Ads Edit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Mạn Duẫn quay đầu nhìn phụ vương, ánh mắt hai người nhìn nhau vài giây, âm thầm nghĩ nơi này chứa mấy trăm bao muối, vậy mà chỉ là một phần? Như vậy chỗ chứa muối của họ ở đâu? Đây chỉ là chỗ để tạm, chỗ để chính thức lại ở chỗ nào?
Vụ án này đã vượt qua phạm vi có thể tưởng tượng của Mạn Duẫn, nàng tuyệt đối không nghĩ tới một thành nhỏ như vậy, lại chứa nhiều muối đến thế.
không có quan phủ đứng sau, sao có thể bình an vô sự lâu ngày như vậy?
Bỗng nhớ đến điều gì, Mạn Duẫn nhìn bốn phía, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Đem cửa khóa lại, còn dám quên, chờ ăn đòn đi.” Tên trung niên kia mắng gã sai vặt, nghênh ngang ra khỏi phòng.
Gã sai vặt âm thầm nói lại hai cầu, đi một vòng quanh phòng rồi mới xoay người đi ra.
Lạch cạch… Cửa phòng bị khóa lại.
Bốn phía chỉ còn một mảnh tối đen.
Đợi người bên ngoài đi xa, vài người mới sờ soạng đứng ra, ánh mắt mỗi người đều tỏ vẻ kinh ngạc. Lần nay tư nhân buôn bán số lượng muối lớn như vậy, chỉ sợ sẽ là vụ án muối lớn nhất từ trước đến nay của Phong Yến.
Mạn Duẫn cũng không cho rằng việc này đơn giản như đã nghĩ.
“Phụ vương, người thực sẽ để cho bọn họ đem số muối này đến Đàm Thành?” Cho dù mà muối tư nhân, nhưng cũng không biết đã bao nhiêu người gặp nạn.
Tịch Mân Sầm một thân hắc bào, hòa mình vào bóng tối, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Mọi người đều là tâm phúc của hắn, nhìn hắn mà làm việc.
Tịch Mân Sầm bình tĩnh tự hỏi một hồi, nói: “Chu Phi, ngày mai ngươi mang 20 thị vệ chặn lại, đừng để lại dấu vết, cũng không để truyền ra ngoài. Về phần muối này, toàn bộ tiêu hủy.”
Tê Thành không phải địa bàn của họ, muốn tìm một chỗ bỏ đi đống muối này mà không bị phát hiện cũng có chút khó khăn.
Dù sao cũng có chứng cứ phạm tội, mấy trăm bao muối này, hủy đi cũng không tiếc.
Chu Phi trả lời: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Năm mươi thị vệ đi theo, giấu mình trong phố xá. Vài ba người trong một đội nhỏ, ở những nhà trọ không giống nhau, tránh cho người khác sinh nghi. không có mệnh lệnh của vương gia, bọn họ cũng giống như những người bình thường, có thể tự do hành động. Chỉ cần lúc vương gia gọi, sẵn sàng trận địa nghênh địch
50 thị vệ này, chính là từ huấn luyện tử sĩ, nguyện trung thành cùng Cửu Vương gia nhiều năm. Năng lực này, không thể hoang phí cho đại nội thị vệ được
Có thể ở lại bên người vương gia, người nào không phải là nhân tài chứ? Ngay cả Chu Dương bình thường cà lơ phất phơ, chẳng phải cũng có rất nhiều bản lãnh đấy sao.
“Cửu Vương gia, chúng ta có thể trở về chưa?” Chỗ cần tra xét, bọn họ đều xem qua. Tề Hồng nắm lấy cánh tay đã muốn lên men, mong muốn nhanh chút về nghỉ ngơi.
Sắc trời đã muốn khuya, một đêm cũng gần như đã hết, lại không thể nghỉ ngơi, ngày mai không thể nào vực dậy tinh thần.
Nhưng có một nghi vấn, Mạn Duẫn vẫn nhìn xung quanh nãy giờ. Mạn Duẫn nghĩ nghĩ, hỏi: “Ông chủ chỗ bán muối này tên gì?”
Mọi người không ai biết, bọn họ chỉ biết đây là nhà bán muối lớn nhất, mới tới tra xét. Về phần danh xưng của ông chủ, bọn họ không biết. Đột nhiên nghe tiểu quận chúa hỏi như vậy, tất cả nổi lên nghi hoặc.
Nghe thấy hai chữ “Tô Phúc”, Tịch Mân Sầm là người phản ứng trước tiên, hướng Tề Hồng nói: “Ngày mai ngươi đi thăm dò ông chủ cửa hàng này, xem hắn cùng thê tử của Ngô Lệnh Bằng – Ngô thị có quan hệ gì.”
“Ý của tiểu quận chúa là nói, đây là nhà mẹ đẻ tri phủ phu nhân?” Đầu óc có chút loạn, Tề Hồng vẫn hiểu được hàm ý trong đó.
Thiếu chút nữa bọn họ quên mất Ngô thị cũng họ Tô, vẫn thường nghe nói là nữ nhi là thương. (nhà buôn bán)
Nếu chân tướng đúng như những gì tiểu quận chúa suy đoán, vậy thì Ngô Lệnh Bằng cùng Tô gia chắc chắn có cấu kết làm việc xấu.
Cùng quan cấu kết, khó tránh bọn họ có thể ở Tê Thành phạm chuyện lớn như vậy, lại không ai biết.
Nhớ tới tên hái hoa tặc trước kia, Mạn Duẫn lắc dầu. Tô gia tuyệt đối không phải là người lương thiện gì. Tục ngữ nói, thượng bất chính hạ tắc loạn, ngay cả con cái đều vô pháp vô thiên như vậy, cũng không biết đã phá hư đến đâu rồi.
( “thượng bất chính, hạ tắc loạn” tức là bệ trên ăn ở không chính trực, ngay thẳng thì không thể dạy bảo được ai. Vì vậy, bậc dưới hư đốn, bất trị là lẽ đương nhiên)
Mọi người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng quyết định về phủ nha trước.
Dù sao cũng chỉ mới bắt đầu tra án, cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần đi ứng phó. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn; mấy ngày nữa mới là quan trọng nhất.
Mạn Duẫn ngáp hai cái, nắm tay áo Tịch Mân Sầm nói: “Phụ vương, chúng ta trở về đi.”
Tịch Mân Sầm gật đầu.
Cửa đã bị khóa bên ngoài, muốn từ bên trong đi ra có chút khó khăn. Mà đây lại là kho hàng, không có cửa sổ, là một không gian kín mít.
Có điều cái khóa không làm khó được mọi người, nếu không bọn họ cũng sẽ không thong dong bình tĩnh mà nói chuyện với nhau.
Chu Phi rút kiếm bên hông ra, xuyên qua khe hỡ giữa 2 cánh cửa, nhắm ngay thanh chặn, khóa thiết giống như miếng đậu hũ, vỡ ra làm hai.
Đẩy cửa ra, mọi người ra ngoài.
Cảm thấy như vậy có chút không ổn, Mạn Duẫn nói: “Làm vậy có khi nào đả thảo kinh xà không?”
Khóa thiết lạnh như băng rơi trên mặt đất.
Tề Hồng cười ha ha: “Chuyện này dễ mà.” Nhặt ổ khóa lên, tùy ý hướng bụi cỏ vất đi.
“Lại để cho tên sai vặt đó bị mắng lần nữa.”
Đem tội danh đổ lên đầu gã sai vặt kia, Mạn Duẫn bất đắc dĩ cười, dù sao ở đây cũng không có mấy người tốt. Gã sai vặt chịu đánh mắng một chút, so với việc bọn họ bị tiết lộ hành tung vẫn lời hơn.
Lúc bọn họ trở về, Chu Dương ghé vào trên bàn, đã ngủ từ lâu. Mà Mạo Ngao ngồi xổm ở bên chân hắn, lui thành một đoàn, bộ đồ màu trắng đặc biệt nổi bật trong đêm.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Dương cảnh giác mở to mắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, liền nhu nhu mắt.
“Mọi người đã về? Cái bàn này thật cứng, cánh tay của ta đều đau.” Chu Dương lười biếng đứng lên.
Tề Hồng rất muốn mắng một câu, tay ngươi đau không lẽ tay ta không đau? Có thể ở trong phủ nhàn hạ, còn chưa đủ sao.
“Chu Phi, Chu Dương, Tề Hồng, các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi.” Cho dù buổi chiều phụ vương có tiết chế, nhưng Mạn Duẫn vẫn rất mệt mỏi. Nếu có giường lớn ở đây, không đến một lát, nàng có thể ngủ luôn rồi.
Xong công việc của một ngày, tất cả mọi người đều thả lỏng đi ngủ. Sau khi thi lễ, ba người liền lui xuống.
Mạn Duẫn cởi váy ngoài, ngã vào trên giường, một ngón tay cũng lười động. Đắp chăn bông, ngáp một cái, đưa lưng ra ngoài.
Thời điểm hai người ôm nhau triền miên, đều là mặt đối mặt đi vào giấc ngủ. Thấy Mạn Duẫn cố ý đưa lưng về phía mình, Tịch Mân Sầm có chút buồn bực.
“Duẫn nhi, không cần lập cảnh giới với phụ vương như vậy. Phụ vương cũng không ép buộc con, mau qua đây, hảo hảo ngủ.” Tịch Mân Sầm cởi ngoại bào ra, vén lên một góc chăn bông, nằm xuống.
Ngữ khí sủng nịnh, lại mang theo chút bất đắc dĩ, không biết nên bắt Mạn Duẫn làm thế nào mới tốt.
Mạn Duẫn mệt mỏi thế nào, hắn đều thấy cả. Cho dù nghĩ muốn tiếp tục, hắn cũng sẽ nhịn xuống, không muốn tổn thương nàng.
Im lặng, không chút động tĩnh.
Tịch Mân Sầm thấy Mạn Duẫn không có phản ứng, trong lòng nổi lên chút bực bội. hắn đã nói, sẽ không ép buộc nàng, như thế nào còn muốn giỡn?
Khẽ đụng một chút vào thân thể mềm mại bên cạnh, vẫn không có phản ứng.
Tịch Mân Sầm có nho nhỏ buồn bực, tung chăn bông ra ôm lấy thắt lưng nàng, miệng ghé vào vành tai, từ từ ma sát.
“Lại không nghe lời, cũng đừng trách phụ vương không khách khí.” Ngón tay lặng lẽ tiến vào xiêm y của Mạn Duẫn.
Chạm vào da thịt nàng, yết hầu Tịch Mân Sầm khẽ động, khí lực trong người cũng muốn rút hết đi, bên cạnh truyền đến tiếng động nhỏ.
Thân thể Mạn Duẫn theo bản năng hướng chỗ ấm mà tới.
“đang ngủ?” Tịch Mân Sầm thu hồi tay, tỉ mỉ lắng nghe.
Hô hấp của Mạn Duẫn thật vững vàng.
Khó trách không có chút phản kháng nào, thì ra mệt tới như vậy, vừa ngã xuống giường liền ngủ.
Cơn tức trong lòng liền biết mất. Bàn tay to ôm lấy thắng lưng Mạn Duẫn, đem nàng kéo tới, cùng hắn mặt đối mặt.
Căn phòng tối đen, Tịch Mân Sầm nói: “Đêm nay buông tha cho nàng.”
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu thẳng vào gian phòng, tỏa sáng huy hoàng.
Bên ngoài chim chóc kêu to, vườn hoa diễm lệ khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Sau một đêm ngủ no giấc, tinh thần của Mạn Duẫn cũng hồi phục nhiều. Ánh mắt mông lung buồn ngủ chậm chạp mở ra, phụ vương còn chưa rời giường, nàng ngồi dậy, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Gần đây có nhiều chuyện bận rộn, vụ án buôn lậu muối cũng gặp nhiều khó khăn. Nếu không xử lý tốt, nàng sợ sẽ xảy ra sai lầm.
không dám quấy rầy phụ vương, Mạn Duẫn nhẹ tay nhẹ chân cầm quần áo mặc vào. Đến bàn trang điểm, cầm lấy lược, chải tóc.
“Tỉnh?” Mạn Duẫn cẩn thận thế nào, cũng không lừa được Tịch Mân Sầm. Lúc Mạn Duẫn rời giường, Tịch Mân Sầm vốn đã biết.
“Ân, phụ vương.” Mạn Duẫn gật gật đầu, đem lược xuyên qua mái tóc đen nhánh.
Tịch Mân Sầm cầm lấy vài sợi tóc, để lên mũi, hơm thương rất dễ chịu.
Kéo Mạn Duẫn đứng lên, Tịch Mân Sầm ngồi vào bàn trang điểm, nói: “Duẫn nhi, giúp phụ vương chải đầu.”
Mạn Duẫn có chút ngạc nhiên, cúi đầu nhìn mái tóc đen của phụ vương đang phân tán sau lưng. Nếu là trước kia, lúc Mạn Duẫn vừa rời giường, phụ vương đã chuẩn bị mọi việc xong hết. Thảo nào, nàng thấy hôm nay phụ vương có điểm kỳ lạ, hóa ra còn chưa chải tóc.
Phụ vương chờ nàng rời giường, chờ nàng vì hắn mà chải tóc sao?
“Sao vậy, Duẫn nhi không muốn sao? Bổn vương thấy nàng chải tóc cho Tề Hồng rất vui vẻ,” Tịch Mân Sầm xoay người, đối diện với Mạn Duẫn
“Phụ vương, gần đây người ghen ngày càng nhiều.” không trả lời, Mạn Duẫn chuyển đề tài, chuẩn xác chỉ ra.
Tịch Mân Sầm không thay đổi sắc mặt, lại suy nghĩ một hồi, đứng đắn nói: “nói như vậy cũng đúng, bổn vương thật sự đang ghen. Chẳng lẽ Duẫn nhi cảm thấy, bổn vương không nên ghen?”
Bị hỏi lại như vậy, hai má Mạn Duẫn đỏ ửng. Da mặt nàng sao ngày càng mỏng thế này, thường xuyên đỏ mặt. Nhớ tới tên đầu sỏ gây nên mọi việc, Mạn Duẫn hung hăng trừng mắt nhìn Tịch Mân Sầm.
Nàng vì phụ vương mà chải tóc.
Tóc Tịch Mân Sầm đen tuyền mà dày, chải nhẹ là được. So với mái tóc thô cứng của Tề Hồng, tóc phụ vương sờ lên thoải mái hơn nhiều.
Bên trong gương đồng, phản chiếu ngũ quan của phụ vương, Mạn Duẫn nhìn thấy có chút hốt hoảng. Nhiều năm như vậy, ngoại hình của người cũng không có thay đổi. Năm tháng ở trên người hắn không giống người thường, không lưu lại chút dấu vết. Trừ bỏ khiến hắn ngày càng có mị lực, cũng không hề mang đi thứ gì.
Quả nhiên, có vài người vừa sinh ra đã được ông trời ưu ái.
Phụ vương không hổ là thiên chi kiêu tử a …
(“thiên chi kiêu tử” = đứa con kiêu ngạo của trời)