CHƯƠNG 53
by Fangsui Fan
☆ HỒI CỐ ĐỊA (VỀ CHỐN CŨ)
________________________________________
Tới Chân Ương Điện, thị vệ canh giữ trước đại điện, che kín đại môn.
Tiểu Hoàng đế cười nói, “Lạc khanh, tín hàm của Giám quân Bắc biên cương vừa tới, nói Bắc Lăng đã có ý đồ hoà đàm, xem ra Thất Hoàng thúc của trẫm đích thực là có bản lĩnh.”
Lạc Bình không biến sắc, “Chúc mừng Hoàng Thượng, đây là hồng phúc của xã tắc.”
“Thất Hoàng thúc công lao to lớn, đợi y trở về, trẫm nhất định phải phong thưởng thật lớn.” Chu Hành vô cùng vui mừng, “Đến lúc đó Thất Hoàng thúc dựa vào công trạng cũng đủ để chống lại Ninh Vương, trẫm sẽ không còn phải mệt mỏi ứng phó nữa, cuối cùng ngai vàng này cũng được ngồi yên hơn chút rồi.”
Đáy lòng Lạc Bình chấn động, không khỏi nhìn về phía thiếu niên Thiên tử, dưới ánh đèn, hắn thấy gương mặt y hưng phấn ửng đỏ, còn có đôi con ngươi rạng rỡ ngời sáng.
Đứa bé này từ trước tới nay, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, hàng đêm không an giấc. Hiện giờ y mang tất cả hi vọng phó thác cho tiểu Hoàng thúc và bề tôi thân tín, lại không ngờ rằng…
“Bệ hạ thánh minh, Việt Vương anh dũng thiện chiến, tới khi chiến thắng trở về, tất sẽ trở thành trợ lực cho Bệ hạ.”
“Ừ… Chỉ có điều hiện nay trẫm hơi lo lắng, Ninh Vương hiển nhiên sẽ không để mình rơi vào thế bị động như vậy. Liệu hắn có thể làm gì sau lưng hay không?”
“Bệ hạ đừng lo, cho dù Ninh Vương có ý mượn sức Việt Vương, tạm thời cũng không thể nào. Huống hồ Việt Vương mang công trạng lớn, lo gì không đứng vững tại triều đình. Y tự sẽ minh bạch, giữa Bệ hạ và Ninh Vương, ai có thể cho y địa vị danh chính ngôn thuận.”
“Lạc khanh nói rất đúng.” Chu Hành nhẹ nhàng thở ra.
“Bệ hạ…”
“Hm?”
“Thần thấy Bệ hạ hôm nay rất vui vẻ, còn có chuyện gì khác khiến ngài cao hứng?”
“Không, không có,” Chu Hành kéo kéo góc áo, “Chỉ cao hứng chuyện Bắc Cảnh thôi.”
Lạc Bình nhìn theo ánh mắt y, cảm thấy đã hiểu, khóe môi mang theo ý cười mềm mỏng, “Cẩm tú hà bao (túi tiền bằng gấm) của Hoàng Thượng trông rất đẹp mắt, không biết xuất xứ từ vị nghệ nhân nào?”
Khuôn mặt Chu Hành lập tức đỏ phừng phừng, nói năng cũng mất tự nhiên, “À, làm gì có nghệ nhân nào, chỉ là tiểu nha đầu thêu vui thôi, còn cả một đống sợi chỉ lộ ra ngoài, khó, khó coi chết đi được.”
“… Nếu như thế, Bệ hạ cần gì phải đeo nó trên đai ngọc?”
“Dao Dao… Dao Quý phi nói, đeo hà bao hình con chim ngũ sắc có thể mang lại điềm lành, bảo hộ quốc gia, hưng thịnh liên miên… Khụ, tuy rằng trẫm nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó trông giống một con gà béo.”
Lạc Bình buồn cười, “Bệ hạ nói sao thì là vậy đi. Xem ra sau này thần có thể an tâm ngủ, không phải nửa đêm bị triệu tiến cung nữa rồi.”
“Lạc khanh, khanh có ý gì…”
“Ý của thần là, ghế mềm đỏ thắm tại Tử Thần Cung so ra thì thoải mái hơn ghế dựa gỗ cứng của Chân Ương Điện nhiều. Bệ hạ cứ ở nơi đó nghỉ ngơi cho tốt, thần sẽ không phải làm nịnh thần không hiểu phong tình nữa.”
Lạc Bình mỉm cười, trong mắt còn có vài phần trêu chọc.
Chu Hành vẫn đỏ mặt, nhưng nghiêm trang nhìn hắn mà nói, “Lạc khanh chưa bao giờ là nịnh thần. Hậu cung là một chuyện, nhưng đêm khuya có thể tới Chân Ương Điện cùng trẫm, vĩnh viễn chỉ có một mình Lạc khanh.”
Tim Lạc Bình loạn nhịp.
Chỉ một mình khanh. Những lời này quá nặng, đối với một bề tôi như hắn mà nói.
Chu Hành vẫn cười tủm tỉm, “Lạc khanh, trẫm phái thị vệ đưa khanh về.”
________________________________________
Lạc Bình thật không ngờ, chỉ rời đi một canh giờ, khi trở lại đã phải chứng kiến cảnh tượng này.
Khói đen bốc cao trên đầu phủ đệ, hạ nhân rối loạn hô hào, “Đi lấy nước!” Bốn phía đều là người ôm theo thùng nước đến dập lửa, trẻ con sợ hãi khóc lóc nỉ non, cả con phố bừng tỉnh.
Thị vệ hộ tống Lạc Bình nhìn thấy cũng cả kinh, bị Lạc Bình túm lại nói, “Trở về bẩm báo Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng cần phải vững vàng, tạm thời đừng điều tra việc này.”
Lúc này thị vệ mới hồi phục tinh thần, thoáng nhìn ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt Lạc Bình, “Dạ” một tiếng rồi biến mất cuối ngã tư đường.
Lửa mới bốc cao không lâu, nhận thấy nơi cháy lớn nhất là chủ ngọa (phòng ngủ chính của chủ), sắc mặt Lạc Bình ảm đạm —- Hắn đi gặp Hoàng Thượng cũng không thông báo với người trong phủ, nên chủ ngoạ không có người, càng không thể thắp đèn, hiện tại nhìn tình huống này, hiển nhiên là có kẻ phóng hỏa.
Hầu hết hạ nhân đều đang dập lửa, xem ra không mấy người bị kẹt bên trong, Lạc Bình nhẹ nhàng thở ra, sau đó gia nhập đội ngũ xách nước.
Y bào bị lửa đốt thành vài lỗ thủng, khói đen làm hắn bị sặc, Lạc Bình ho khan, đang muốn đi múc thêm nước, lại đột nhiên bị một hoả phu (đầu bếp) trẻ tuổi đụng vào.
Thanh niên mặt mũi đen sì, chỉ có đôi mắt là toả sáng, vừa thấy Lạc Bình đã vội vàng hỏi, “Đại nhân! Đại nhân ra được rồi? Ngài có nhìn thấy Vân Hương không? Nàng nói hôm nay ngài quên uống thuốc, không phải đi đưa thuốc cho ngài sao?”
Lạc Bình nghe mà sửng sốt, “Vân Hương có thể còn ở trong phòng! Mau! Mau vào cứu người!”
Thanh niên bọc một tấm mền ướt, sau đó xông vào phòng, quả nhiên tìm được Vân Hương đang hôn mê bên cạnh gường.
Hắn ôm Vân Hương lảo đảo chạy ra, khó khăn lắm mới né được cột nhà sập xuống.
Lạc Bình kiểm tra hơi thở của Vân Hương, cảm giác vững vàng, tựa hồ không phải bị khói làm ngạt. Điều kỳ quái là phía sau gáy Vân Hương có một mảng xanh tím, hắn nhất thời đã rõ, có lẽ trước khi hoả hoạn, nàng đã bị người đánh ngất.
________________________________________
Một đêm hỗn loạn, thẳng đến sáng sớm, lửa mới bị dập tắt.
Vân Hương được đưa đi trị liệu, giữa đường có tỉnh lại một lát, Lạc Bình hỏi nàng còn nhớ rõ chút nào không, nàng trả lời, “Hôm nay đại nhân quên uống thuốc, ngài luôn ngủ muộn, tiểu nữ định đem thuốc cho ngài uống luôn, ai ngờ đèn trong phòng đã tắt. Tiểu nữ đến bên giường gọi một câu ‘đại nhân uống thuốc’, đột nhiên sau gáy đau nhói, nên cái gì cũng không biết.”
Sau đó kẻ nọ phóng hỏa giữa đêm, ý muốn thiêu chết chủ tớ hai người.
Về người sai khiến đằng sau, Lạc Bình đã có thể đoán ra một phần. Dù sao thì ở Mạt Thành này, người chán ghét hắn, muốn giết hắn, lại có gan hành hung ngay dưới chân Thiên tử cũng không phải nhiều.
Đại hỏa, lại là đại hỏa.
Lúc trước ở Việt Vương phủ, giữa đêm cũng bị phóng hoả. Lạc Bình không khỏi tự giễu, xem ra hắn ở nơi nào cũng không mấy được hoan nghênh.
Nếu vậy thì trong thiên hạ, còn biết phải về đâu.
________________________________________
Ngày đó vào triều, Lạc Bình không tới kịp đổi triều phục mới, chỉ đành mặc nguyên áo quần cháy xém vào đại điện, khiến cho triều thần nghị luận liên miên.
Có kẻ không buồn nhìn chân tướng đã chỉ trích, “Này, Lạc đại nhân đến đây làm gì? Cửu ngũ chí tôn ngay trước mặt, ngài đây chính là đại bất kính! Thị vệ canh gác kiểu gì mà để ngài vào được?”
Lạc Bình không để ý tới gã, ánh mắt chỉ hướng về phía Ninh Vương.
Ninh Vương lúc này cũng đang nhìn hắn, nhưng thần sắc rất thản nhiên, cũng không tỏ thái độ gì.
Lạc Bình bất chợt cười, cúi đầu thật thấp.
Tóc mai mềm nhẹ rủ xuống hai bên khuôn mặt hắn, tựa như bao bọc lấy nụ cười dịu dàng và thanh nhã, Ninh Vương nhìn mà ngẩn ngơ.
Lạc Bình vẫn như thường lệ, cúi đầu đứng nhập vào hàng ngũ. Hắn tự nhiên không thấy, ở khoảnh khắc hắn xoay người, trong mắt Ninh Vương xáo trộn hàng vạn hàng nghìn cảm xúc.
Ninh Vương càng ngày càng phát hiện, mình không thể hiểu rõ người này. Hắn biết mình muốn hại chết hắn, vì sao còn có thể thản nhiên cười như vậy?
Tiểu Hoàng đế ngồi trên long ỷ, liếc mắt đã thấy Lạc Bình nhếch nhác, nhớ lại lời Lạc Bình truyền lại tối qua, cố gắng áp chế cơn giận trong lòng.
Y thân thiết nói, “Quý phủ của Lạc khanh hôm qua không hiểu sao bén lửa, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, trẫm miễn khanh vào triều.”
Lạc Bình đứng ra đáp lời, “Bệ hạ, về chuyện trạch để bắt lửa tối hôm qua, thần có lời muốn nói.”
Tiểu Hoàng đế bảo, “Nói đi.”
Ninh Vương liếc nhìn Lạc Bình, không biết hắn đang tính toán gì. Lật tẩy mình? Nửa điểm chứng cớ cũng không có, hắn có thể làm sao?
“Bệ hạ, trong phủ của thần có một thị tỳ, nói là thấy có người phóng hỏa, nhưng không nhìn rõ khuôn mặt. Thần nghĩ có lẽ là cừu gia thần từng kết oán.”
“Sao? Lạc khanh biết cừu gia nọ? Dám to gan như vậy!” Tiểu Hoàng đế nửa cố ý, nửa vô tình nhìn thoáng qua Ninh Vương, Ninh Vương coi như không thấy.
“Thần không biết. Trước kia thần xử án, đụng chạm không ít lưu manh. Đêm qua hỗn loạn, còn không để lại manh mối, căn bản không thể nào tra xét.”
Tiểu Hoàng đế nổi giận, “Nếu thế, kẻ nọ có khả năng còn tiếp tục xuống tay với Lạc khanh?”
Lạc Bình nói, “Thần không dám khẳng định.”
Tiểu Hoàng đế giận đến run bần bật.
Biết rất rõ là ai làm! Ngoại trừ Ninh Vương to gan lớn mật thì còn ai nữa?! Nhưng mà hiện tại lại không thể tra xét!
Y biết lúc này điều tra Ninh Vương sẽ nhiễu loạn thế cục, sẽ công khuy nhất quỹ(thất bại trong gang tấc), tương đương với việc buộc Ninh Vương tạo phản… Y hiểu hết, nhưng mà Lạc khanh quá xem nhẹ tính mệnh của mình! Nếu tối hôm qua hắn thật sự chết cháy thì biết làm sao bây giờ?
Y chỉ còn một mình ngồi trên long ỷ, bốn phía không chỗ nương tựa, làm sao bây giờ?
Lo lắng cùng hoảng loạn khiến tiểu Hoàng đế nhất thời mất lý trí, y nói, “Nếu đã vậy, để bảo đảm an nguy cho Lạc khanh. Trẫm cứ đón khanh vào cung, khanh ngủ tại trắc điện (cung điện bên sườn) Chân Ương Điện đi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả đã ồ lên.
“Xin Hoàng Thượng nghĩ lại! Việc này quá mức hoang đường, trăm triệu lần không thể đâu!”
“Hoàng Thượng! Không thể tin vào Lạc Mộ Quyền đâu Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng! Ngoại thần không thể ngủ lại trong cung, đây là quy củ tổ tông đã định!”
Không chỉ có triều thần phe Ninh Vương và phe trung lập, ngay cả các đại thần luôn ủng hộ tiểu Hoàng đế cũng đều khuyên can, “Hoàng, Hoàng Thượng, việc này không hợp tình lý và pháp luật, xin Hoàng Thượng nghĩ lại!”
Giữa cơn giông tố, Ninh Vương ho nhẹ một tiếng, trên điện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Ninh Vương tiến lên phía trước nói, “Hoàng Thượng, thần nghĩ, Lạc Mộ Quyền yêu ngôn hoặc chủ (tà thuyết mê hoặc), họa loạn triều cương. Cứ nhìn gần đây hắn thường nửa đêm được gọi tới Chân Ương Điện, cho đến canh bốn mới rời đi, khiến Hoàng Thượng cùng hậu cung bất hoà, hôm nay cư nhiên còn muốn lấy lý do hoả hoạn để tiến cung… Nịnh thần như vậy cần phải nghiêm trị! Xin Hoàng Thượng đừng bị hắn mê hoặc!”
Ninh Vương sáng nay cũng mới hay tin thất thủ, biết nguyên lai Lạc Bình tránh được một kiếp là bởi vì Hoàng thượng triệu kiến, mà lý do này vừa vặn để hắn trả đũa —- Ám sát không được, thì hãm hại thôi.
Dù sao thì trong mắt, trong tâm hắn, Lạc Bình vốn cũng chẳng thuần khiết gì.
Phe cánh của Ninh Vương đều phụ họa, Tiểu Hoàng đế đã muốn cáu điên.
Lạc Bình bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu nói về mưu mô, tất cả những lời Ninh Vương đều là đổi trắng thay đen, nhưng hắn sẽ không phản bác, cũng không thể phản bác, chẳng bằng…
Lạc Bình bước tới chính giữa đại điện, quỳ xuống.
“Bệ hạ, thần nguyện nhận tội, tuân thủ pháp luật.”
“…”
Lời này vừa nói ra, tất cả lại ồ lên.
Còn chưa chờ mọi người nghị luận, Lạc Bình đã bổ sung, “Dựa theo điển luật Đại Thừa, thần tử mê hoặc Quân vương, họa loạn triều cương, phải bị bắt giữ tới Đại Lý Tự hậu thẩm.”
Nói xong, hắn nhìn Đại Lý Tự Khanh đang đứng ngốc trong một góc, “Thỉnh Tự khanh chiếu theo pháp luật mà làm việc.”
Nước đổ khó hốt.
Ở thời điểm tiểu Hoàng đế khiếp sợ không có lời nào để nói, Lạc Bình bị giải đi.
________________________________________
Sau khi bãi triều, tiểu Hoàng đế lập tức giá lâm Đại Lý Tự.
Nhìn thấy Lạc Bình, y gần như muốn nhảy lên xé nát bộ tù phục hắn đang mặc!
Cái gì thế này? Sao lại thế này? Lạc khanh sao lại thành tội nhân họa loạn triều cương?! Còn có vương pháp nữa hay không?!
Nhưng cơn phẫn nộ của y gặp phải nụ cười của Lạc Bình, chẳng biết tại sao lại không phát tác nổi, nghẹn nửa ngày chỉ nói được một câu, “Vì cái gì?”
Lạc Bình mỉm cười, “Bị giam cũng tốt, ít nhất trong phòng giam sẽ không có hoả hoạn, không có người giết được thần. Xin Bệ hạ đừng lo lắng, thần ở trong này có lẽ an toàn hơn so với ở bên ngoài.”
Kỳ thật hắn cũng không muốn tiến cung, nguyên bản hắn tính cho mình phạm một sai lầm nhỏ nào đó để bị tạm giam, chỉ là không ngờ cuối cùng lại lấy tội danh “Hoặc quân” mà thôi.
Hoàng Thượng đi rồi, Đại Lý Tự Khanh bước tới trước mặt Lạc Bình. Cách một cánh cửa lao, nhìn tù nhân vẫn khí khái cứng cỏi như trước, y nói, “Lạc đại nhân, còn nhớ ta không?”
Lạc Bình ngẩng đầu nhìn y, trong mắt nhẹ cười, “Nguyên Tự, ta lại về đây.”
Nhiều năm trước, Thiếu khanh vẫn luôn theo sau hắn, hiện giờ đã bỏ đi phần non nớt và hấp tấp khi xưa, trở thành một Đại Lý Tự Khanh quả quyết và chững chạc.
Y bào Tự khanh đen nhánh, Nguyên Tự tay nắm thành quyền, nhưng thanh âm lại vô cùng bình tĩnh, “Ta thật không ngờ ngài sẽ lấy phương thức như thế để trở về.”
Từ lúc Lạc Bình bị bãi quan đến khi trở lại quan trường, hai người không có cơ hội cùng xuất hiện. Trong lúc tiểu Hoàng đế và Ninh Vương đấu đá, Nguyên Tự giữ thái độ trung lập, nhưng y vẫn luôn không tự chủ được mà chú ý người này.
Người thượng cấp y từng chán ghét, từng khinh bỉ, cũng từng kính nể, từng ngưỡng mộ.
Mà hiện giờ, người này lại đang bị y nhốt tại phòng giam của Đại Lý Tự.
Y rót cho hắn một chén trà.
Lạc Bình có phần kinh ngạc, nhưng cũng không cự tuyệt, nâng chén trà thảnh thơi nhấp một ngụm, cau mày nói, “Đắng quá.” Rồi hắn lập tức cười, “Lạc mỗ bình sinh uống trà vô số, khó quên nhất, chính là trà đặc các hạ ngâm.”
Nắm tay Nguyên Tự giấu trong ống áo thả lỏng.
“Ngài thật sự… đã làm thế?”
Y không tin, y không tin người này giống như những lời họ nói, y không chịu nổi.
Lạc Bình thổi lá trà bồng bềnh trên mặt nước, thản nhiên nói, “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.” (Đã muốn định tội cho một người, thì không thiếu lý do)
“Vậy ta sẽ điều tra rõ chân tướng cho ngài!”
Lạc Bình lắc đầu, “Không vội.”
“Vì sao?”
“Ngài làm Tự khanh mấy năm nay còn không rõ sao? Pháp lý tuy rộng, nhưng lại luôn luôn không làm gì được một người.”
Huống chi…
Huống chi, hắn còn phải cảm kích Ninh Vương, cảm kích Ninh Vương đã cho Chu Đường lý do để “Thanh quân trắc”.
Vốn trận này là một cuộc chơi cân bằng, ai thiếu kiên nhẫn trước, kẻ đó sẽ thua.
Hắn không để ý, bản thân hắn đã trở thành lợi thế để song phương so tài.