Mạn Duẫn xoay tròn tránh né, nhảy lên cái bàn tròn. Khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của chàng trai kia, khi hắn lại muốn đưa tay đánh tới, chân dài đảo qua, nhắm ngay giữa vết roi bên hông của thanh niên.
Thanh niên ăn đau, không nhịn được rống: "Tiểu nha đầu, hèn hạ!"
Đánh chỗ nào không tốt, cố tình đánh vào địa phương hắn bị thương.
Vết roi còn chưa có kết vẩy, bị tiểu nha đầu này đá một cái, máu tươi lại lần nữa chảy ra, nhiễm ướt áo đen.
Tối hôm qua hắn thế nhưng ngốc đến nổi tin tưởng tiểu nha đầu miệng đầy lời nói dối này! Nha đầu này đêm qua còn ăn mặc rách bươm, ở trong căn phòng nhỏ chịu đói chịu lạnh, hôm nay lại tại nơi này ăn ngon mặc đẹp. Vất vả hắn mới được thuộc hạ từ trong địa lao cứu ra, liền vội vội vàng vàng phái người đi tìm cái tiểu nha đầu lường gạt này.
Sợ tiểu nha đầu này không tìm được đường ra, đói chết ở trong rừng cây!
Xem ra thuần túy là hắn lo lắng nhiều, cuộc sống của nha đầu này xem ra rất là khoái hoạt.
Sử Minh Phi hận nghiến răng nghiến lợi, hận không được bắt được nha đầu này, sau đó đánh một trận, giải trừ đi nỗi hận của mình. Khi hạ thủ chính là chiêu số càng phát ra bén nhọn, xuống tay không có một chút lưu tình.
Mạn Duẫn dùng hết sức so chiêu với hắn, cắn chặt răng răng, không để ý đến vết thương trên vai đang nứt ra.
Máu liền thấm áo hiện ra ngoài, Sử Minh Phi liền có chút hối hận, hắn một đại nam nhân, cùng một tiểu cô nương đánh nhau làm gì?
Nhưng mà hắn hiện tại hết sức tò mò thân phận của tiểu nha đầu! Nơi này là đại sảnh vương phủ, người không có thân phận, làm sao có thể ở chỗ này ăn cơm? Nhìn một thân ăn mặc này của nàng, nhìn thế nào cũng cùng tiểu cô nương ngày hôm qua, không dính nổi một chút liên quan.
"Tiểu nha đầu, thù này đã kết rồi!" Sử Minh Phi hắn là ai chứ? Từ trước đến giờ ân oán rõ ràng, nha đầu này làm hại hắn bị quất roi, món hận này, tuyệt đối nuốt không nổi.
"Có bản lãnh thì liền đánh một trận, ta không sợ ngươi!"
nói dọa, ai không biết? Nếu là nàng thật là một tám tuổi hài đồng, sợ rằng sớm bị dọa sợ đến tè ra quần rồi. Nhưng trên thực tế, nàng không phải!
Hai mươi năm làm người kiếp trước, nàng không phải sống không có ý nghĩa. Chỉ bằng một câu nói, liền muốn dọa lui nàng, tuyệt đối không có khả năng.
Mạn Duẫn gặp chiêu phá chiêu, thế nhưng cùng Sử Minh Phi đánh đến bất phân thắng bại.
"Thiếu chủ, đi mau. Cửu vương gia sắp đuổi đến rồi." Bên cạnh một người trung niên người bịt mặt chém đứt một người thủ vệ, tiếp cận đến khuyên nhủ.
Sử Minh Phi biết thời gian cấp bách, Sầm vương phủ này phòng giữ sâm nghiêm. Nếu không phải tối hôm qua hắn bị bắt, một đám thuộc hạ cũng sẽ không mạo hiểm đi vào cứu người. Bọn họ trì hoãn thời gian, bên ngoài hơn phân nửa nhân mã đã bị hộ vệ giải quyết.
Lần này xông vào Sầm vương phủ, bọn họ có thể nói tổn thất nghiêm trọng.
Chỉ tiếc, thương vong lớn như vậy, thế nhưng cũng không còn tìm được người mà hắn muốn tìm.
"Mạnh thúc, giúp ta bắt tiểu nha đầu lường gạt này, cùng nhau mang đi!" Rút kiếm ra, Sử Minh Phi động tâm thật rồi.
Mới vừa rồi là sợ bị thương nha đầu này, bây giờ nhìn lại bản lĩnh của nàng không tệ, nếu muốn bắt được nàng phải ra công phu thật.
"Thiếu chủ, bây giờ đến lúc nào rồi ! Còn muốn bắt người!" Mạnh thúc kéo cánh tay của Sử Minh Phi, liền chạy về hướng bên ngoài.
Hết sức ảo não Thiếu chủ bình thường chững chạc, bây giờ lại không hiểu chuyện nặng nhẹ. Nếu là hôm nay lại bị Cửu vương gia bắt được, bọn họ liền chịu không nổi. Coi như Chủ Thượng ra mặt, chỉ sợ cũng không dám đắc tội Cửu vương gia.
Chỉ là bọn họ tối hôm qua bị phát hiện, đã làm cho chủ thượng thật khó khăn.
hiện tại nếu tiếp tục lưu lại nhược điểm gì...... Hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Mạnh thúc, ông đừng kéo ta. Hôm nay không mang tiểu nha đầu này theo, ta sẽ không đi." Hất ra tay của Mạnh thúc, ống tay áo liền bị xé toạt.
trên cánh tay phải của Sử Minh Phi lộ ra một khối bớt Phong Diệp màu đỏ rất dễ thấy, hết sức huyết lệ. Mạnh thúc vừa mới nhìn thấy, nhanh chóng kéo xuống một khối vải quần áo, đem cái bớt gắt gao cuốn lấy, tựa hồ không cho người khác nhìn ra.
Sử Minh Phi sắc mặt cũng nhất thời đen đi xuống, nhìn xung quanh, thật may là không có ai trông thấy.
Nhưng ánh mắt nhìn tới Mạn Duẫn thì vẻ mặt mới vừa tức giận, lập tức trở nên ác độc. Tựa hồ chỉ cần Mạn Duẫn dám nói ‘ nàng nhìn thấy ’, Sử Minh Phi sẽ quả quyết cho nàng một đao, để cho nàng vĩnh viễn giấu đi bí mật này.
Mặt Mạn Duẫn đồng thời liền biến sắc, tay nhỏ bé âm thầm đè lại bên hông.
Cái bớt đó......
Mạn Duẫn không kịp ngẫm nghĩ nữa, Mạnh thúc nâng bàn tay lên, đã hướng nàng bổ tới.
Động tác mau, hung ác, chính xác. Căn bản không giống như Sử Minh phi chừa cho Mạn Duẫn một con đường sống......
Mạn Duẫn trượt đến dưới mặt bàn, cái bàn vừa lúc ngăn trở đại đao bổ tới. Cái bàn chia ra làm hai, toàn bộ tỳ nữ núp ở góc bị dọa sợ đến run lên.
Sử Minh Phi cảm thấy sát khí trong mắt Mạnh thúc liền xông lại giương kiếm đỡ chiêu thứ hai của Mạnh thúc.
"Mạnh thúc, bắt lại trước đi."
"Thiếu chủ, hiện tại ngài còn che chở nàng ta làm chi. Nếu nàng ta nói ra, hậu quả này, không phải và ta ngài có thể gánh nổi!" Đại đao đi phía trước vút qua mấy phần, tránh thoát đường kiếm của Sử Minh Phi.
Mạn Duẫn chống tay lên, chạy ra ngoài.
Mà Mạnh thúc đó làm sao chịu bỏ qua! Giơ đại đao, nhanh chóng đuổi theo.
Mạn Duẫn không có học qua khinh công, chỉ chạy bằng cặp chân, rất nhanh bị Mạnh thúc đuổi theo.
Cái bớt đó, phải là ấn ký của một gia tộc. Chỉ cần bị người phát hiện, liền có thể phát hiện ra thân phận của người kia đến tám chín phần. Nếu không phải như thế, nam nhân được gọi là Mạnh thúc, cũng sẽ không lo lắng đến mức muốn giết người duy nhất nhìn thấy cái bớt chính là Mạn Duẫn như vậy.
Thế lực của Cửu vương gia ở Phong Yến quốc, một tay che trời. Làm chuyện đắc tội hoàng thượng, cũng không thể đắc tội Cửu vương gia tay cầm binh quyền!
Nếu thân phận của Sử Minh Phi bại lộ, đến lúc đó nhấc lên phong ba, ai cũng không có biện pháp cứu vãn!
Mạn Duẫn trong tay không có vũ khí, thể lực cùng tốc độ cũng kém hơn Mạnh thúc một nửa. Nếu không phải Sử Minh Phi liên tiếp ngăn trở Mạnh thúc, Mạn Duẫn sớm đã bị chém thành mấy khối rồi.
"Ta xem ngươi còn tránh thế nào!" Mạnh thúc vung đại đao, phần lưng ngăn trở Thiếu chủ. một đao hướng về Mạn Duẫn chém tới......
Đao của hắn, có chừng ba thước. một đao đi xuống, sẽ không ai hoài nghi, có thể đem người chém thành hai khúc.
Mạn Duẫn tránh né không kịp, chỉ có thể mở to mắt nhìn đao kia hạ xuống.
Nhưng cảm giác đau tâm tê liệt phế kia không có giáng xuống giống trong tưởng tượng,
Nhìn nam tử lạnh lùng tàng khốc như thần như quỷ, cơ hồ là trong nháy mắt ngăn trở trước người. Khuôn mặt lãnh khốc, ánh mắt thâm thúy, mày kiếm như đao nhọn. Vào giờ khắc này, so với bất cứ lúc nào càng thêm có mị lực hơn.
trên mặt Tịch Mân Sầm không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt hàm chứa băng hàn, làm cho người ta vừa nhìn liền lạnh đến tận tâm. Cánh tay khẽ nâng, hai ngón nhẹ nhàng kẹp lấy, vững vàng kẹp lại chặt đại đao đang bổ xuống.
Đại đao tràn đầy tính nguy hiểm, trong tay hắn giống như là một cây đồng nát sắt vụn. Ngón tay khép lại, đại đao vỡ vụn thành vài đoạn.
Ngay tại chỗ, đám người bịt mặc liền bị dọa đến sợ chết khiếp.
Công phu của Mạnh thúc là cao nhất trong bọn họ. Ngay cả Mạnh thúc cũng không tiếp nổi một chiêu của Cửu vương gia, như vậy bọn họ thuần túy chính là đi tìm cái chết.
Khiếp đảm, sợ hãi, ở thời khắc này ở trong lòng cuồn cuộn dậy sóng.
Sớm nghe nói về Cửu vương gia một thân võ công cái thế, nhưng ở khắc này nhìn thấy, ngoại trừ không dám tin, không còn điều gì khác. Mạnh thúc mở to mắt, trong mắt không có sự hung ác vừa rồi, thay thế vào đó chính là sự sợ hãi tột độ.
"Đến cả con gái của bổn vương cũng muốn chạm vào, có phải mật ngươi quá lớn rồi hay không?" Vứt bỏ miếng sắt vụn trong tay, Tịch Mân Sầm liếc mắt nhìn xuống Mạnh thúc.
Đây là loại coi rẻ của người mạnh đối với kẻ yếu Tịch Mân Sầm đi về phía trước một bước. Mạnh thúc bị sợ đến hai chân run lên, té ngã trên đất.
"Ngươi...... Ngươi......" Mạnh thúc nuốt nước miếng, lại một câu cũng nói không thành lời.
yêu