông cái hình tượng kìa, làm gì còn nửa điểm thần khí buổi chiều, ôm cứng lấy Lạc công tử làm nũng, đúng là không biết ngượng!”
Chu Đường tuy rằng không thanh tỉnh lắm, nhưng sức lực cãi nhau với Đình Đình thì vẫn phải có, “Ngươi vào đây làm gì?! Biến, phòng của bổn vương mà ngươi cũng dám vào sao? Biến đi mau! Biến! Thật là! Thối inh cả phòng!!”
“Hừ, ta chẳng thèm vào cái phòng rách!” Đình Đình khinh bỉ nói, cao ngạo nhấc chân bỏ ra ngoài.
“Vân Hương cũng đi ra ngoài, bổn vương muốn tắm rửa!!”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Chu Đường tắm rửa luôn luôn không cần nàng hầu hạ, nhưng mà hôm nay có hơi đặc biệt, Vân Hương đưa mắt nhìn Lạc Bình.
Lạc Bình cười nói, “Cô nương cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về nghỉ sớm đi thôi, cứ để ta trông nom y là được.”
“Dạ.” Lúc này Vân Hương mới lui ra.
Lạc Bình lột sạch quần áo của Chu Đường, sau đó ném luôn y vào thùng nước.
Chu Đường mới đầu không có phản ứng gì, ngay sau đó liền nhảy dựng lên muốn lao ra ngoài, “Nóng chết mất nóng chết mất! Ta đã bảo là muốn nước lạnh! Sao lại không phải nước lạnh?!”
Lạc Bình khoanh tay nhìn y đạp nước, “Nếu ngươi không muốn nhiễm phong hàn thì cứ ngồi yên đó.”
Chu Đường thấy cứng rắn không được, bèn chuyển sang nài nỉ, dùng đôi mắt ngập nước đắm đuối nhìn Lạc Bình, “Nóng chết mất…”
Bị hơi nóng xông lên, mặt y đỏ ửng, trán cũng lấm tấm mồ hôi, hơn nữa đôi mắt long lanh cầu xin ai oán, quả thật có lực sát thương. Lạc Bình nhượng bộ, nhưng cũng không chiều chuộng y, chỉ lấy khăn nhúng vào nước lạnh, sau đó lau trán cho y.
Chu Đường hơi hơi thư thái, cũng không có sức được voi đòi tiên, liền dựa vào cạnh thùng nghỉ ngơi.
Không khí tản mác hơi rượu, Lạc Bình thấy đã tạm ổn, nên nhấc y ra để lau khô, lấy chăn bọc vào rồi ném lên giường. Chu Đường cuộn mình như kén tằm, cuối cùng đã chịu yên phận, nói vài câu lảm nhảm, sau đó lăn ra ngủ.
Lạc Bình thở dài một hơi, đầu đầy mồ hôi.
Hắn khó có thể lý giải, Chu Đường rõ ràng vẫn chỉ là một thiếu niên, cớ sao lại nặng như vậy.
Vẫn còn sớm, nhưng giờ hắn đã không còn sức lực lo cho bản thân nữa, tùy tiện lau qua mồ hôi trên người rồi nằm xuống cạnh Chu Đường, định là bao giờ y muốn đi tiểu đêm hoặc xin nước uống thì sẽ chăm sóc.
Nghĩ thì như vậy, nhưng hắn mệt muốn chết rồi, Lạc Bình không ngờ đêm nay mình lại ngủ sâu đến thế.
Cảm giác bên gối có động tĩnh, thật lâu sau Lạc Bình mới hé mắt ra được. Hắn mơ màng nhìn, chỉ thấy Chu Đường trần truồng dính vào trên người hắn, đôi mắt chăm chú quan sát hắn.
Bị y nhìn có chút kinh ngạc, tai Lạc Bình nóng lên, “Tiểu Đường? Sao thế?”
“Tiểu phu tử,” Đôi con ngươi của Chu Đường trong đêm đen sáng lấp lánh như sao, “Cho ta sờ sờ đi.”
Lạc Bình hoảng sợ, nghĩ là mình nghe lầm, “Cái gì?”
Chu Đường lặp lại, “Tiểu phu tử cho ta sờ sờ là được rồi.”
Không đợi hắn trả lời, y thẳng tay sờ luôn vành tai hắn.
Ý nghĩ trong đầu Chu Đường là thế này: tai của tiểu phu tử nhìn rất hay, hơn nữa còn rất thú vị, mỗi khi hắn thẹn thùng hay kích động, mặc dù nhìn mặt thì đoán không ra, nhưng cứ trông vành tai là biết hết.
Hồng hồng, lại mịn mịn, giống một viên trân châu bóng loáng, khiến cho người ta muốn chạm vào, thậm chí còn muốn hôn lên.
Bình thường Chu Đường tất nhiên không dám, bởi không biết vì sao, tiểu phu tử luôn bảo trì khoảng cách nhất định với y. Cho dù hai người thân thiết hơn hẳn bất cứ ai, nhưng một số chuyện vượt quá lễ nghĩa, Lạc Bình tuyệt đối không cho phép y làm.
Cơ hội như bây giờ thật sự rất hiếm có, dù sao y cũng không tỉnh táo, đang ngủ lại ngửi được hương thơm quen thuộc của người bên cạnh, liền cứ tự nhiên mà tỉnh dậy, làm cách nào cũng không khống chế được.
Lạc Bình bị y nghịch vành tai, nhất thời không biết nên làm gì.
Lý trí nói hắn phải đẩy Chu Đường ra, nhưng tư tâm hắn lại hoài niệm những đụng chạm như vậy. Đương nhiên, đôi tay kia so với Chu Đường hiện giờ đã lớn hơn nhiều lắm, chỉ có điều hơi ấm thì vẫn hệt như nhau.
Chính lúc hắn ngây người, Chu Đường đột nhiên cúi đầu cắn một ngụm lên vành tai hắn, hơi thở nóng hầm hập phả vào lỗ tai hắn, động tác cắn mút nhẹ nhàng khiến toàn thân Lạc Bình kịch liệt chấn động.
“Tiểu Đường!”
Chu Đường chỉ nâng đầu lên một chút, liếm môi cười cười, sau đó lại miệt mài gục xuống, tựa như phát hiện ra một thứ ăn cực kỳ ngon.
Không chỉ có vậy, y còn bắt đầu mút lấy cổ Lạc Bình, mút thật lâu không chịu tách miệng ra.
Lạc Bình vừa thẹn vừa giận, lại không dám đánh y, ngươi xem ta là nãi chuỷ (*) sao?!
Hắn không biết Chu Đường rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hắn chỉ biết cảm xúc và ham muốn của mình đã bị khơi dậy.
Thật lâu sau Chu Đường mới nhả ra, Lạc Bình cảm thấy vành tai và cổ đau nhoi nhói.
Hắn vội vàng đứng dậy, khoác áo ngoài, ngồi bên cạnh bàn chờ tới sáng.
Trong bóng đêm chỉ có một ngọn nến, hắn nhìn chằm chằm vào nó, cho tới tận khi nến cháy sạch, hắn vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ.
Dục vọng từ từ lắng xuống, trời sáng dần lên, Lạc Bình bỗng nhiên nở một nụ cười tự giễu.
Dục vọng? Thứ đó nên phải tiêu tan từ kiếp trước rồi.
________________________________________
Ngày hôm sau, Chu Đường đần độn ngồi dậy, thái dương vẫn còn nhức nhối, nhưng tổng thể mà nói thì cũng coi như đã có tinh thần.
Mới vừa mở mắt đã thấy tiểu phu tử ngồi trên ghế, ngẩn người quay lưng về phía y, y bất chợt muốn đùa một chút. Khẽ khàng đi giày, y rón rén bước tới phía sau Lạc Bình, lấy hai tay bịt mắt hắn.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay hơi lành lạnh, là nhiệt độ cơ thể của tiểu phu tử lúc sáng sớm.
Làm y thất vọng chính là, tiểu phu tử chẳng hề giật mình gì cả.
Y phẫn nộ buông tay ra, “Tiểu phu tử, nếu biết ta tỉnh, sao ngươi không quay lại nhìn ta?”
Lạc Bình hơi nghiêng đầu, “Vương gia, ngươi có cảm thấy mình quá nhàm chán hay không? Chúng ta nói chuyện chính sự đi.”
Ánh mắt Chu Đường bỗng nhiên ngừng lại, “A? Tai với cổ tiểu phu tử bị sao thế? Sao lại sưng đỏ lên thế kia? Bị côn trùng cắn à?”
“… Đúng, côn trùng cắn.” Lạc Bình lãnh đạm nói.
Chu Đường sờ sờ cổ mình, “Sao ta lại không bị? Tiểu phu tử, xem ra ngươi biết cách gọi sâu nha. Để mai ta bảo người đốt hương đuổi côn trùng.”
“Không cần phiền toái như vậy, trong phòng ta không có loại côn trùng này, ta ngủ ở đó là không sao.”
“Như vậy sao được? Không có ngươi thì ta ngủ không yên.” Chu Đường cau mày nói, “Thật đó, chẳng biết tại sao, nếu không có ngươi, ta sẽ gặp ác mộng, ác mộng gì thì không nhớ rõ, chỉ cảm thấy cực kỳ lạnh, lạnh như bị vùi trong tuyết ấy.”
“…” Lạc Bình hơi ngây người, rồi lại thản nhiên như cũ, “Thôi, tùy ngươi.”
Chu Đường cười toét, hô Vân Hương một tiếng, nói muốn ăn điểm tâm, Vân Hương trả lời đã rõ. Sau đó y chuyển sang nói với Lạc Bình, “Tiểu phu tử vừa mới bảo muốn nói chính sự gì với ta?”
Lạc Bình đáp, “Chuyện Hồng Cân Trại, ngươi định làm thế nào?”
Chu Đường trả lời không cần suy nghĩ, “Tiêu diệt.”
“Ngươi định khi nào thì tiêu diệt?”
“Để ta thu phục vài tướng quân đã, lúc ấy sẽ mượn được binh lực. Thời gian thì đương nhiên là càng nhanh càng tốt, bọn chúng làm xằng làm bậy, giết người phóng hỏa, diệt trừ sớm một ngày thì sớm một ngày thanh tịnh. Ta nghĩ, đại khái khoảng năm nay hoặc năm sau.”
Lạc Bình lắc đầu, “Không thể.”
“Vì sao không thể?”
“Ta đã điều tra được một chuyện, Hồng Cân Trại là đại trại lớn nhất Việt Châu, từ khi thành lập tới nay mới ba năm ngắn ngủi, vậy mà đã có thể thôn tính tổng cộng mười bốn phỉ trại cả nhỏ cả lớn. Hiện giờ cơ cấu rất chuyên môn, có phụ trách tìm hiểu tin tức, có phụ trách cướp bóc, có phụ trách phân chia chiến lợi phẩm. Quy mô như vậy, thực lực của bọn chúng là không thể khinh thường. Ngươi mới tới đây, căn cơ chưa ổn, không thể chống lại bọn chúng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta cũng không thể cứ ngồi không được.”
“Hiện giờ ngươi phải làm hai chuyện. Thứ nhất là trấn an dân chúng bị phỉ trại quấy rầy, thu phục dân tâm, thứ hai là…” Đầu ngón tay Lạc Bình gõ nhẹ trên mặt bàn, “Chờ.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ một người.”
“Một người? Người nọ là ai, khi nào thì đến?”
“Ước chừng sang năm đi.” Lạc Bình tính nhẩm một chút rồi nói.
Hắn không dám ngông cuồng tự cho là mình có công lao, kiếp trước, người hiệp trợ Chu Đường đánh tan hơn mười phỉ trại không phải hắn, mà là một người khác.
Hắn không đủ tự tin mình có thể giúp Chu Đường toàn vẹn trở ra, nhưng hắn tin tưởng, người kia nhất định có thể.
Năm đó, người nọ cũng chỉ thình lình xuất hiện bên cạnh Chu Đường.