Ads “Bản điện không phải đến đây để sinh sự, tiểu Quận chúa cứ yên tâm đi. Trải qua sự việc hai tháng trước, bản điện đã chín chắn rất nhiều.” Tịch Kỳ Nhiễm đến gần, đứng bên cạnh Mạn Duẫn, “Bản điện chỉ muốn lại đây chào hỏi thôi. Bàn về huyết thống, ngươi vẫn là biểu muội của bản điện, đều là người nhà họ Tịch mà.”
Tịch Kỳ Nhiễm vừa thông báo vừa cười cười.
Nhìn trong nét tươi cười của hắn, Mạn Duẫn đúng là không hề nhìn thấy bất cứ nỗi thù hận nào, nhưng nàng vẫn giữ một phần cảnh giác sau cùng.
“Vậy thì coi như là đã chào hỏi xong rồi.” Mạn Duẫn thản nhiên mở miệng, ý tứ muốn đuổi người. Chỉ mới vừa qua chính ngọ một canh giờ nên mặt trời lúc này cực kỳ ác độc, huống chi toàn bộ nơi này đều được lát gạch bạch ngọc nên ánh phản quang cực kỳ ghê gớm. Nếu không vì khí hậu trên núi khá mát mẻ, Mạn Duẫn đã chịu không nổi từ lâu.
“Quả nhiên ngươi vẫn không thay đổi, lãnh đạm như từ trước đến nay.” Tịch Mân Sầm nói như tự giễu, nở nụ cười nhẹ.
Lúc nào có mặt Cửu Hoàng thúc, tiểu Quận chúa sẽ thu hồi móng vuốt của một con báo nhỏ, dáng vẻ dịu ngoan không ai bằng. Nhưng một khi rời Cửu Hoàng thúc, nàng liền khôi phục dã tính, luôn luôn giữ tính cảnh giác đối với bất cứ kẻ nào.
Tính cảnh giác này như đã ngấm sâu vào tận xương tủy Mạn Duẫn từ lúc vừa sinh ra.
“Ngươi tìm bản Quận chúa chắc cũng không phải để chào hỏi. nói đi, có mục đích gì.” Mạn Duẫn dựa vào đại thụ, trong đôi mắt lóe ra tia sáng chói mắt.
Tịch Kỳ Nhiễm nghiêm mặt: “Bị ngươi đoán trúng rồi.”
Mạn Duẫn cố nâng cao tinh thần nhìn hắn. Bởi vì từ lúc rời giường đến giờ Mạn Duẫn chỉ ăn được mấy khối điểm tâm nên bụng lúc này trống rỗng, chẳng muốn đãi bôi với Tịch Kỳ Nhiễm một chút nào. Trong mắt nàng, cho dù tâm cơ của Tịch Kỳ Nhiễm có sâu nặng đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là cách suy nghĩ của một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nếu so với kinh nghiệm làm người hai kiếp của nàng thì chẳng có gì phải sợ.
Chẳng qua vì sao Tịch Kỳ Nhiễm lại tìm nàng?
“Có chuyện gì nói mau.” Mạn Duẫn khép hờ mắt nhìn ra xa xa.
“Bản điện muốn mời ngươi giúp ta ngồi trên vị trí Thái Tử một lần nữa.” Tịch Kỳ Nhiễm nói đầy kiên định, thần sắc không có một tia biến hóa như thể đã nắm chắc mười phần mười.
Mạn Duẫn nghe thế mới thu hồi ánh mắt về nhìn vào hắn, kỳ quái hỏi: “Bản Quận chúa dựa vào cái gì phải giúp ngươi? Hơn nữa, ngươi có đi lên vị trí Thái Tử hay không có quan hệ gì với ta đâu?”
Mạn Duẫn rất không thích sự tranh đấu trong Hoàng tộc, nơi nơi tràn ngập âm mưu quỷ kế. Nhưng sinh ra tại Hoàng tộc thì việc này là không thể tránh được. Ngươi không muốn tranh đoạt cái gì không có nghĩa là người khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Nếu muốn bảo toàn tính mạng của chính mình, ngươi chỉ có thể quăng mình vào trận tranh đấu này mới có một con đường sống.
Đừng nhìn Phụ Vương hiện tại oai phong thoải mái như thế mà lầm, ngày còn bé nói không chừng hắn cũng đã từng trải qua rất nhiều cuộc đấu tranh sinh tử mới có được địa vị hiện nay.
Nhưng cái chính là Mạn Duẫn vẫn không nghĩ ra, Tịch Kỳ Nhiễm vốn đã là Hoàng tử xuất sắc nhất, vì sao lại phải tìm nàng đến giúp? Nếu xét về thân thế thì nàng chẳng qua chỉ là một vị tiểu Quận chúa mà thôi.
“Chuyện này, trừ ngươi ra, ai cũng không làm được. Phụ Hoàng tuy là Vua của Phong Yến quốc, nhưng mỗi thời điểm cần ra một quyết định trọng đại thì đều thương lượng với Cửu Hoàng thúc. Nếu nói Phong Yến quốc có một Vua cai trị thiên hạ còn không bằng nói có hai Vua cùng tồn tại.” Tịch Kỳ Nhiễm nói năng khúc chiết, khí độ trên người tỏa ra cực kỳ giống Phụ Hoàng của hắn.
Những lời này Mạn Duẫn đã được nghe nói từ lâu, “Tình huống hiện tại đã không còn giống như dĩ vãng. Triều đình đã phân hóa thành hai cực, điện hạ không biết sao? Tới tìm bản Quận chúa xin giúp cũng tựa như tặng cơ mật cho kẻ địch vậy.”
Mạn Duẫn nhắc nhở, sau đó chờ hắn trả lời.
Tịch Kỳ Nhiễm không hề lộ vẻ kinh ngạc, như vậy rất rõ ràng là trước khi tìm đến Mạn Duẫn thì hắn đã lo lắng mọi công việc một cách chu toàn.
“Ở mặt ngoài thì ba đào mãnh liệt, chẳng qua chỉ là ám độ Trần Thương thôi. Tiểu Quận chúa, bản điện không tin ngươi lại không hiểu sự thật là thế nào. Bản điện lăn lộn trong cung mười mấy năm, vài sự việc này nọ vẫn có thể nhìn ra một ít manh mối. Bản điện không biết Phụ Hoàng cùng Cửu Hoàng thúc làm như vậy là vì cái gì, nhưng bản điện biết... bọn họ đang diễn trò.”
Phụ Hoàng là người thế nào, Tịch Kỳ Nhiễm cực kỳ hiểu. Vì bảo trụ ngôi vị Hoàng Đế mà trở mặt với Cửu Hoàng thúc Phụ Hoàng nhất định sẽ không làm. Bởi vậy mới nói trong chuyện này chắc chắn có một âm mưu lớn nào đó. Phụ Hoàng có thể giấu giếm được những người khác, nhưng không thể gạt được chính con trai của mình.
Tục ngữ nói rất đúng, cha nào con nấy. Tính cách của hai người không sai biệt lắm, phong cách làm việc cũng nhất trí.
Mạn Duẫn vỗ tay ra tiếng, bởi nàng không ngờ Tịch Kỳ Nhiễm cũng rất thông minh. Người khác nhìn không thấu sự việc, thế mà hắn có thể thấu triệt. Sau này Phong Yến quốc trong tay hắn nhất định sẽ phát triển rất tốt.
“Tiếp tục nói đi.” Mạn Duẫn nói.
“Ta có biện pháp thuyết phục Phụ Hoàng cho ta về vị trí cũ lần nữa. Nhưng về phía Cửu Hoàng thúc, người có thể khuyên được hắn chỉ có một. Nếu ta muốn làm Thái Tử một lần nữa, chỉ cần có một người không đồng ý thì việc này đều là vọng tưởng. Tiểu Quận chúa, chắc ngươi cũng hiểu được?”
Tịch Kỳ Nhiễm không hề dối gạt Mạn Duẫn. sự việc kia đã lột bỏ không ít tính kiêu căng của hắn. Người trẻ tuổi chính là cần được tôi luyện mới có thể ngộ ra đạo lý lớn.
Kỳ thật Tịch Kỳ Nhiễm vẫn là thí sinh tốt nhất cho vị trí Thái Tử. Mạn Duẫn cũng đã gặp qua các Hoàng tử khác, nhưng nếu so bọn họ với Tịch Kỳ Nhiễm thì chẳng phải chỉ kém nhất đinh nửa điểm mà thôi đâu.
Vì sự phát triển của Phong Yến quốc về sau, hắn là người có tiềm lực nhất.
Chẳng trách khoảng một tháng gần đây Hoàng bá bá đã trả lại cho hắn thực quyền Thái Tử, nhưng lại chậm chạp không hạ chiếu thư. Hoàng bá bá vẫn còn đang lo Phụ Vương không đồng ý, hơn nữa cũng muốn đợi cho Tịch Kỳ Nhiễm tự mình ra mặt để có thể qua đó xem xét tài trí của hắn như thế nào.
Tịch Kỳ Nhiễm hiểu được cách đánh vu hồi (đánh từ bên mạn sườn đánh vào), tìm Mạn Duẫn hỗ trợ chứ không đàm luận trực tiếp với Phụ Vương, nhưn vậy cũng coi như tâm cơ của hắn cũng sâu sắc.
Mạn Duẫn thấy xa xa Hoàng bá bá đang nhìn về hướng này, trong lòng đã hiểu ra. Tất cả những hành vi này nọ của Tịch Kỳ Nhiễm đều bị Hoàng bá bá nhìn thấu, hắn làm tất cả những chuyện này là để khảo nghiệm Tịch Kỳ Nhiễm.
Lập Thái Tử sớm một ngày, cũng có thể tránh được việc bởi vì lập trữ (lập người kế vị) mà mang đến phân tranh sớm một ngày.
Dù sao Tịch Kỳ Nhiễm cũng đã tiếp thu được giáo huấn từ sự kiện kia, Mạn Duẫn không thể cướp đoạt cơ hội hối cải để làm người mới của hắn: “Bản Quận chúa sẽ khuyên Phụ Vương, nhưng hắn có đồng ý hay không vẫn phải dựa vào ngươi.”
“Bản điện biết, vậy ta tạ ơn tiểu Quận chúa trước. Về sau có chỗ nào cần bản điện xuất lực, bản điện nghĩa bất dung từ.”
Biết Tịch Kỳ Nhiễm chẳng qua chỉ nói lời khách sáo nên Mạn Duẫn sẽ không thoải mái thả lỏng tâm lý đề phòng. Bất quá cho hắn một cái nhân tình thì sau này ít nhất cũng không cần gặp mặt nhau mà như kẻ thù. Tạo quan hệ tốt với Hoàng Đế tương lai cũng là một phần tất yếu phải có.
Bọn họ đứng đây nói chuyện vài câu đã thu hút vài tầm mắt từ bên kia.
“Điện hạ không có việc gì nữa thì nên rời đi nhanh đi, miễn lại có người tìm đến bản Quận chúa gây sự.” Mạn Duẫn nhíu đôi mi thanh tú, thấy Trầm Vương đang từ xa xa đi lại, còn có Doãn Thái úy cùng với vài vị công chúa kia.
Tịch Kỳ Nhiễm cũng phát hiện tình huống không thích hợp nên mau bước nhanh tránh xa Mạn Duẫn. Quan hệ giữa hắn và tiểu Quận chúa không hòa hợp là chuyện mọi người đều biết. Hai người đứng cùng một chỗ lâu thì đúng là sẽ khiến cho người khác sinh nghi.
Tịch Kỳ Nhiễm mới vừa rời đi không lâu, lại một vị tiền bối khó giải quyết tiến lại.
“Tiểu Quận chúa và Hoàng chất tán gẫu vui vẻ quá nhỉ, không biết đang nói chuyện gì mà lại hợp ý như vậy.” một giọng nói có tuổi đi từ xa đến gần.
Tuy mặt Trầm Vương mang vẻ tươi cười, nhưng quan sát cẩn thận vẫn có thể nhìn ra ý cười của hắn không đạt tới đáy mắt, dường như đây chẳng qua chỉ là một động tác của bộ mặt mà thôi.
“Ngũ Hoàng thúc công, sao ngài lại đến đây? không tâm sự cùng Hoàng bá bá à?”
Vỏ ngụy trang có thể làm giảm bớt tính cảnh giác của đối phương, đặc biệt đối với những con cáo già thì tốt nhất không nên lộ ra con bài tẩy của mình.
“Hoàng Thượng bận bịu, làm gì có thời gian để ý đến lão phu. Ánh mắt của Tiểu Quận chúa tốt thật, chọn riêng cho mình chỗ tránh nắng tốt thế này. Thoải mái thật.” Trầm Vương vuốt râu, cặp mắt sắc bén kia luôn làm cho Mạn Duẫn có cảm giác không được thoải mái.
Mạn Duẫn không hề quên lần trước lão hiến vật quý là thứ gì, cho nên tính cảnh giác của nàng lúc này được nâng tới đỉnh điểm.
“Các vị Hoàng bá Hoàng thúc kia ta cũng không quen lắm, bởi thế chỉ có thể đứng riêng một mình.” Mạn Duẫn ra vẻ ủy khuất lắm, khiến người ta vừa nghe xong đều muốn có hành động bênh vực kẻ yếu là nàng.
“Điều này cũng đúng, ta và đám lão già kia biết nhau cũng đã vài thập niên rồi mà còn chưa được quen thuộc lắm, huống chi một cô bé con mới từ Nam Trụ quốc về như ngươi.” Trầm Vương chỉ về phía đám Hoàng tộc quần áo hoa lệ trước mặt kia, cố ý thở dài vài tiếng.
“Hay là vậy đi, để thúc công giới thiệu ngươi cho bọn họ. Chúng ta đều là dòng dõi Hoàng tộc, nếu gặp mặt còn không biết nhau thì rất mất mặt.” nói xong, Trầm Vương liền dẫn Mạn Duẫn đi về hướng mấy người kia.
Nét mặt của Mạn Duẫn lập tức xị xuống, nhủ bụng, Trầm Vương rảnh quá hay sao mà cố ý chạy đến nơi đây nhúng tay vào. Cho dù muốn giới thiệu thì loại chuyện này cũng phải do Phụ Vương làm chứ.
không muốn xé rách mặt với Trầm Vương, Mạn Duẫn đành phải theo sau.
Sau khi gặp hơn mười người trong Hoàng tộc, khuôn mặt phải luôn giữ vẻ tươi cười của Mạn Duẫn sắp trở nên cứng ngắc. Nàng cuối cùng đã hiểu được lão cáo già này tính cái gì... Trầm Vương muốn giữ nàng kè kè bên cạnh lão. Nguyên nhân cụ thể là gì thì Mạn Duẫn không biết, nhưng Mạn Duẫn có thể cảm nhận được điềm xấu.
Xem ra nàng phải tìm một cơ hội để trốn đi, tránh xa tên cáo già này mới là kế sách tốt nhất.
“Ngũ Hoàng thúc công, ta đau bụng, chỗ nào có nhà vệ sinh?” Mạn Duẫn ôm bụng, như thể đã phải nín rất lâu.
Khuôn mặt nhăn thành một cục, dậm mạnh chân trên đất mấy cái.
Trầm Vương quan sát kỹ vẻ mặt nàng, nghi rằng Mạn Duẫn đang giả vờ, “Ta phái hai người đưa ngươi đi.”
Mạn Duẫn than lớn trong lòng, lão già này đúng là cáo đã thành tinh. Phái người đưa nàng đi chẳng phải là biến tướng của việc giám thị nàng đó sao?
“không, không cần. Ngũ Hoàng thúc công cứ nói cho ta biết chỗ nào, ta tự đi được.” Mặt Mạn Duẫn như đầy mồ hôi, miệng nhỏ nhắn mím chặt.
“Chỉ có tại hành cung mới có nhà vệ sinh.”
Nơi này cách hành cung không xa, đi qua đi lại cũng chỉ mất chút thời gian. Trầm Vương vẫn rất tự tin, chẳng qua chỉ là đối phó với một tiểu nha đầu thôi mà, chẳng lẽ còn sợ phát sinh ra mầm tai vạ gì?
Mạn Duẫn nhớ rõ đường đi, vội vàng gật đầu, “Ta biết rồi.” nói xong, liền quay trở ngược về đường cũ, ra vẻ vô cùng vội vàng.
Mấy nàng công chúa đang đứng dưới tàng cây thấy Mạn Duẫn rời đi một mình thì đồng loạt nhìn về phía nàng.
“Thất tỷ tỷ, tiểu Quận chúa kia đi đâu vậy?” Thanh âm yêu kiều lúc trước vang lên.
một người khác bước ra khỏi tàng cây, nói: “Xem ra đã đến lúc chúng ta báo thù cho Ngũ tỷ.”
Hai nàng này là thất công chúa và bát công chúa, giao tình với Ngũ công chúa vốn rất tốt, lúc Tịch Vi Thanh gặp chuyện không may cũng đã từng đến Ngự thư phòng xin xỏ Tịch Khánh Lân bỏ đi lệnh trách phạt Ngũ công chúa, nhưng cuối cùng lại bị Tịch Khánh Lân cho đánh vài hèo. Khi đó, hai người đều bắt đầu căm ghét Mạn Duẫn. Đáng tiếc, thế lực của Cửu vương gia ở trong triều kiên cố như bàn thạch, bọn họ muốn báo thù cũng không có lá gan.
Mãi đến khi nghe nói Cửu Hoàng thúc và Phụ Hoàng xa cách, các nàng liền biết cơ hội đã tới. Cho dù các nàng có thật sự chọc tới tiểu Quận chúa thì Phụ Hoàng cũng không còn đứng bên phía Cửu Hoàng thúc nữa.