CHƯƠNG 59
by Fangsui Fan
☆ ĐĂNG CƠ HẬU (SAU KHI LÊN NGÔI)
________________________________________
Mấy ngày sau đó, Mạt Thành bình yên, Thất hoàng tử Chu Đường dựng Hành Hương đài tế thiên tế tổ, chính thức đăng cơ xưng Đế, niên hiệu Chinh Hòa.
Chiếu thư đăng cơ hoa lệ đã tân trang cử chỉ soán ngôi không mấy hay ho của y thành mệnh trời đã định, cũng mang “Sự thật” Chu Hành bị Ninh Vương cưỡng ép ra chiếu cáo thiên hạ, phong cho Chu Hành thụy hào “Thừa Cảnh Đế”.
Chu Đường tuy đã mặc long bào, nhưng phần lớn đại thần tâm phúc của Vũ Đế và Cảnh Đế trong triều, cho dù không ra mặt tỏ vẻ bất phục, cũng đều âm thầm đâm chọc sau lưng y, nói y mất nhân tính, mưu triều soán vị, kỳ tâm khả tru. (phải diệt)
So với hoàn cảnh năm đó ở Việt Châu, thế cục kinh thành càng thêm dậy sóng, chỉ hơi bất cẩn cũng đủ rước họa vào thân. Chu Đường không biến sắc chỉnh đốn triều cương, y rất thận trọng, trong mắt Lạc Bình, hiện giờ y đã hoàn toàn có tác phong vương giả, cũng đã có nhiều phương pháp tốt để xử lý công việc, không cần đến hắn dài dòng một bên nữa.
Tuy nhiên, Chu Đường rõ ràng không nghĩ vậy.
“Lạc khanh, trẫm muốn năm nay mở thêm khoa cử, đồng thời cải cách quan chế. Khanh từng giữ chức ở Thông Chính Ti, về phương diện này rất có kiến thức, khanh có đề nghị gì không?” —- Đây là thái độ của y lúc lâm triều.
“Tiểu phu tử lại đây cho ta! Ngồi xuống! Ta cho ngươi Linh Chi, tại sao ngươi không ăn? Không ăn thì thôi, nhưng ai cho ngươi lấy đi tặng kẻ khác? Đấy là cách ngươi đền đáp tâm ý của ta đó à? Có tin ta giáng chức ngươi luôn không?” —- Đây là thái độ của y lúc lén lút triệu kiến Lạc Bình.
“Bệ hạ, thần sợ…” —- Đây là thái độ không thay đổi của Lạc Bình.
________________________________________
Ngày hôm đó, sau khi bãi triều, Chu Đường lần thứ hai cải trang đến Lạc phủ.
Đó là trạch tử y mới ban cho Lạc Bình, so với nơi bị thiêu hủy khi trước thì rộng lớn hơn rất nhiều, gia nhân và thị tỳ thưởng cho hắn cũng không ít, tuy nhiên ngoại trừ Vân Hương thì đều là người tuổi cao và bộ dáng tầm thường, tóm lại đều là kiểu người y có thể an tâm.
Lạc phủ nằm ở Bắc Thành Khu (khu vực phía Bắc) của Mạt Thành, những kẻ sinh sống ở đây nếu không giàu thì cũng phải có địa vị, một người qua đường bất kỳ cũng có thể là đại quan nào đó hoặc lão bản nào đó. Chu Đường vừa đi vừa thưởng thức phố xá phồn hoa, lúc gần tới Lạc phủ, y nhìn thấy ba kẻ.
Bởi vì y đã cải trang nên ba kẻ kia không nhận ra y, nhưng y lại nhận ra bọn chúng: Hàn Lâm Viện Học sĩ – Dương Dịch, Đô Sát Viện Ngự Sử – Đỗ Văn Quan, Thái Thường Tự Tự khanh – Trương Phương Chí.
Vốn y cũng không định dây dưa, nhưng một câu “Thật không biết cái loại người như Lạc Bình làm sao còn mặt mũi đứng trong triều” lọt vào tai y, khiến y nhất thời bốc hoả, nên y vòng trở lại, theo ba gã đó vào một trà liêu. (gian nhà nhỏ để ngồi thưởng trà)
Cách một tấm mành trúc, y nghe được rất rõ ràng.
Ba kẻ kia mang Lạc Bình ra làm đề tài câu chuyện, tự nói, tự bực tức.
Dương nói, “Ta với hắn cùng đồng thời vào Hàn Lâm Viện, chuyện của hắn ta biết thừa. Hắn á, lúc đầu thì cũng có tài văn chương đó, nhưng về sau hám lợi đen lòng, để thăng quan thì chuyện gì cũng dám làm. Những người chăm chỉ làm việc thì khác hẳn, đâu có may mắn như vậy, người ta lăn lộn mấy vòng đã bay lên cao, còn ta đến giờ vẫn chỉ là một tên quan ngũ phẩm.”
Đỗ nói, “Đó là vì Dương huynh không màng danh lợi, không thể giống với hắn được. Ta cũng nghe nói sau khi hắn vào Đại Lý Tự thì chỉ chăm chăm lo nghĩ cho đường công danh của mình, lúc thẩm án thì hình phạt ghê tởm nào cũng dám dùng tuốt. Hắn còn ỷ vào việc được Tiên hoàng khen ngợi, đấu đá đồng nghiệp, hèn gì mà thăng tiến nhanh như thế. Về sau lại đắc tội Tiên hoàng, bị bãi quan là đáng lắm.”
Trương nói, “Ài, chưa thấy kẻ nào da mặt dày như hắn. Tiên hoàng mới vừa tạ thế, sau lưng hắn đã nịnh bợ Lý Tông chính, mặt dày mày dạn cầu cái chức quan. Đáng thương cho tiểu Hoàng đế không hiểu chuyện, mất công tín nhiệm hắn mấy năm trời, đến cuối cùng thì cả tính mạng cũng phải tặng cho tiểu nhân đó.”
Nói tới đây, bọn chúng thấp giọng xuống, “Việt Vương soán vị, hắn cũng là kẻ đầu tiên nhảy ra hàng phục, nhìn cái chiếu thư hắn viết mà xem, ngựa cũng được đắp thêm cánh mà bay lên trời. Loại vô lễ vô liêm sỉ như thế, quả nhiên là đầy tớ ba họ.”
“…”
Chu Đường nghe những lời đó, trán nổi gân xanh, gần như bóp nát chén trà trong tay. Bọn chúng dám chửi bới tiểu phu tử! Y phải chém chết ba thằng khốn này! Xem chúng còn dám nói hươu nói vượn nữa không!
Bọn chúng thì biết cái chó gì, cái gì bọn chúng cũng chả biết!
Tiểu phu tử đã phải trải qua bao đau khổ như thế, cái lũ chỉ biết an nhàn làm quan lấy tư cách gì mà xem thường hắn!
Mặc dù đã biết trước, nhưng chính tai nghe thấy những lời bêu danh nhằm vào tiểu phu tử, trong lòng Chu Đường vẫn đau đớn từng cơn. Người kia rõ ràng thật sự tài hoa, hắn dựa vào sự cố gắng của chính bản thân để đi lên từng bước, bọn chúng lấy tư cách gì mà nói hắn như thế?!
Y biết chứ, Lạc Bình dù có tham luyến quyền thế ra sao, hắn cũng chưa từng dùng qua thủ đoạn đê tiện, để y có thể đoạt được thiên hạ, hắn không hề tính toán điều gì, hắn không đáng bị chửi bới như thế!
Cuối cùng, Chu Đường vẫn không phát tác ở trà liêu.
Y có thể giết ba kẻ này, nhưng y không thể bịt mồm tất cả, đạo lý này y hiểu.
________________________________________
Bước vào Lạc phủ, Chu Đường bỗng nhiên cảm thấy, tòa nhà này tuy lớn, nhưng lại có vẻ quá cô liêu.
Chủ nhân ngụ ở bên trong chỉ có thể làm bạn với sách vở khô khan và thiên nhiên phong cảnh, không tri kỷ, không bạn bè…
Y đang suy ngẫm, từ thư phòng có một bóng người rất quen thuộc bước ra, nhìn kỹ mới thấy, chính là Phương Thái úy hôm qua y mới vừa sắc phong.
Lạc Bình cười tiễn Phương Tấn ra về, trong tay hắn cầm một bức tranh chữ, hai mắt sáng ngời, “Đúng là chữ của Nhan lão tiên sinh! Trọng, Trọng Ly, đây chính là ngàn vàng khó cầu! Sao huynh lại có được thế?”
Phương Tấn đắc ý phe phẩy quạt, “Mộ Quyền huynh không biết sao, Nhan lão là một kỳ si (mê đánh cờ), nhưng kỳ nghệ lại cực kém, cái này là hôm qua ta thắng được ở chỗ lão ấy đó.”
“Thì ra là thế, đúng thật sự là…”
“Khụ!”
Chu Đường quyết định thu hồi ý nghĩ vừa rồi! Tri kỷ của Lạc Bình quá nhiều! Không cần gia tăng thêm mấy kẻ lung tung nữa!
Tiếng ho khan của y làm cho hai người kia đồng thời nhìn qua, thấy là y, sắc mặt Phương Tấn cứng đờ, rất thức thời mà bái biệt. Lạc Bình cất kỹ mặc bảo (tranh chữ quý), khom mình hành lễ.
Chu Đường buồn bực tiến lên dìu hắn, “Đã bảo không cần, ta và ngươi không phải quân thần.”
Lạc Bình không nói gì thêm, nghênh đón y vào thư phòng, tựa hồ thật sự không định nghe lời y. Hắn chuẩn bị giấy mực, mở tranh ra, bắt đầu vẽ phỏng theo chữ viết của Nhan lão.
Chu Đường nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn một lát, cất giọng nói, “Tiểu phu tử, ngươi cũng biết lũ trong triều nói ngươi như thế nào?”
Lạc Bình hãy còn bận viết, “Phỏng chừng là gian xảo nịnh nọt, nô lệ quyền thế gì đó, cẩn thận mà nghĩ, thực ra mấy lời đó cũng không sai.”
Chu Đường nhíu mày, “Ngươi không phải người như vậy.”
Lạc Bình mỉm cười nhìn y, “Bệ hạ cảm thấy thần không phải như vậy, thần sẽ không phải. Người ngoài nói gì đâu có quan trọng.”
Chu Đường giật mình khi thấy hắn cười, bước tới phía sau hắn, cúi mình ôm lấy eo hắn, “Bọn chúng đáng chết, ta sẽ không để chúng đối với ngươi như vậy.”
Lạc Bình hơi khựng lại, nét bút khẽ run.
Hơi thở ấm áp của Chu Đường làm hắn không thể tiếp tục chuyên tâm, chỉ đành buông bút xuống, “Bệ hạ, Người có thể thay đổi lãnh thổ, triều chính, pháp điển, những không thể thay đổi lòng người.”
“Ta có thể.” Chu Đường nói, “Ta biết ngươi là người vĩ đại như thế, ngươi xứng đáng nhận sự kính trọng của mọi người. Ta sẽ nghĩ biện pháp ngăn chặn bọn chúng nói lời xằng bậy.”
Lạc Bình thở dài, “Nói mới nhớ, Trọng Ly đã được phong làm Thái úy, Người định ngươi chừng nào thì thăng quan cho thần?”
Chu Đường cười nói, “Ngươi bảo người khác gọi ngươi là Thừa tướng, ngươi muốn làm chức đó? Cứ nói sớm với ta là được mà.”
Lạc Bình lắc đầu, “Đó là mặt dày mày dạn đòi làm quan, không phải Bệ hạ khinh thường thần như vậy sao? Thần đã nghĩ, chi bằng cứ noi theo Gia Cát tiên sinh, chờ có người ba lần đến thỉnh.”
“Ngươi còn muốn bắt ta đến ba lần? Nằm mơ đi ngươi, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội bắt ta đến thỉnh, ngươi mãi mãi phải ở trong tầm mắt ta.”
“Tốt, vậy Người phong thần làm Thừa tướng đi.”
Chu Đường thổi một hơi vào lỗ tai hắn, ra vẻ Hoàng đế nói, “Hay là cho ngươi làm tổng quản thái giám nhé, chỉ cần hầu hạ một mình trẫm là được.”
Lạc Bình khụ một tiếng, “Kỳ thật thần không cần chức quan lớn nhỏ, chỉ cần có thể san sẻ gánh nặng cho Hoàng Thượng, cho dù làm một Hàn lâm tiểu Thị chiếu cũng đủ lắm rồi.”
“Đó là chức quan thấp nhất ngươi từng làm nhỉ, yên tâm, trẫm sẽ không đáng ghét giống Chu Hành.” Chu Đường nói xong, bắt đầu giở trò, lôi kéo hắn lên chiếc giường dùng để nghỉ ngơi trong phòng.
Lạc Bình tự biết phản kháng vô dụng, chỉ đành đi theo y.
________________________________________
Tàn cuộc, Chu Đường nhàn nhã hô hấp, ôm lấy Lạc Bình, một bàn tay ve vuốt mái tóc dài ẩm ướt mồ hôi của hắn, “Ngươi là tiểu phu tử của ta, ta sẽ cho ngươi tất cả.”
Lạc Bình có chút mệt mỏi, nhưng ý chí vẫn vô cùng kiên định, “Vậy phong thần làm Thừa tướng đi.”
Bàn tay Chu Đường khựng lại, đột nhiên rất không hài lòng, “Lạc Bình! Ngươi vì muốn làm Thừa tướng nên mới chịu lên giường với ta sao?”
Lạc Bình không đáp, trong lòng cũng đã sáng tỏ, đăng cơ đã nhiều ngày, Chu Đường vẫn không đả đụng đến chức quan của hắn, chính là đang đợi hắn cầu y. Đứa bé này, càng lúc càng nắm rõ lão sư của y rồi.
________________________________________
Ngày hôm sau tại triều, Lạc Bình đang nóng lòng chờ thăng chức, không ngờ một sự kiện khác lại dậy lên sóng lớn.
—- Phản quân.
Ngai vàng của Chu Đường còn chưa ngồi ấm chỗ, đã có kẻ giương cao cờ khởi nghĩa thay trời hành đạo, bắt lấy nhược điểm đơn giản “Chu Đường không phải người thừa kế chính thống” của y.
Đối với việc này, Chu Đường cười lạnh nói, “Đúng là kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ. Vừa hay, trẫm sẽ nói cho chúng biết, ai mới là đạo trời!”