Ads Suốt đêm, thái giám cung nữ tập trung cọ rửa sạch sẽ sân của Hành cung, riêng rửa sạch sàn phải dùng hơn phân nửa đêm. Tịch Khánh Lân cùng Lý công công cả đêm không nghỉ, vành mắt thâm quầng ánh mắt tối sầm, mỏi mệt triệu tập các vị đại thần lên xe ngựa, chuẩn bị hồi Hoàng Đô.
Các đại thần còn chưa hết kinh hoàng nên tối qua trằn trọc khó ngủ, hầu như tất cả mọi người đều mang đôi mắt thâm quầng. Chắc chỉ có mỗi hai cha con Tịch Mân Sầm là ngủ ngon nhất, mặt mũi đầy thần thanh khí sảng xuất hiện trước mặt mọi người, làm cho người ta cảm thấy như trước mắt sáng ngời lên.
Trải qua một biến cố như vậy, các đại thần càng đánh giá rất cao Cửu Vương gia, ánh mắt nhìn hắn càng thêm nóng rực.
Tịch Mân Sầm không thèm quan tâm ánh mắt của mọi người, dắt Mạn Duẫn tiến vào xe ngựa của bọn họ. Mạn Duẫn ngồi cạnh Tịch Mân Sầm, duỗi thắt lưng mỏi nhừ, kéo ống tay áo ngửi ngửi. Lúc còn trong phòng ở Hành cung thì không biết, nhưng vừa ra tới ngoài là đã có thể ngửi được mùi máu tươi trên áo.
Nghiêng sang Tịch Mân Sầm bên cạnh ngửi ngửi, Mạn Duẫn nghi hoặc ngẩng đầu. trên người Phụ Vương vẫn một mùi nhẹ nhàng như trước, không dính chút mùi máu tươi nào. trên áo choàng cũng không có vết máu, vẫn sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Mèo con.” Tịch Mân Sầm cầm một mớ tóc Mạn Duẫn lên, đặt trong tay thưởng thức.
Mặt Mạn Duẫn xụ xuống. trên y phục nàng đông một vết máu, tây một vết máu, bẩn không thể chịu được. Nàng nhớ Phụ Vương là người thích sạch sẽ, vì sao có thể nhẫn nại khi để nàng bẩn đến thê thảm ngồi cạnh thế này?
Dịch dịch sang bên cạnh, Mạn Duẫn cố gắng tách ra một khoảng cách với Tịch Mân Sầm, tránh cho cọ bẩn áo choàng của Phụ Vương.
Dường như Tịch Mân Sầm nhìn ra tâm tư của nàng, bàn tay to túm lấy thắt lưng nàng kéo về cạnh mình, “Duẫn nhi thấy Phụ Vương chú ý đến mấy thứ này sao?”
So với việc phải ngồi xa cách với Mạn Duẫn thì việc nhẫn nại tính khiết phích của bản thân chỉ là một vấn đề nhỏ.
Mạn Duẫn tựa vào lòng Phụ Vương, tâm trạng tốt tới cực điểm.
Lý công công ở ngoài xe rống lên một tiếng ‘Xuất phát’, tất cả các xe ngựa rùng rùng chuyển động, nối đuôi nhau đi tới. Bánh xe ma sát mặt đường sàn sạt, lách ca lách cách. Mạn Duẫn ngáp một cái, nằm trong lòng Tịch Mân Sầm nhắm mắt lại.
Lúc đến đều là lên dốc nên xe ngựa chạy có vẻ thong thả. Mà lúc quay về thì hầu như đều là đường xuống dốc, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đại khái đến trưa thì đoàn xe đến cửa thành Hoàng Đô.
Biết các vị đại thần đều đã rất mỏi mệt, Tịch Khánh Lân không miễn cưỡng bọn họ đưa hắn tiến cung, mà đẩy ra màn xe hô ra bên ngoài: “Các vị đại thần về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay không cần theo Trẫm tiến cung nữa. Nhưng ngày mai vào triều các ngươi phải xốc dậy tinh thần cho Trẫm, để Trẫm thấy được là các ngươi tràn đầy hăng hái đó nhé.”
Các đại thần hoan hô một phen nơi đáy lòng. Hoàng Thượng thật sự rất thể tuất (quan tâm) bọn họ, còn cho bọn họ nghỉ. một minh quân như thế sao họ lại không cúc cung tận tụy đây, chết cũng không tiếc.
“Cửu Hoàng đệ, ngày mai ngươi tiến cung giúp Trẫm xử lý sự vụ, đừng nghĩ thoát thân. Đừng quên, ngươi cũng là người trong Hoàng thất.” Lúc này mà nói thế nghĩa là Tịch Khánh Lân cố ý.
Hoàng đệ tuy rằng kiệt ngạo bất tuân, nhưng trước mặt người khác luôn cực lực giữ thể diện cho huynh trưởng. Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đều sẽ đáp ứng.
Quả nhiên, Tịch Mân Sầm chỉ hơi hơi nhíu mày: “Bổn Vương tuân mệnh, nhưng Hoàng huynh cần gì dùng đến hai chữ ‘Hoàng thất’ để ép bổn Vương.”
Mạn Duẫn lãnh đạm hừ một tiếng. Mấy ngày nay Phụ Vương cũng mệt chết đi, còn chưa được nghỉ ngơi lại bị kéo đi làm cu li.
Vờ như không thấy hai người bất mãn, Tịch Khánh Lân xấu hổ cười: “Cứ định vậy đi, Cửu Hoàng đệ cũng trở về đi.”
Cùng lúc với xe ngựa của các đại thần tỏa đi mỗi người đi một ngả, đội ngũ của Tịch Khánh Lân cũng chậm rãi chạy về hướng Hoàng cung.
Chu Phi Chu Dương ở bên ngoài điều khiển xe ngựa, xuyên qua các đường phố đông đúc rồi dừng trước cửa Sầm Vương phủ.
Chu Dương nhảy xuống xe ngựa, đá chân vài cái giãn gân giãn cốt, “Ai nha, rốt cục đã trở lại.” Con mẹ nó, giường vàng giường bạc cũng không bằng ổ chó của mình. Tuy hắn là hạ nhân trong Vương phủ, nhưng Chu Dương đã xem nơi này là nhà mình từ rất lâu rồi.
“Chỉ mới một ngày, mà cũng có phải xa nhà lắm đâu.” Chu Phi đi qua, hung hăng đạp hắn một cước, rồi nhẹ nhàng vén màn xe cho Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn xuống xe ngựa.
Chu Dương xoa mông, hung hãn trừng mắt nhìn lão ca vài lần.
Trăm tên nô bộc của Sầm Vương phủ đều đứng cả trong sân, cung nghênh bọn họ hồi phủ, nhất tề đứng thành hai hàng thẳng tắp. Khi bọn họ vừa tiến đến, toàn bộ xoay người hành lễ.
“Ta đi tiểu lâu thay y phục đây.” Vừa bước vào Vương phủ, Mạn Duẫn cuối cùng cũng chịu không nổi mùi máu tươi toàn thân.
Trước kia sau khi chấp hành nhiệm vụ, việc đầu tiên Mạn Duẫn muốn làm chính là tắm rửa, tẩy trừ sạch sẽ mùi máu trên cơ thể.
Tịch Mân Sầm gật đầu, ý bảo Mạn Duẫn cứ đi đi thôi.
Mạn Duẫn cất bước, biến mất trong tầm mắt mọi người. Chu Phi tiến lên hạ giọng bẩm báo: “Vương gia, Doãn tiểu thư trong tù thất nên làm gì bây giờ?”
Tội mà Doãn Thái úy phạm phải đủ để tru di cửu tộc. Nhưng Tịch Khánh Lân là một vị vua nhân từ, Doãn Thái úy trước đây cũng cống hiến không ít cho Phong Yến, nên nếu tru di cửu tộc thì chắc chắn sẽ liên lụy không ít người. Nhưng một điều không thể nghi ngờ là mấy chục nhân khẩu của Doãn phủ đều sẽ rơi đầu toàn bộ.
Người duy nhất làm người ta khó xử là Doãn Linh Chỉ.
Doãn Linh Chỉ đã gả vào Sầm Vương phủ, là người của Sầm Vương phủ. Nhưng nàng ta cũng đúng là thiên kim tiểu thư của Doãn phủ, phụ thân lại là Doãn Thái úy phạm tội ngập trời. Cứ theo lẽ thường mà nói, Doãn Linh Chỉ cũng nên bị đưa lên đoạn đầu đài.
Nhưng mọi người cố kỵ nàng là người của Cửu Vương gia nên vẫn không dám hỏi đến.
Nhưng Tịch Mân Sầm sẽ bao che nữ nhân kia sao? một số ít người đương nhiên biết: không hề. Ở trong mắt Tịch Mân Sầm, nữ nhân kia không đáng để nhắc tới.
“Theo bổn Vương đến tù thất.” Tịch Mân Sầm ngồi còn chưa nóng ghế đã lại đứng lên.
Khuôn mặt rét lạnh như băng nghiêm nghị dị thường.
Chu Phi Chu Dương nhìn không thấu suy nghĩ của Vương gia nên chỉ im lặng đi theo phía sau hắn.
Tù thất được xây ở vị trí hẻo lánh trong Sầm Vương phủ, nơi đó có thị vệ canh gác và phòng ngự rất chắc chắn. Năm đó Sử Minh Phi cũng bị giam giữ ở trong này, phải liều mạng hơn phân nửa nhân mã mới cứu hắn ra được.
Tù thất ẩm ướt bốc mùi mốc thối, mỗi gian tù thất ngoại trừ cửa sắt để ra vào còn có một khung cửa sổ nhỏ, toàn bộ các nơi còn lại đều kín mít không một kẽ hở, ngay cả một con chuột cũng trốn không thoát.
Tù thất đối với loại người thích sạch sẽ như Tịch Mân Sầm thường rất khó chịu nên số lần hắn bước vào tù thất có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mạn Duẫn trở lại tiểu lâu, lấy bừa một bộ y phục sạch sẽ thay vào rồi liền đến đại sảnh tìm Tịch Mân Sầm. Sau khi hỏi liên tiếp vài tỳ nữ, Mạn Duẫn mới biết được Tịch Mân Sầm đã đi tù thất.
Kêu một tỳ nữ dẫn đường, Mạn Duẫn không chần chừ chút nào tiến về phía tù thất.
Trước cửa tù thất có vài thủ vệ đang đứng, thấy tiểu Quận chúa giá lâm thì đều xoay người hành lễ.
“Phụ Vương ở bên trong?” Mạn Duẫn hỏi.
Thủ vệ quay sang nhìn nhau, “Bẩm Quận chúa, phải.”
Mạn Duẫn cất bước, đi vào bên trong. Trong tù thất đang giam giữ Doãn Linh Chỉ, như vậy Phụ Vương chắc chắn đang đi gặp nàng ta. không biết Phụ Vương sẽ xử trí Doãn Linh Chỉ như thế nào? Mạn Duẫn rất tò mò.
Vài thủ vệ vươn giáo dài ngăn trước mặt Mạn Duẫn, vẻ mặt khó xử, “Tiểu Quận chúa, không có mệnh lệnh của Cửu Vương gia, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào tù thất một bước. Xin đừng làm thuộc hạ khó xử.”
Nhóm thủ vệ đều biết rằng tiểu Quận chúa rất được sủng ái nên nói chuyện cực kỳ khách khí. Nếu không có mệnh lệnh của Cửu Vương gia, bọn họ cũng không dám tự tiện ngăn lại Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn lơ đễnh, “Bản Quận chúa muốn đi vào, các ngươi dám cản bản Quận chúa?”
“Đừng trách thuộc hạ động thủ.” Thị vệ không chịu thoái nhượng (nhường bước, lui về sau).
Mạn Duẫn hóa cười, ngón tay chuyển qua đụng vào mũi giáo, “Động thủ thế này phải không?” Chậm rãi đẩy mũi giáo lên chính cổ mình.
không hề lo lắng sợ sệt, mọi động tác của Mạn Duẫn đều chậm rãi thong thả, khiến các thủ vệ sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, chỉ sợ nhỡ đâu tay cầm giáo run rẩy mà cắt vào cổ tiểu Quận chúa thì toi đời.
Cảm thấy tác dụng của việc uy hiếp đã đủ rồi, Mạn Duẫn ngếch mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần uy nghiêm, “Sao còn chưa tránh ra?”
Thủ vệ hoảng sợ quá chừng.
Mạn Duẫn nhân lúc bọn họ đang ngẩn ra thì nghênh ngang đi vào.
Đường vào suốt lượt đầy hố to lỗ nhỏ, bùn đất đen thùi đọng lại từng vũng, cực kỳ dơ bẩn. Ở lâu cùng Phụ Vương, Mạn Duẫn cũng khó tránh khỏi bị hắn ảnh hưởng, càng ngày càng không có thể chịu được dơ bẩn.
Quả nhiên là “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.
Số người Sầm Vương phủ giam giữ cũng không nhiều, suốt đường vào đều thấy phần lớn tù thất đều bỏ không. Có rất nhiều thời điểm, Tịch Mân Sầm đều chỉ là hạ một đao, trực tiếp lấy mạng. Người được đem vào giam giữ ngoại trừ hữu dụng chính là tạm thời không thể động.
Cuối cùng, Mạn Duẫn nghe được vài tiếng động tĩnh ở tận cùng bên trong.
Khống chế bước chân, Mạn Duẫn cố gắng không phát ra âm thanh nào mà chậm rãi tới gần gian tù thất kia, ghé vào cạnh cửa sắt, dán lỗ tai vào vách tường.
“Cửu Vương gia... Ngươi cũng là kẻ đáng thương! yêu chính con gái của mình. Ha ha ha... Loạn luân! Trước mặt người khác thì cao cao tại thượng, sau lưng thì lại ám muội vô cùng. Loại quan hệ không thể ra ánh sáng này... Ha ha... Ngươi đáng thương hơn so với ta.” Thanh âm cao vút thực suy yếu của nữ tử truyền tiến lỗ tai Mạn Duẫn.
Rắc một tiếng, hẳn là tiếng xương cốt gãy vụn.
Tay Mạn Duẫn run lên, tiếp theo nghe được thanh âm đầy tức giận của Chu Dương: “Đồ đàn bà không biết sống chết.”
Mạn Duẫn lén thò đầu ra, nhìn vào bên trong, thấy Chu Phi Chu Dương đang đè Doãn Linh Chỉ quỳ trên mặt đất, tay Chu Phi vẫn đang nắm lấy cổ tay nàng ta. Vừa rồi tiếng gẫy xương kia hẳn chính là tiếng vọng của nơi cổ tay này.
Phụ Vương đưa lưng về phía Mạn Duẫn nên nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao ngất của hắn.
“Ta đã chết đến nơi rồi thì có gì mà không dám nói. Cửu Vương gia, ta mà chết, ngươi cũng không sống yên lành được đâu. Cha ta mà biết được rồi thì vị trí của ngươi còn có thể ngồi vững sao? Đừng tưởng rằng mượn sức cha ta để giúp ngươi giành ngôi vị Hoàng Đế xong rồi thì ngươi có thể vô tư phủi sạch.” Thanh âm đã rất yếu, môi Doãn Linh Chỉ khô nứt tái nhợt, phỏng chừng đã hai ngày đêm chưa được uống nước.
Tóc hỗn độn không chải rối tung xung quanh, muốn bao nhiêu lôi thôi thì có bấy nhiêu lôi thôi, nhìn không ra dáng vẻ quyến rũ động lòng người ban đầu.
Tịch Mân Sầm từ nãy vẫn không mở miệng giờ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén lúc này mới bố thí đặt vào nữ nhân đang quỳ rạp trên mặt đất.
“Xem ra ngươi còn chưa rõ tình hình hiện tại. Doãn Thái úy không hề nói cho ngươi sự thật... Ngươi cho là Doãn Thái úy thật sự muốn giúp bổn Vương sao?” Thanh âm của Tịch Mân Sầm lạnh như băng, lạnh đến tận đáy lòng.
Mạn Duẫn đã nghe quen loại thanh âm này nên giờ đã không còn cảm thấy gì, nhưng người khác nghe vào vẫn nhịn không được mà rùng mình.
“Ngươi... Ngươi nói cái gì.” Doãn Linh Chỉ vội vàng truy vấn.
Hai ngày qua bị nhốt trong tù thất, nàng vẫn chờ đợi phụ thân tới cứu nàng. Nàng biết rất rõ, chỉ cần phụ thân còn sống thì sinh mệnh của nàng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Bởi thế nên cho dù nàng lôi thôi chật vật, nhưng vẻ đắc ý trên mặt không chút nào giảm bớt.
“Doãn Thái úy luôn muốn lợi dụng bổn Vương. Còn ngươi bất quá chỉ là một con cờ lão xếp vào thôi.” Tịch Mân Sầm hoàn toàn khinh thường việc giải thích, nói xong hai câu này sẽ không có thêm câu nào nữa.
Doãn Linh Chỉ kích động giãy dụa, muốn thoát khỏi sự đè ép của Chu Phi Chu Dương.
“nói cho ta biết vì sao lại thế này! Cho dù chết, ta cũng muốn làm một con quỷ hiểu chuyện.” Nước mắt Doãn Linh Chỉ giàn dụa đầy mặt.
Chu Dương xen mồm: “Lão Doãn Thái úy là con cáo già, muốn dùng Cửu Vương gia làm tốt thí. Làm cho Hoàng Thượng và Vương gia phản bội, đến cuối cùng sẽ đổ hết tội danh lên người Vương gia. Lão cáo già này tính toán hay quá há, cũng không ngẫm lại Vương gia nhà mình là loại người nào, sẽ thật sự trúng kế của lão à?
“Vương gia của chúng ta anh tuấn bất phàm, mọi mặt hơn người, võ công siêu quần, đầu óc siêu phàm, túc trí đa mưu, phong lưu phóng khoáng, kinh tài phong dật...”
Chu Dương sa vào lòng khâm phục đối với Cửu Vương gia, hầu như đem tất cả từ ngữ dùng để ca ngợi dùng tuốt tuồn tuột hết một lần. Cuối cùng bị Chu Phi đá cho một cước mới hồi phục tinh thần lại.
“Doãn Thái úy phạm tội mưu phản, giam giữ ở đại lao Hình bộ.” Chu Phi nói chuyện ngắn gọn, đem tin tứ trọng yếu tiết lộ cho Doãn Linh Chỉ.
Doãn Linh Chỉ trắng bệch mặt, như vậy... giờ Cửu Vương gia tìm đến nàng là muốn tính mạng của nàng? ...Nghĩ đến khả năng này, mặt Doãn Linh Chỉ không còn vẻ kiêu căng nữa mà rụt cổ nhắm mắt lui về phía sau.
“Cửu Vương gia, dù thế nào ta cũng là Vương phi đã được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, ngươi không thể đối xử với ta như vậy...” Vì sợ hãi, giọng nói của Doãn Linh Chỉ trở nên run rẩy, tứ chi run bần bật.
Tịch Mân Sầm trào phúng: “Vương phi? Vị trí này bổn Vương vốn không tính cho ngươi. hiện tại chính là thu hồi lại mà thôi.”
Ngón tay Tịch Mân Sầm thò vào tay áo dài đào đào, lấy ra một bình sứ nhỏ, búng mở nút lọ bằng vải đỏ.
“Đổ cho nàng uống.” Giọng không một tia xao động, Tịch Mân Sầm tiếp tục nói: “Đối ngoại thông báo là Vương phi biết được phụ thân phạm tội mưu loạn nên trong lòng hổ thẹn, không mặt mũi mà sống với hậu thế, đã uống thuốc độc tự sát.”
Chu Phi đi theo Tịch Mân Sầm bao năm qua nên làm loại sự tình này đã sớm thành thói quen, tiếp nhận bình sứ, bóp miệng Doãn Linh Chỉ ra lập tức đổ ụp vào.
Doãn Linh Chỉ giãy dụa kịch liệt, nhưng vì đã đói hai ngày, khát hai ngày, nên theo chất lỏng trong bình sứ chảy vào miệng thì từ từ không còn giãy dụa.
Miệng sùi bọt mép, thân thể giật giật vài cái, dần dần mất đi hô hấp.
Khi tù thất trở nên im lặng một lần nữa, Tịch Mân Sầm đột nhiên phất tay áo, xoay người nhìn về phía cửa sắt, “Muốn trốn bao lâu nữa! Còn không ra đây.”
Chu Phi Chu Dương ngơ ngác quay đầu lại, thấy tiểu Quận chúa chậm rì rì ló ra từ sau tường rồi đi ra.
Mạn Duẫn đứng ở bên ngoài vẫn thật cẩn thận, không tính quấy nhiễu Tịch Mân Sầm.
“Sao Phụ Vương biết ta ở bên ngoài?” Mạn Duẫn khá ngượng ngùng, chân bước chậm rì về phía Tịch Mân Sầm trong lúc đưa mắt lặng lẽ nhìn Doãn Linh Chỉ nằm trên mặt đất.
“Trừ ngươi ra, đám thủ vệ kia còn dám để cho ai tiến vào?” Ngay thời khắc Mạn Duẫn núp ở ngoài tường thì Tịch Mân Sầm đã đoán được.
Xoa xoa đầu Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nói: “Nơi này không phải là chỗ sạch sẽ, lần sau ngươi đừng đến đây.”
Kéo tay Mạn Duẫn, phân phó huynh đệ Chu gia xử lý thi thể, Tịch Mân Sầm liền cùng Mạn Duẫn đi ra khỏi tù thất.
“không biết khi nào Vương gia cho ta tiền công...”
Chu Dương vừa nói xong thì đầu liền trúng một đấm, đau đến hoa cả mắt.
Chu Phi buồn bực nhìn hắn, “Chu gia sao lại có kẻ mắt chỉ thích tiền như ngươi thế nhỉ...” Cả ngày tính toán chi li vài cái tiền trinh.
Chiều hôm đó, Sầm Vương phủ liền truyền ra tin Vương phi qua đời.
Ngại vì Doãn Thái úy phạm tội trọng, Tịch Mân Sầm hạ lệnh: công việc lễ tang hết thảy đều giản lược. Cái gọi là lễ tang giản lược chính là lệnh cho thủ vệ tìm đại một khu đất, đào cái hố, mua một cỗ quan tài, vùi thi thể vào trong.
Trong Sầm Vương phủ thậm chí ngay cả đèn lồng trắng cũng không treo, trang hoàng trong phủ không có gì thay đổi.
Đương nhiên, đây cũng là một biểu hiện của việc tiết kiệm tiền bạc.
Tuy rằng Doãn Linh Chỉ từng được đại kiệu cưới tám người khiêng tiến vào Vương phủ, nhưng trong gia phả Tịch Mân Sầm từ đầu tới cuối đều không điền tên nàng ta vào. Đúng như lời hắn nói, vị trí Vương phi hắn vẫn để dành đó, chờ về sau đưa cho một người nào đó.
Việc xử lý tang sự toàn thảy hết cho Chu Dương, còn Chu Phi thì xuất môn đến đàm đạo công việc cùng Dương tướng quân.
Nghỉ ngơi lấy sức hoàn toàn một ngày, sáng sớm hôm sau, Tịch Mân Sầm liền mang theo Mạn Duẫn tiến cung.
Tịch Mân Sầm mặc triều phục, trên cẩm bào lục sắc thêu bàn long (rồng giương vuốt) trông rất sống động, khí phách hiên ngang.
Bởi vì Trầm Vương cùng Doãn Thái úy mưu phản, quan viên đồng đảng của hai kẻ này hoặc là bị bãi quan, hoặc là bị chém đầu, khiến cho quan viên vào triều thiếu mất một phần năm.
sự việc thật rườm rà, cũng vô cùng phức tạp. Buổi lâm triều hôm nay xem như lần dài nhất trong vòng nửa năm qua.
Mạn Duẫn ngồi trong lương đình tại ngự hoa viên đợi đến mãi gần giữa trưa mới nghe bọn thái giám thông báo hạ triều.
Trong Ngự thư phòng, Tịch Khánh Lân ngồi ở chủ tọa, trong tay bưng một chén trà nhỏ, thỉnh thoảng uống một ngụm.
Tịch Mân Sầm ngồi ở ghế khách, vắt chân chữ ngũ, không nhìn Tịch Khánh Lân lấy một cái mà hai mắt chỉ chăm chú nhìn Mạn Duẫn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại cầm lên vài sợi tóc phân tán nơi cổ Mạn Duẫn để thưởng thức.
Tịch Khánh Lân nhấp nhổm, “Cửu Hoàng đệ à, chúng ta là thân huynh đệ, cùng Phụ Hoàng và mẫu hậu sinh ra, hoàng huynh gặp nạn ngươi nhất định sẽ giúp, đúng không?”
nói năng ôn hòa khác thường. Tịch Khánh Lân cười tủm tỉm nhìn sang bên này, mắt điếc tai ngơ đối với những động tác thân mật của Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn.
“Ừ... Nên giúp.” Tịch Mân Sầm vẫn không quay đầu nhìn hắn như cũ, chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc trong bàn tay.
Tịch Khánh Lân cười như hoa nở, “Cửu Hoàng đệ nói vậy, Trẫm an tâm rồi. không lâu nữa chính là khoa cử, hay là Cửu Hoàng đệ đi làm quan chủ khảo, giúp triều đình tuyển ra một đám người tài giỏi hỗ trợ Phong Yến sớm ngày khôi phục nguyên khí...”
Tịch Mân Sầm không tỏ thái độ, cũng không trả lời, giống như không nghe thấy gì vậy.
Mạn Duẫn chớp đôi mắt to, bĩu môi. Đúng là không muốn thấy Phụ Vương nhàn hạ mà, chưa gì đã bị Hoàng bá bá bắt làm việc.
Nửa buổi sau, Tịch Mân Sầm nãy giờ vẫn không nhúc nhích bỗng trầm tĩnh nói: “Bổn Vương thật rất muốn giúp hoàng huynh, nhưng mới đây bổn Vương nhận được một mật thư. Nghe nói Tê thành thuộc Chiêu Châu có người buôn bán muối lậu, đã phát triển đến độ lũng đoạn 3/10 thị trường, nếu không ngăn cản chỉ sợ sự việc sẽ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.”
Tình thế của việc buôn bán muối lậu không nhỏ, một số tư thương buôn muối đã kiếm món lãi kếch sù từ việc đứng trung gian, cản trở triều đình phát triển kinh tế.
Muối lậu là muối mỏ chưa được gia công xử lý, chứa rất nhiều tạp chất có hại, ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể và sức khỏe. Sau khi ăn phải có khả năng đau bao tử, đau bụng, đi tả, cũng có thể làm cho trí lực của trẻ con rất thấp, chậm lớn, ngu ngốc.
Tóm lại việc buôn bán muối lậu là việc mà pháp lệnh không cho phép.
Tịch Khánh Lân cả kinh, “Thực sự có việc này?”
“Bổn Vương lừa Hoàng huynh làm gì?” Tịch Mân Sầm lúc này mới xoay người đối mặt với hắn, “Việc này cũng là giúp, chuyện đó cũng là giúp. Chuyện trên triều đình liền để Hoàng huynh xử lý. Bổn Vương tính sau hôm nay liền xuất phát đi Tê thành trước, không biết ý Hoàng huynh thế nào?”
Tịch Khánh Lân quả thực muốn đập bàn, mắng to Tịch Mân Sầm âm hiểm. Xử lý một vụ án muối lậu nho nhỏ chỉ cần phái hai gã đại thần là được, thế mà hắn lại nương ngụy trang này để né tránh tạp vụ trên triều đình.
Làm Hoàng Đế thật sự là mệnh khổ mà. Đặc biệt là ngôi vị Hoàng Đế này là bị buộc ngồi lên mới tức.
Nhưng Cửu Hoàng đệ đã mở miệng, Tịch Khánh Lân chỉ có thể đáp ứng. Tức giận đến đỏ mặt tía tai, Tịch Khánh Lân nói: “đi đi, đi đi. Sớm hay muộn ta cũng sẽ mệt chết tại ngôi vị Hoàng Đế này. Đồ không có lương tâm.”
Mạn Duẫn che miệng cười trộm. Nghe người khác nói, phong cảnh tại Tê thành rất đẹp. Lợi dụng danh nghĩa xử lý công vụ để đi du sơn ngoạn thủy thế này chắc cũng chỉ có Phụ Vương mới nghĩ ra.