Đương Niên Ly Tao

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 61

by Fangsui Fan

☆ HÀ ĐĂNG TẾT (TẾT HOA ĐĂNG)

________________________________________

Tết Trung nguyên hàng năm, trên sông Tần Thuỷ tại Mạt Thành sẽ tổ chức một sự kiện.

Những người có nguyện vọng muốn cầu, ngoài thả hà đăng từ hai bên bờ, còn có thể bước lên thuyền quan giữa sông Tần Thuỷ, bỏ tiền mua một chiếc hà đăng cầu kỳ xinh đẹp, bên trong được thắp nến thơm lung linh, đứng trên thuyền lớn giữa dòng nước bồng bềnh đèn hoa rực rỡ, nhè nhẹ thả xuống hà đăng của chính mình.

Hà đăng thả xuống nước sẽ được đính số, khách vui chơi hai bên bờ có thể trả mười đồng tiền, nói cho người lái đò số của hà đăng mình muốn, nhờ lái đò vớt lên giùm.

Bởi vì những người có thể lên thuyền đều danh giá, riêng hà đăng thả ra cũng mang giá trị rất lớn, hơn nữa cũng thường có khuê nữ tiểu thư gửi gắm tình cảm vào hà đăng, ai vớt được hà đăng đó sẽ là một loại duyên phận, vậy nên hàng năm có rất nhiều người ném tiền để vớt hà đăng.

Nghe nói vào thời kì Cao tổ, một thư sinh áo vải từng vớt được chiếc hà đăng mà Công chúa thả xuống, cuối cùng tựu thành giai thoại nghìn đời. Còn có truyền thuyết kể rằng, một viên quan nhỏ bất mãn cũng đã từng viết lý tưởng và khát vọng của mình vào bên trong một chiếc hà đăng, chẳng ngờ Thừa tướng đương triều vớt được, hơn nữa còn rất tán dương, cuối cùng viên quan nhỏ đó đã trở thành trợ thủ đắc lực cho Thừa tướng.

Về sau, một số cặp tình nhân cũng bày trò nghịch ngợm, viết những lời không tiện nói vào bên trong hà đăng, sau đó cho nhau biết số thứ tự hà đăng của mình, hà đăng được vớt lên làm tín vật đính ước ngọt ngào giữa các đôi tình lữ.

Hà đăng hội năm nay cực kỳ náo nhiệt, Mạt Thành hỗn loạn đã lâu, hiện giờ bình ổn lại, các tướng sĩ viễn chinh cũng đều được trở về nhà, mọi người có rất nhiều tâm tư sầu niệm muốn bày tỏ, vì thế những người lái đò tất bật vô cùng, rất nhiều khách hàng đã trả tiền nói số hà đăng mình muốn, chờ lát nữa nhất định phải vớt lên bờ.

Chu Đường dẫn quân trở về vừa đúng vào đêm hội tết Trung nguyên. Sau khi vào thành, y lập tức tách khỏi binh lính và hộ vệ, một mình thúc ngựa đến bờ sông Tần Thuỷ, nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Cuối cùng cũng kịp.”

Giữa màn đêm mờ ảo, y mặc quân trang phong trần mỏi mệt, nhưng vẫn khó nén được nét uy nghiêm và khí khái hào hùng, vừa xuất hiện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tiểu thư. Hiển nhiên là y tới chọn hà đăng rồi, các nhi nữ nhà quan mơ màng nghĩ, hà đăng mình thả, nếu có thể được vị Tướng quân trẻ tuổi này vớt lên, nói không chừng cũng sẽ thành một câu chuyện tài tử giai nhân được mọi người ca tụng.

Chu Đường ngẩn người nhìn con sông lung linh ánh nến, bồng bềnh giữa làn nước là hàng trăm chiếc đèn ***g hình dáng khác nhau, có tiểu lầu các, có hoa phù dung, có chim bay thú chạy, nhìn mà hoa cả mắt.

Khóe môi y còn mang y cười, đáy mắt sóng sánh kiều diễm, phản chiếu dòng nước sáng lung linh, y ngoắc gọi một người lái đò mới vừa cập bến.

________________________________________

Đi ngang qua thuyền quan từ khi còn rất sớm, Lạc Bình nhớ tới kiếp trước mình cũng từng thả hà đăng, nhưng những gì viết bên trong thì hắn không nhớ nữa, hình như là mấy câu sầu não về nước về dân, còn thêm cả chút nguyện vọng muốn khẩn cầu Hoàng thượng.

Hắn dừng bước, nghĩ thầm nếu lúc này mình cũng thả một chiếc hà đăng, không biết số thứ tự có còn như cũ?

Nghĩ đến đây, hắn dạo bước lên thuyền quan, thuận tay chọn một chiếc hà đăng, viết mấy câu lên giấy rồi đặt vào trong, sau đó đưa cho người lái đò.

Người lái đò bận rộn cũng không liếc mắt một cái, chỉ treo lên hà đăng một tiểu hào bài (bảng hiệu nhỏ) rồi thả xuống nước, sau đó báo lại cho hắn, “Hai mươi bảy!”

Lạc Bình sửng sốt, không nhịn được bật cười, thật sự đánh số hệt như kiếp trước, hai cuộc đời của hắn quá kỳ diệu, có khi hắn cảm thấy hoàn toàn trùng khớp, cũng có khi lại như chia thành đôi ngả.

________________________________________

Chu Đường không rõ ma xui quỷ khiến thế nào, nói với người lái đò một con số.

Đó là con số tiểu phu tử đã thì thầm vào tai y khi hắn sốt cao tới mơ màng, chính y cũng cảm thấy thật kỳ quái, cư nhiên cứ khăng khăng nhớ rõ chuyện này.

Y biết mình ngốc, cho dù tiểu phu tử không phải nói mê sảng, e rằng đó cũng chỉ là số của chiếc hà đăng hắn từng thả khi xưa, giờ này chắc chắn đã khác rồi, nhưng y vẫn cứ hồi hộp chờ hà đăng được vớt lên.

Không biết qua bao lâu, lái đò đưa cho y một chiếc hà đăng nhỏ, nói rằng số hai mươi bảy đã trôi đi rất xa, mãi tới gần cuối sông mới tìm về được.

Đó là một chiếc đèn ***g hình hoa sen rất bình thường, không có điểm nào đặc sắc.

Chu Đường lật xem hào bài, đúng là “Số hai mươi bảy”.

Y thầm nhủ chắc là của kẻ nào nghèo kiết hủ lậu rồi, mua cái hà đăng hình dáng thế này mà cũng trông chờ được quý nhân vừa ý vớt lên?

Y không ôm quá nhiều hy vọng, phỏng chừng tiểu phu tử vẫn còn đang bận bịu ở Văn Uyên Các, căn bản chẳng thèm đến chỗ này chơi đâu.

Chán nản nghĩ ngợi, y lôi tờ giấy đặt trong hoa sen ra.

Chỉ trong chớp mắt đó, y cứng đờ người lại.

Bút tích trên giấy đúng là của tiểu phu tử, hơn nữa còn mang cả phong cách ngắn gọn nhất quán của tiểu phu tử nữa!

Thử sinh đường lệ khai đồ mi.

Tam biến vinh hoa bất như nhĩ.

Phỉ báo hề, vĩnh dĩ vi hảo hề.

—- Tế hướng sinh.

(Tạm hiểu:

Cuộc đời này Đường lê nở rộ.

Ba lần vinh hoa không thể sánh với Người.

Phỉ dẹp yên rồi, giờ hạnh phúc thôi.

—- Tế vong linh.)

Chu Đường vừa đọc, đầu ngón tay vừa run rẩy, trang giấy cũng khe khẽ rung rung.

Y lấy lại tinh thần, vội vàng cất kỹ tờ giấy vào trong ngực, lúc này mới nhìn sang chiếc đèn ***g hoa sen, nhất thời cảm thấy nó thật là thanh cao thoát tục, quý phái trang nhã, chắc chắn không phải thứ phàm vật tầm thường, so với mấy cái hà đăng loè loẹt diêm dúa nhưng không có nội hàm thì đẹp đẽ hơn cả nghìn lần!

Tự động bỏ đi dòng cuối “Tế hướng sinh” (Tế vong linh), Chu Đường cho rằng ba chữ kia đại khái là phần đề tên linh tinh, không trọng yếu nên không cần ngâm cứu nữa, riêng mấy câu phía trước thì rành rành là thư tình tiểu phu tử viết gửi y rồi!

Khó khăn thế mà y còn tìm được, chứng tỏ y và tiểu phu tử là có duyên phận, là ý trời!

Chu Đường lên ngựa phi về Lạc phủ. Nếu tiểu phu tử đã đi thả hà đăng, vậy thì Văn Uyên Các hôm nay cũng được nghỉ! Y muốn nhìn thấy hắn thật nhanh!

________________________________________

Lúc Chu Đường đến Lạc phủ, Lạc Bình đã tắt đèn đi ngủ rồi.

Y xua tay đuổi mấy phó nhân đang kinh khiếp lui ra, khẽ khàng ngồi xuống bên gường hắn.

Trong phòng tối quá, y chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, không nhìn được khuôn mặt Lạc Bình. Nghĩ nghĩ, y châm mẩu nến còn lại trong hà đăng, nhờ ánh sáng mỏng manh để ngắm nhìn tiểu phu tử.

Dưới mi mắt tiểu phu tử có quầng thâm, có lẽ do ngày đêm mệt nhọc, ngủ không đủ giấc.

Chu Đường vốn định triền miên nguyên một đêm với tiểu phu tử, nhưng cũng bởi khuôn mặt mỏi mệt này mà từ bỏ ý định. Y lưu luyến vuốt ve khóe mắt và hai má Lạc Bình, cảm thấy trong lòng mãn nguyện đến nhũn ra được.

Y bảo phó dịch múc nước tắm rửa. Sau khi tắm sạch bụi đất và mồ hôi, y rón ra rón rén chui vào chăn với Lạc Bình.

Lạc Bình bị động tĩnh bên cạnh làm tỉnh giấc, lúc đầu còn kinh hãi, nhưng cảm nhận được ấm áp quen thuộc, hắn chậm rãi thả lỏng thân thể. Hắn còn chưa tỉnh hẳn, nói chuyện vẫn mơ màng, “Bệ hạ vinh quy, đã nhìn thấy dân chúng thả hà đăng?”

Chu Đường nhìn cổ hắn trắng nõn, kìm lòng không đậu phải hôn lên, “Ừ, nhìn thấy rồi. Ta còn thấy hoa sen thứ hai mươi bảy nữa, bên trong có một bức thư tình viết cho ta.”

“Bệ hạ oai hùng, tất nhiên có rất nhiều…” Lạc Bình bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh táo, “Thứ… Hai mươi bảy?”

Chu Đường dâng bức thư và hà đăng cho Lạc Bình xem như thể đang tiến cống bảo vật, Lạc Bình im lặng không nói gì.

Hắn không ngờ Chu Đường lại vớt được đèn ***g của mình, thật sự quá trùng hợp.

Chu Đường nhìn ra nghi ngờ của hắn, cười nói, “Ngươi quên rồi? Lúc ở Việt Châu ngươi đã nói con số hai mươi bảy này với ta mà, bất quá theo ta thấy, vẫn là duyên phận làm chủ cả thôi.”

Lạc Bình thở dài, quả nhiên là thiên mệnh sao…

Chu Đường nhìn khuôn mặt nghiêng vẫn còn hơi bàng hoàng của hắn, ‘sái vô lại’ bảo, “Tiểu phu tử, cho ta ôm một cái.”

Lạc Bình cứng đờ.

“Ta biết ngươi mệt chết đi rồi, sẽ không làm loạn, chỉ ôm một cái thôi.”

Lạc Bình không nói gì, Chu Đường coi như hắn chấp nhận, duỗi tay kéo hắn vào trong lòng mình.

Chỉ chốc lát sau, Chu Đường đã dán mặt vào bên tai hắn, vừa nhẹ nhàng liếm vành tai hắn, vừa dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên bụng hắn, “Tiểu phu tử, từ nhỏ ta đã cảm thấy, thân thể ngươi thơm quá là thơm…”

Lạc Bình thở dài, “Bệ hạ, muốn làm gì thì làm đi, Người như vậy, thần cũng không ngủ được.”

Chu Đường nghe thế, lập tức lật người nằm lên trên hắn, hai mắt sáng trưng, “Tiểu phu tử, một lần thôi, ta cam đoan!”

________________________________________

Sự thật chứng minh, cho dù là Quân vương nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói trên giường cũng không thể tin.

Lạc Bình mệt đến ngất lịm, tuy nhiên hắn ngủ cũng thật sự ngọt ngào, hai hàng lông mày thường xuyên chau lại đã giãn ra, khoan khoái dễ chịu.

Chu Đường si ngốc nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, đắc ý nghĩ, tiểu phu tử cũng thích y rồi, nhưng mà vẫn còn thẹn thùng lắm. Về sau tết hoa đăng hàng năm phải lo liệu tử tế, phải làm thật náo nhiệt, có vậy thì tâm ý của tiểu phu tử mới trôi vào lòng y được.

Một đêm này, bên ngoài mặc sức vui chơi, bên trong lại là thế giới của riêng hai người, cùng ‘mặc sức vui chơi’, sau đó cùng chìm vào mộng đẹp.

________________________________________

Bó tay bạn Đường ヾ( ̄□ ̄;)ノ

Nhân tiện, ai còn nhớ hoa Đường lê không:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.