Ads Edit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Mạn Duẫn lúc này mới cảm thấy may mắn, nghe theo lời phụ vương quả nhiên là đúng đắn. Nếu để cho nàng mang theo một thân quần áo ẩm thấp, dính đầy tro bụi đi vào Tê Thành, bị mọi người nhìn chăm chú, thể diện cũng bị quăng hết rồi
Lần đầu tiên nhìn thấy phụ vương chật vật như vậy, Mạn Duẫn không khỏi bật cười ra tiếng. Chuyện như vậy, nếu phát sinh ở hiện đại, nàng chắc chắn sẽ lấy máy ảnh, chụp lại bộ dạng túng quẫn của phụ vương.
Mỗi khi nhớ tới bộ dạng vừa rồi của hắn, Mạn Duẫn liền không nhịn được cười.
Đúng lúc này Tịch Mân Sầm thay đồ đi ra, nhìn thấy Mạn Duẫn cười tươi như hoa, liền biết nàng đang nghĩ tới cái gì, hỏi: “Cười vui lắm?”
Ngữ khí thản nhiên, nghe không ra chút giận nào.
Nhưng Mạn Duẫn lại biết phụ vương có chút mất hứng, hai tay che miệng, lắc đầu: “Phụ vương, Duẫn nhi không cười.”
Đối với hành vi trợn mắt nói dối của người nào đó, Tịch Mân Sầm thấy cũng không thể trách. Sửa sang lại vạt áo, hắn hướng Mạn Duẫn ngoắc ngoắc, ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Duẫn nhi, chẳng lẽ lại muốn phụ vương trừng phạt con?”
Nghe được hai chữ “trừng phạt”, nàng liền nghĩ đến chuyện không tốt.
Lần này Mạn Duẫn thật sự cười không nổi, ghé vào bên người Tịch Mân Sầm “Phụ vương, Duẫn nhi tuyệt đối không cười người. Người xem… khóe miệng cũng chưa nhếch lên.”
Mạn Duẫn phụng phịu nhìn Tịch Mân Sầm, muốn làm cho đối phương tin tưởng.
Nhưng Tịch Mân Sầm là người dễ bị lừa vậy sao? Tâm tư cẩn thận này của Mạn Duẫn, làm sao có thể tránh được ánh mắt hắn:“Chút nữa còn có việc, lần này tạm thời tha cho con. Nếu còn có lần sau… Duẫn nhi nên ngẫm lại, làm thế nào để trấn an bổn vương.” Tịch Mân Sầm kéo tay Mạn Duẫn, gắt gao nắm lấy, đi nhanh về phía trước, ra khỏi tiệm may.
Chu Dương lấy bạc ra thanh toán. hắn theo Chu Phi và Tề Hồng, đi phía sau vương gia… trên người không còn dính gì nữa, trên đường đi đều cảm thấy thoải mái vô cùng.
Sắc trời đã biến thành màu đen, lồng đèn treo trước cửa tửu lâu, nhà trọ cũng được thắp lên. Ánh nến màu vàng, mông lung chiếu sáng ngã tư đường. Vài người không chút hoang mang đi vào phủ nha, lập tức có người đi bẩm báo với Ngô Lệnh Bằng, Cửu Vương gia đã hồi phủ.
Bên trong phủ nha, giấy hỉ đỏ thẫm dán lên tường, cây cột được phủ lên tơ lụa màu đỏ. Tin tức Ngô Y Y xuất gái đã sớm lan truyền trong khắp phố lớn ngõ nhỏ của Tê Thành.
Mạn Duẫn nhìn không khí vui mừng trong phủ, nhất thời không biết nên làm gì. Hôn lễ này, không biết có mấy người là cao hứng? Ngô Y Y bị bức xuất giá, vợ chồng Ngô Lệnh Bằng đều dính vào hối lộ.. Huống hồ hôn lễ này, có thể cử hành đến nghi thức cuối hay không, vẫn là điều không thể nói trước.
“Cửu Vương gia, mọi người đã về? Hôm nay du ngoạn thế nào?’” Ngô Lệnh Bằng từ hàng lang dài nối với tiền thính đi tới.
“Cũng không tệ lắm.” Tịch Mân Sầm trực tiếp đi vào chính sảnh.
Tì nữ lập tức dâng trà nước điểm tâm, bày ra trên bàn.
Từng đợt từng đợt hương khí theo lư hương tản ra, chậm rãi phiêu tán trong không khí.
Mạn Duẫn ngồi ở bên cạnh Tịch Mân Sầm. Nâng lên ly trà, nhấp hai hớp nhuận yết hầu.
“Ngô đại nhân, bản quận chúa rất đói bụng, phân phó hạ nhân làm mấy phần điểm tâm đi.” Mạn Duẫn buông chén trà, ngẩng đẩu nói.
“Cái gì? Vương gia và quận chúa còn chưa dùng bữa?” Ngô Lệnh Bằng làm bộ như cấp bách lắm, cả kinh.
Vội vàng kêu hai tỳ nữ, bảo họ nhanh tới phòng bếp, kêu đầu bếp làm chút đồ ăn mang lên.
Mạn Duẫn nhìn biểu tình giả dối của hắn, có điểm chán ghét. Con người, bởi vì quyền thế, tài phú, thường đánh mất chính mình. Đeo lên một cái mặt nạ lâu ngày, ngay cả bản tính của bản thân cũng dần dần mất đi.
“Ngày mai là hỉ sự, Ngô đại nhân chuẩn bị thế nào rồi?” Thấy phụ vương không có ý muốn nói gì, Mạn Duẫn đành phải tiếp tục cùng Ngô Lệnh Bằng nói chuyện phiếm. Tìm một ít chủ đề có cũng được không có cũng không sao, tiếp tục đối thoại.
Mạn Duẫn hỏi cái gì, Ngô Lệnh Bằng cũng đều cật lực phối hợp: “Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, tiểu quận chúa không phải chính la bà mối cho nữ nhi sao? Cho nên hôn sự của Y Y còn phải nhờ tiểu quận chúa giúp đỡ nhiều.”
Ngô thị đứng sát bên cạnh Ngô Lệnh Bằng, cũng không cao hứng lắm, sắc mặt có vẻ khó coi.
Ai cũng không muốn lúc nữ nhi mình xuất giá, cả bà mối đúng đắn cũng không có. Cho dù tiểu quận chúa có thân phận hiển hách, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa tới tuổi cập kê, sao có thể làm bà mối chứ? Có điều đối phương gia thế hiển hách, Ngô thị cho dù không hài lòng, cũng không dám nói ra.
Vẻ mặt của bà ta đều bị mọi người trông thấy.
Ngô thị cũng là một nữ nhân thông minh, vì lợi ích gia tộc, gả cho một người hơn mình tận mười tuổi, hơn nữa địa vị trong phủ cũng rất cao, có thể thấy bà ta cũng là người có thủ đoạn.
nói một ít về hỉ sự ngày mai, Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm dùng bữa xong, liền cáo biệt, về tiểu viện bọn họ ở.
Chu Dương và Tề Hồng thừa dịp đêm tối lẻn ra khỏi phủ, tới nhà Tô gia ở Tê Thành, thu thập chứng cứ phạm tội.
Thân thủ bọn họ không tồi, làm việc này không có chút khó khăn.
Mạn Duẫn vuốt ve bộ lông của Ngạo Mao, cầm một quyển sách trong tay, chậm rãi đọc.
Tịch Mạn Sầm tựa người vào đầu giường, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Mạn Duẫn, không bỏ qua một động tác nào của nàng. Trong mắt tràn ngập sủng nịch, bất kỳ ai thấy đều nhịn không được mà luân hãm trong đó.
Chu Phi lẳng lặng đứng ở cửa, tùy thời đợi Cửu Vương gia sai bảo.
Khó có được một buổi tối thoải mái tự tại như vậy, mọi người đều thả lỏng bản thân.
“Phụ vương, người nói ngày mai chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mạn Duẫn lật qua một trang mới, lại tiếp tục xem. Trong phòng quá mức im lặng, khiến nàng muốn đánh vỡ phần yên tĩnh này.
“Duẫn nhi nói xem nên làm gì bây giờ?” Tịch Mân Sầm không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại đem vấn đề vứt cho nàng.
Trong lòng Mạn Duẫn có điểm bực bội, lại nghĩ, người lúc đầu muốn cấp đại lễ cho Ngô Lệnh Bằng là phụ vương, sao đến thời khắc mấu chốt, lại hỏi nàng? Biết trong lòng phụ vương đều có tính toán, hỏi như thế, chẳng qua muốn trêu nàng. Nhưng lâu lắm mới được thanh thản một chút, nàng cũng không muốn phí sức suy nghĩ mấy âm mưu quỷ kế này.
“Duẫn nhi không biết nên làm gì, phụ vương có tính toán gì không?” Mạn Duẫn bốc một khối điểm tâm, đút cho Ngạo Mao.
Ngạo Mao ngậm đồ ăn, cũng không ngậm lại, trực tiếp một ngụm nuốt xuống. Dường như cảm thấy vị ngon lắm, tạp tạp cái miệng.
“Chờ ngày mai liền biết… Bất quá cũng chỉ là một tri phủ Tê Thành nho nhỏ, không cần dùng nhiều tâm tư để ý hắn.” Tịch Mân Sầm lạnh băng nói.
thật là như vậy, một tri phủ được mấy bậc quan chứ? Có thể tốt được bao nhiêu? Binh mã không có, quyền thế không có, căn bản không thể so sánh với Tịch Mân Sầm.
Nhưng Ngô Lệnh Bằng lấy quyền mưu lợi riêng, buôn bán lượng lớn muối tư nhân, đã nói rõ lên bản lĩnh thực sự của hắn. Bất quá, tính toán không đúng lúc. Ngược lại đem bản chất gian thương, vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện ra.
Bọn họ đợi ở trong phòng, gần một canh giờ sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Chu Dương cùng Tề Hồng gõ cửa, song song đi vào. Sắc mặt bọn họ đầy vẻ đắc ý, nghĩa là sự tình phi thường thành công.
“Tìm được rồi?” Tịch Mân Sầm xoay người, hướng hai người hỏi. Cặp mắt lạnh băng đó, nếu nhìn nhiều lần, có thể khiến người ta rùng mình sợ hãi.
“Ở chỗ của hắn.” Chu Dương chỉ vào Tề Hồng… Nguyên bản, Chu Dương muốn tự mình giữ những chứng cứ tội phạm này; không nghĩ tới, bị Tề Hồng đoạt lấy, hắn tức giận, tên kia còn hét lên: “Để ở chỗ ngươi, ta lo lắng.”
Lo lắng.. .Tốt xấu gì hắn cũng là thủ vệ của Sầm vương phủ nha!
Nghe vậy, Tề Hồng đào đào trong ngực, lấy ra vài tập: “Vương gia, đây là sổ sách của Tô gia.”
Lại từ giữa đống đó lấy ra mấy phong hàm. Tín hàm, đã bị xẻ mở, còn có một nửa giấy viết bị lộ ra ngoài.
“Mấy phong thư này, là lấy từ phòng Tô Hữu Kỳ. Bên trong có nội dung cuộc giao dịch của hắn cùng Ngô Lệnh Bằng.” Trước khi trở về phủ nha, Tề Hồng cùng Chu Dương đem mấy thứ này kiểm tra hết một lần, rồi mang về sổ sách cùng tín hàm hữu dụng.
Tề Hồng làm việc, còn phân loại rõ ràng, thật sự làm Mạn Duẫn nhìn hắn với ánh mắt khác.
hắn có trật tự nói: “trên đó viết Tô Hữu Kỳ phụ trách làm muối tư cùng buôn bán, mà Ngô Lệnh Bằng phụ trách trấn áp tin tức, không để manh mối truyền ra bên ngoài. Việc tiêu thụ muối tư ở Đàm , 伩, Chất – 3 thành đều do Ngô Lệnh Bằng tuyển ra. hắn trước khi làm quan đã là một thương nhân. Thấy cơ hội phát tài liền cùng Tô Hữu Kỳ liên hợp.”
Khó trách Mạn Duẫn thấy trong ánh mắt của Ngô Lệnh Bằng, có một chút gì đó của con buôn.
Hóa ra hắn chính là như vậy… Tề Hồng cùng Chu Dương đem manh mối tra được ở Tô gia, toàn bộ báo cáo cho Tịch Mân Sầm. Sau đó, lại nói vài chuyện, bàn bạc một chút về việc ngày mai, thẳng đến khuya, mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.
Mạn Duẫn lười biếng đỡ thắt lưng, đứng lên khỏi ghế, thấy phụ vương đang đứng bên cửa sổ ngắm trăng.
“Phụ vương, người còn chưa ngủ sao?” Mạn Duẫn ngáp hai cái đi qua, cùng hắn nhìn trăng ngoài cửa sổ.
Trăng sáng trong, như trông thấy tất cả. Giống như chỉ cần vươn tay, liền có thể chạm tới. Nhưng chỉ khi ngươi chân chính vươn tay, mới phát hiện đó chỉ là ảo giác, kỳ thật, trăng cách con người rất xa, rất xa.
Mạn Duẫn đưa mắt nhìn Tịch Mân Sầm, không biết vì sao, nàng nghĩ, phụ vương cũng có cảm giác giống nàng.
Bọn họ có thể nói là những người gần gũi nhau nhất, nhưng phụ vương như vậy, tôn quý, khí chất, lại khiến nàng có cảm giác không thể với tới.
Rốt cuộc phụ vương thích mình ở điểm nào nhất? Mạn Duẫn đoán không ra. Nàng cũng không phải người thiếu niềm tin vào bản thân, nhưng kể từ khi gặp Tịch Mân Sầm, nàng lại luôn không thể xác định.
“Phụ vương, người vì cái gì thích con?” Hai người họ quen biết, hiểu nhau đến chín năm, trong những năm đó, những việc mà phụ vương làm, đều là thích nàng. Nhưng Mạn Duẫn vẫn chưa từng nghe hắn nói qua, không biết là muốn nghiệm chứng điều gì, Mạn Duẫn đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Tịch Mân Sầm đang nhìn trăng sáng, nghe được câu hỏi của người bên cạnh, sửng sốt một hồi, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười thản nhiên, giữ lấy đầu vai Mạn Duẫn: “Duẫn nhi, chính vì con, vẫn còn chưa phát giác ra. Mỗi một điểm trên người con, đều hấp dẫn ta. Nếu muốn kể ra, thì là vô số.”
Đây là lần đầu tiên, phụ vương xưng “ta” với nàng. Mạn Duẫn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Editor: không biết tác giả có phải hủ không, chứ ta thấy hai bạn Tề Hồng và Chu Dương là bắn hint tung tóe luôn ấy