CHƯƠNG 68
by Fangsui Fan
☆ THẢ NHẬP HÍ (HẠ)
________________________________________
Tần Tuyết hát xong, dư âm vẫn còn văng vẳng.
Lạc Bình buông chén rượu, thấy Phương Tấn ngồi bên cạnh hết gấp quạt lại mở quạt, hết mở quạt lại gấp quạt, không khỏi cười nói, “Trọng Ly, sao huynh không chú ý hình tượng thế, gấp gáp quá làm gì.”
Phương Tấn thầm nghĩ, này thật đúng là Hoàng đế không vội thì Thái úy cũng vội chết, chẳng hiểu cái vị ngồi gian bên cạnh kia làm sao mới nhịn nổi đây.
“Mộ Quyền, nghe hát xong rồi, huynh kể tiếp đi.”
“Được.” Lạc Bình cười cười, “Trước đang nói đến, Thừa tướng muốn đầu độc hoàng tự, Hoàng đế tuy rất tức giận, nhưng niệm tình cũ, không muốn làm khó hắn, họa vô đơn chí chẳng biết phải xử sao…”
________________________________________
Độc hại hoàng tự là chuyện rất lớn, nếu gặp phải kẻ khác thì lập tức sẽ bị xử trảm, nhưng vì hắn là Lạc Bình, nên tội trạng được giảm nhẹ đi nhiều, chuyển thành tạm thời cách chức điều tra.
Thái độ của Chu Đường rõ ràng là muốn dàn xếp êm xuôi, những kẻ đang tính làm to chuyện này cũng phải bó tay, bọn họ đều hiểu được sức nặng của Lạc Thừa tướng trong lòng Hoàng đế.
Vì thế trong thời gian Lạc Bình bị tạm thời cách chức, bọn họ cũng không dám ấp ủ mưu mô.
Tương Phi an tâm dưỡng thai, Chu Đường thường xuyên tới thăm nàng. Có một ngày cùng đi dạo trong ngự hoa viên, Tương Phi nhìn cây Mộc phù dung (*) đã sắp héo tàn, có lòng thương cảm, “Chúng tàn mau quá, thật đáng tiếc.”
Chu Đường thuận miệng an ủi, “Tàn rồi vẫn có thể nở lại, sang năm lại được nhìn ngắm chúng.”
Tương Phi nói, “Sang năm là chuyện của sang năm, mùa đông sắp tới, bên trong hoa viên đã không còn gì để xem. Hoàng Thượng, nếu có khu vườn một đêm hoa nở thì tốt quá. Chỉ ngủ qua một đêm là được ngắm cả vườn hoa, tuyệt thật nhỉ, Người nói xem có đúng không?”
Chu Đường lơ đãng đáp, “Làm sao có khu vườn một đêm hoa nở được, chỉ là hoang tưởng thôi.”
Chu Đường đưa Tương Phi trở lại Ngọc Thiền Cung, khi quay về Chân Ương Điện lại đi ngang qua vườn Mộc phù dung. Từng cánh hoa đỏ hồng khe khẽ rơi xuống, nếu vô tình bị dẫm nát dưới gót hài, chúng sẽ dần tan rã thành bùn, quả thật có chút thương tâm.
Không biết tại sao Chu Đường đột nhiên muốn gặp Lạc Bình, vậy nên y xuất cung tới phủ Thừa tướng.
Phủ Thừa tướng giờ đã rất điêu tàn, vắng vẻ và hiu quạnh. Quan viên trong triều đều phải nhìn sắc mặt Hoàng đế mà làm việc, hiện tại Thừa tướng bị cách chức, bọn họ bo bo giữ mình, tất nhiên cũng sẽ tránh thật xa.
Chu Đường bước vào phủ, thấy Lạc Bình đang ngồi bên cửa sổ viết lách gì đó. Hắn gầy đi không ít, khuôn mặt vẫn luôn trắng nõn giờ cũng lún phún râu.
Y khẽ ho một tiếng, Lạc Bình ngẩng đầu lên, “Bệ hạ…”
Chu Đường nuốt xuống tiếng gọi “Tiểu phu tử” đã gần ra khỏi miệng, hỏi hắn, “Ngươi đang viết gì đó?”
Trên bàn Lạc Bình chất chồng từng xấp giấy, Chu Đường lại hỏi hắn, “Ngươi vẫn còn viết [Thông giám] sao? Không phải đã cho ngươi nghỉ rồi à? Mấy phần bổ sung chỉnh sửa cứ giao cho Hàn Lâm Viện làm là được.”
“Nhàn rỗi nên nhàm chán, thôi thì tự mình tìm việc để làm.” Lạc Bình sửa sang lại bút mực, tiếp tục viết.
“Ngươi đang trách trẫm sao?” Sắc mặt Chu Đường không mấy tốt đẹp, “Ngươi phạm lỗi lớn như vậy, trẫm chỉ tạm thời đình chỉ ngươi mà thôi, ngươi còn cái gì không hài lòng nữa?”
“Thần không có gì không hài lòng cả, Bệ hạ nghĩ nhiều quá rồi.”
Thấy sự chú ý của Lạc Bình chỉ đặt trên mặt bàn, thậm chí còn không thèm nhìn y khi nói chuyện, Chu Đường nổi giận giật lấy tờ giấy, “Lạc Bình! Ngươi bày ra bộ dạng đó cho ai xem?!”
Lạc Bình buông bút, thở dài, “Bệ hạ, thần không có gì oán giận Người cả. Giờ vào lúc này, nếu không tìm ít sách để đọc, ít chữ để viết, thần còn có thể làm gì được nữa?”
Chu Đường gạt bay chồng giấy xuống đất, “Nói đi nói lại, ngươi vẫn cảm thấy trong tay không quyền thì trong lòng nghẹn khuất chứ gì? Không có việc làm là sao, trẫm đâu có cấm đoán gì ngươi?! Ngươi cứ chơi chim ngắm hoa không tốt à? Miễn đừng xen vào chuyện người khác là được!”
Chơi chim? Ngắm hoa? Lạc Bình cười khổ, đây là muốn hắn phụng chỉ vui đùa sao.
“Dạ, thần đã biết.”
“Chậm đã.” Nhắc đến ngắm hoa, Chu Đường đột nhiên nhớ tới lời nói đùa của Tương Phi, “Lạc khanh, khanh nói trên đời này liệu có khu vườn một đêm hoa nở không?”
“Một đêm hoa nở?”
“Đúng vậy đó, chỉ cần trồng một buổi tối là nở rộ cả vườn hoa, khanh đã từng thấy hay chưa?”
“Cái này…”
“À, hay là vậy đi, không phải khanh nói khanh không có việc gì làm sao, trẫm bố trí cho khanh một nhiệm vụ. Trong thời gian một tháng, khanh đi tìm vườn hoa đó cho trẫm.”
Chu Đường đã ra lệnh, Lạc Bình cũng không dị nghị nhiều. Y là Hoàng đế, y có quyền đòi hỏi bất cứ thứ gì.
________________________________________
Một tháng sau, khi Chu Đường đã quên mất chuyện này, Lạc Bình cho người tới bẩm báo, “Bệ hạ, tìm thấy rồi.”
Đáy lòng Chu Đường thót lên một cái. Tìm thấy rồi? Thật sự có khu vườn như vậy? Giờ đã đầu đông, hoa còn nở được sao?
Mà quan trọng hơn là, Lạc Bình vẫn nhớ kỹ lời y nói, điều này khiến y cao hứng vô cùng. Kỳ thật y cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Lạc Bình ở bên cạnh y chỉ cần nhàn nhã thảnh thơi, không phạm tội, không gây chuyện, không mệt nhọc quá sức, cứ như vậy là được.
Tương Phi nghe nói có chuyện này, cũng muốn đi theo xem. Vốn từ đầu chính là ý tưởng của nàng, Chu Đường liền đưa nàng cùng đi.
________________________________________
Tới phủ Thừa tướng, Lạc Bình thản nhiên nhìn Tương Phi đứng phía sau Chu Đường, hành lễ thật lâu, “Bái kiến Bệ hạ, Tương Phi nương nương.”
Chu Đường đảo mắt nhìn quanh sân vườn, chỉ thấy một khung cảnh xơ xác điêu tàn, y bèn hỏi, “Lạc khanh, khu vườn khanh nói đâu?”
Lạc Bình trả lời, “Không phải Bệ hạ muốn xem một đêm hoa nở sao? Thần kính mời Người ở lại đây, chính là vì muốn Người tận mắt chứng kiến điều chưa từng có. Thị vệ đã bố trí phòng ngự, chi bằng Bệ hạ và nương nương nghỉ tạm lại đêm nay. Sáng sớm ngày mai, ngay tại sân vườn này là có thể nhìn được.”
Tương Phi rất nghi hoặc, “Lạc đại nhân, khu vườn này của ngài, ngay cả một luống hoa cũng không thấy, sao có thể một đêm làm cho nó rực rỡ được? Ngài đừng ăn nói lung tung, như vậy là khi quân đó.”
Chu Đường nhíu mày, “Chỉ là một trò chơi, làm gì mà khi với không khi quân.”
Tương Phi thấy long nhan đổi sắc, không dám nhiều lời thêm nữa.
Lạc Bình chỉ cười mà không nói.
Chủ ngọa nhường cho Hoàng đế và Tương Phi, Lạc Bình ngủ tại khách phòng một bên, nơi đó giờ đã được hắn đổi thành một noãn các nhỏ. Lúc đi ra, mũi chân sơ ý đụng phải vật gì đó, tiếng leng keng giòn vang, Lạc Bình vội vàng thu chân, cẩn thận cất bước.
Hắn nằm trên giường chợp mắt một lát, nghe thấy tiếng gõ báo canh hai thì ngồi dậy.
Lúc đó đêm đã về khuya lắm, ngoài sân chỉ có vài tiếng thị vệ tuần tra tới tới lui lui, chủ ngoạ bên cạnh cũng đã tắt đèn.
Vì thế Lạc Bình bắt đầu trồng hoa.
Thị vệ nghe được động tĩnh nên vào sân xem thử, chỉ thấy Thừa tướng đại nhân vén cao tay áo, lom khom bận bịu, từng bước chân đều rất cẩn thận, thoạt nhìn khá vất vả, thị vệ hỏi hắn có cần giúp gì không.
Lạc Bình khoát tay, “Không cần đâu, ta tự làm được rồi. Trước khi sương xuống là có thể xong, các ngươi không cần để ý đến ta, bảo hộ an nguy của Bệ hạ là quan trọng nhất.”
________________________________________
Sáng sớm, Chu Đường tỉnh giấc, không khỏi có chút ảo não.
Đêm qua y vốn định đi nhìn Lạc Bình, nhưng thứ hương an thần kia hiển nhiên là Lạc Bình chuẩn bị sẵn cho y, y ngủ thẳng đến hừng đông, chuyện hắn làm ban đêm y không thấy được.
Tương Phi cũng mơ màng ngồi dậy, muốn hầu hạ Chu Đường thay y phục, Chu Đường tránh ra, “Không cần, trẫm tự thay được.”
Vội vã thay áo xong, Chu Đường lập tức mở cửa phòng.
Bên ngoài chính là khoảng sân rộng trong phủ Thừa tướng, y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Mặt đất ngày hôm qua vẫn chỉ là một mảnh hoang vu, hiện giờ lại đầy ắp tràn ngập toàn hoa và hoa. Có những bông mới vừa chớm nở, cũng có những bông đã nở rộ rồi, từng đoá từng đoá còn vương sương sớm, long lanh lấp lánh dưới ánh sáng bình minh.
Tương Phi rất kinh ngạc, còn nét mặt Chu Đường thì vô cùng phức tạp.
Trên mặt đất là mấy trăm chiếc chén sứ, trong mỗi một chén là một đóa hoa sen.
Chỉ qua một đêm, đầu đông lạnh giá, cả khu vườn nở rộ uyển liên. Nâng lên một chiếc, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh nụ hoa khe khẽ nở.
Tương Phi không nén được ca ngợi, “Chúng vẫn sống, thật xinh đẹp!”
Lạc Bình nói, “Đây là uyển liên tháng trước thần phái người mang từ Nam Lai về. Nam Lai bốn mùa đều như xuân, nếu xoay sở tốt, một đêm hoa nở cũng không phải việc khó.”
Nhưng Chu Đường không ngắm hoa nở trên mặt đất.
Đôi mắt y chăm chú nhìn sương lạnh vương trên tóc Lạc Bình, mái tóc đen nhánh của người kia tựa như chỉ qua một đêm đã nửa bạc. Người kia nhếch nhác đứng đó, tay áo ẩm ướt, khuôn mặt tái xanh vì giá buốt, hắn bưng một chiếc chén nhỏ, thản nhiên cung kính cười với y.
Chợt nhớ lại năm đó, y cố tình túm lấy tay hắn, khiến hắn làm vỡ chiếc chén sen.
Nam Lai có bao nhiêu hoa có thể mang về, nhưng Lạc Bình chỉ cần một loại này thôi.
“Tiểu phu…”
“Bệ hạ có hài lòng không?” Lạc Bình nhìn uyển liên trong tay, “Tiếc rằng Đại Thừa đang dần lạnh, số hoa này nhiều nhất cũng chỉ nở được một ngày, so với Mộc phù dung thì ngắn ngủi quá. Nhưng trên đời vốn không có gì toàn vẹn, có loài hoa, oanh oanh liệt liệt nở bung một lần cũng đủ lắm rồi, không cầu dài lâu nữa.”
Không cầu dài lâu nữa.
________________________________________
Tương Phi không hiểu, tại sao chỉ vì một sân uyển liên hôm đó mà Lạc Bình lại được lên nắm quyền Thừa tướng.
Tuy không cam lòng, nhưng mật thư Quốc sư gửi cho nàng có nói, như vậy càng tốt, Lạc Mộ Quyền đã không chịu thoả hiệp, bọn họ chỉ còn cách lật đổ hắn.
________________________________________
Lạc Bình tới Đại Lý Tự, vừa muốn điều tra kẻ nọ, lại đột nhiên bị một đạo chiếu chỉ bắt giam.
Hắn nắm giữ đại quyền chưa đến nửa tháng đã bị đâm sau lưng, mà lần này, ngay cả Chu Đường cũng không bảo vệ hắn.
Đầu tiên là bút tích hắn nhận hối lộ khi đang giữ nhiệm kỳ, sau đó là thư tín hắn qua lại với Tây Chiêu, thêm cả mùi hương trên người hắn — Mùi thơm đặc biệt tới từ hoàng tộc Tây Chiêu.
Mỗi chứng cớ đều thật thật giả giả, lấy giả đánh tráo, thậm chí còn mang cả mẫu thân của Lạc Bình lên làm bằng chứng.
Hắn từ Thừa tướng Đại Thừa biến thành mật thám Tây Chiêu. Chu Đường không thể không bắt đầu hoài nghi hắn.
“Lúc trước vì sao ngươi muốn tiếp cận trẫm? Vì trẫm dễ lừa nhất sao?”
“Ngươi dạy trẫm học, giúp trẫm đoạt vị, vì muốn trẫm dung túng và nghe lời ngươi, để Tây Chiêu của ngươi tuỳ cơ lợi dụng?”
“Được, giờ trẫm không thể đụng vào Tương Phi, không thể đụng vào vương tộc Tây Chiêu, nhưng vẫn có thể đụng vào ngươi!”
Chu Đường sai người nhốt hắn vào Đại Lý Tự, nhưng không cho phép ai dùng hình với hắn. Ý của y là, Lạc Bình có khai hay không cũng mặc, chỉ cần hắn không thể chạy, không thể bị thương, không thể chết. Vậy nên từ đó, hắn bị canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.
Lạc Bình mặc tù phục, bàng hoàng ngồi trong phòng giam.
Đại Lý Tự Khanh Nguyên Tự đã từng là cộng sự của hắn, tìm hắn chơi cờ, Lạc Bình chán nản nói, “Không chơi, không chơi, chậm một bước đã bị người hại chết rồi.”
Nguyên Tự thở dài, “Lạc đại nhân, ngài thật là…”
Lạc Bình nói, “Không quan trọng. Ngài không thấy sao, Hoàng Thượng cũng chưa muốn điều tra rõ việc này. Y phiền, ta cũng mệt mỏi, cho nên cứ như vậy đi.”
________________________________________
Hắn chờ ở Đại Lý Tự tới sang năm.
Nghe nói con của Chu Đường cũng sắp đầy tháng.
Một hôm Chu Đường đến xem hắn, đó là lần duy nhất hắn gặp y từ sau khi bị giam. Y nói với hắn, “Đổi chỗ đi, Đại Lý Tự nhiều thị phi.”
“Đến nơi nào?” Hắn hỏi.
“Vô Xá Lao.”
“Tốt, nơi đó quả thật không có thị phi.” Lạc Bình gượng cười đau đớn, đôi chân đã phong thấp cố gắng đứng thẳng, “Đi thôi.”
Trong quá trình áp giải, có kẻ ám sát.
Vài ngục tốt hoàn toàn không phải đối thủ của thích khách, cánh tay và sau gáy Lạc Bình đều bị thương, đang lúc nguy cấp thì có vài bóng người lao tới ứng chiến với thích khách. Thích khách không địch lại, ôm vết thương đào thoát, còn mấy người nọ đưa hắn vào Vô Xá Lao rồi nhanh chóng bỏ đi.
Bọn họ là ám vệ của Hoàng thượng, Lạc Bình biết.
Hắn nghĩ, cần gì chứ, đã đến nước này, cần gì phải như vậy.
Hoàng Thượng còn phái đại phu tới trị thương cho hắn, sau khi hắn bị giam ở phòng giam Khôn Tự.
Hắn ở đó hơn một năm, sang mùa đông năm thứ hai, hắn mới nhận được dụ lệnh phóng thích và miễn tội.
Thời gian qua nói dài thì không dài, mà bảo ngắn cũng không phải ngắn, chỉ vừa đủ để làm phai mờ nhung nhớ của một người.
Cung nhân truyền lệnh nói rất nhiều, hình như là đã bắt được mật thám thực sự gì đó, hắn không nghe rõ. Khi ấy hắn chỉ muốn ra ngoài, ra ngoài nhìn một cái.
Hắn thấy bên ngoài thật nhiều tuyết.
Hắn thấy Quân vương và quyền thế đã từng là của hắn, giờ đang ở phương Bắc, tại một nơi rất xa.
Hắn xin một chiếc chén con của tạp dịch, tựa như kẻ ăn mày, sau đó chầm chậm đi về phương Bắc.
Đáng tiếc, dù hắn khẩn cầu thế nào, cuối cùng vẫn bị chôn vùi trong tuyết trắng.
Phán quan ở Địa phủ biết chuyện, cho hắn cơ hội được sống lại một lần, hắn nói hắn vẫn muốn làm quan.
Hắn vẫn muốn ở bên cạnh người kia, ở bên y càng lâu càng tốt. Đương nhiên, lần này hắn không dám tham lam nữa, bằng không tham đến cuối cùng, tất cả cũng chỉ còn hai bàn tay trắng…
________________________________________
“Mộ Quyền, vở kịch này tên gọi là gì?” Phương Tấn hỏi.
“Gọi là gì? Để ta nghĩ đã…” Lạc Bình chống bàn đứng dậy, bước đi hơi nghiêng ngả. Hắn vừa ra khỏi cửa vừa nói, “Gọi là… Đương niên ly tao đi.” [‘Đương niên ly tao’ có thể hiểu là ‘Năm ấy biệt ly’. Ly tao nghĩa là Nỗi sầu ly biệt.]
________________________________________
Lạc Bình ra ngoài, lôi kéo tiểu tư nói muốn tìm Tần Tuyết cô nương xin một chiếc khăn thơm làm kỷ niệm.
Trong nhã gian, cánh cửa phòng bên từ từ hé mở.
Phương Tấn hỏi, “Bệ hạ, vở kịch Lạc đại nhân vừa kể, Người cảm thấy thế nào?”
Chu Đường cầm lên chén rượu Lạc Bình vừa uống, “Trẫm cảm thấy? Trẫm cảm thấy Hoàng đế và Thừa tướng kia đều vô liêm sỉ, hoàn toàn kém xa trẫm và tiểu phu tử của trẫm.”
“Đúng vậy, đó là lẽ đương nhiên.”
“Phương Tấn, lập tức thăm dò Quốc sư và Tương Phi cho trẫm.”
“Tuân mệnh. Còn Bệ hạ…”
“Trẫm đi tìm Tần Tuyết tâm sự hí khúc dân gian.”
“Dạ, Bệ hạ đi thong thả, không tiễn.”
…
Phương Tấn lắc đầu. Được rồi, hí khúc dân gian ngài đuổi theo, chắc chỉ có thể là con ma men họ Lạc thôi nhỉ.
________________________________________
(*) Mộc phù dung: