Ads Đám nha dịch càng lúc càng tức giận, “Cái gì hái hoa tặc! Vương cô nương đừng ăn nói bừa bãi. Ta khuyên ngươi mau giao ra Tô công tử đi. Đó là đại cữu tử của Tri phủ chúng ta, không phải một cô nương như ngươi có thể đắc tội.”
Thanh âm của nha dịch rất lớn, lại rống ra như thế nên tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy rành mạch.
Mạn Duẫn không giận mà lại cười: “Vậy sao? Ta vốn tưởng Tri phủ Tê thành là một quan tốt hai tay sạch sẽ chứ, không ngờ cũng là loại cẩu quan ỷ thế hiếp người, khắp nơi ức hiếp lương dân.”
Tục ngữ nói, dân không cùng quan đấu. Mọi người thấy Mạn Duẫn lớn mật dám mắng Tri phủ như vậy, ai nấy đều há hốc miệng. Họ đều là dân bản địa Tê thành, dù gì đều phải nể mặt quan phủ. Tóm lại, bọn họ lựa chọn sai lầm rồi. Mỹ nhân đẹp thì đẹp thật, nhưng vì thế mà chết thì rất không đáng giá. Nhưng dù không giúp Mạn Duẫn nói chuyện, nhưng ai nấy đều dùng ánh mắt lên án mà nhìn chằm chằm vào đám nha dịch.
Nha dịch bị đám đông nhìn trừng trừng thì sợ nổi da gà. Bọn chúng ngang ngược ở Tê thành quen rồi, rất ít khi nào gặp quần chúng phản kháng. Dám lớn tiếng mắng Tri phủ như Mạn Duẫn chúng lần đầu tiên gặp phải. Nhưng nghĩ đối phương chỉ là một nha đầu mạnh miệng thế thôi nên bọn nha dịch không hề sợ hãi, trong lòng nghĩ, nhất định phải giáo huấn nha đầu này một chút.
“Dám nhục mạ Ngô đại nhân, cô nương lá gan lớn thật! Bắt nàng ta lại, cho ngồi vài ngày đại lao, xem nàng ta còn kiêu ngạo như thế nữa không.” Nha dịch trưởng nhóm vừa nói ra, cả đám liền ùa lên tưởng bắt được Mạn Duẫn dễ dàng.
Gan lớn sao? Lá gan của Duẫn nhi luôn rất lớn. Tịch Mân Sầm không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Thấy nha dịch đồng loạt ùa lên phía Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cầm lấy ống đũa đồng, rút ra năm chiếc đũa, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng bắn về phía bọn chúng. Động tác của Tịch Mân Sầm thập phần tùy ý, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đám nha dịch một cái, tất cả đều dựa vào thanh âm mà phán đoán vị trí của mấy người này.
Dám trêu vào người của hắn, cũng phải lén ngó xem hắn có đồng ý hay không.
“Tìm Tri phủ bọn bây tới đây.” một câu lạnh băng, làm tứ chi người ta phát lạnh.
Năm chiếc đũa chuẩn xác không hề sai lệch cắm vào búi tóc của mấy tên nha dịch. Độ chính xác cao như vậy cực ít người trên đời có thể làm được.
Chân cẳng của đám nha dịch run lẩy bẩy không kìm lại được. Nếu đối phương cố ý lấy tính mạng bọn họ, chiếc đũa này chắc chắc không cắm vào búi tóc của bọn họ rồi, mà là vào trái tim. Nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có lan tràn trong lòng bọn chúng. Quá khủng khiếp, nên tay chân cùng thanh âm của bọn nha dịch đều run run, cố cứng giọng: “Có bản lĩnh thì đừng đi. Chờ đó cho ta! Chờ Ngô đại nhân của bọn ta đến đây cho các ngươi biết mặt.”
Mãi đến khi ra khỏi cửa khách điếm, chân của vài nha dịch vẫn còn run run, đi đường cũng chao đảo. Nghĩ bụng, bọn họ chắc chắn phải đi bẩm báo Tri phủ rồi, nhưng thuận tiện cũng kêu thêm viện binh đi.
Mạn Duẫn thu hồi khí thế mãnh liệt vừa rồi, cười xấu xa. “Phụ Vương, ngươi lại dọa người rồi.”
Ai có thể ở trước mặt Phụ Vương mà không khiếp đảm? Ngay cả chính mình còn răm rắp cúi đầu làm theo cơ mà. Nếu Phụ Vương thật sự nổi giận, Mạn Duẫn cũng không chắc mình có thể thu phục hắn. Dù sao, nam nhân này so với mình cường ngạnh hơn rất nhiều.
Nhìn một đám nha dịch toàn là nam tử cao lớn tráng kiện kia đi, trước mặt Phụ Vương còn không giống như chuột thấy mèo mà cúp đuôi chạy trốn đó sao.
Động tĩnh trong khách điếm quá lớn nên ngay cả rất nhiều khách nhân nghỉ ngơi trên lầu cũng lục tục chạy xuống dưới xem náo nhiệt.
Ba người Chu Phi vừa từ thang lầu xuống dưới thấy mọi người vây quanh nhìn Vương gia cùng tiểu Quận chúa thì trong lòng hiểu ngay, động tĩnh này chắc chắn có liên quan tới chủ tử nhà mình.
Chu Phi đi qua, hỏi: “Gia, phát sinh việc gì vậy?”
Tịch Mân Sầm kéo ra ghế dựa, ngồi xuống, bình thản ung dung như chẳng xem việc vừa rồi vào đâu.
“Có mấy con chó đến đây sủa nhặng xị. Khảo vấn ra cái gì rồi?”
Biết Vương gia muốn hỏi hái hoa tặc kia, Chu Phi trả lời: “Người kia tên Tô Kỳ, con lớn nhất của một thương hộ tại Tê thành. Nhị nữ nhi Tô gia bốn năm trước gả cho Tri phủ, cho nên hắn đúng là đại cữu tử của Ngô Lệnh Bằng. Cái gì nên hỏi, thuộc hạ đều hỏi qua. Hai tháng qua, hắn tổng cộng cưỡng gian mười chín cô nương.”
Chu Phi nói ra bằng giọng nói công thức hóa không gợn sóng sợ hãi.
Đám khách nhân bên cạnh nghe thấy thế, sắc mặt xoát một cái biến đổi.
thì ra hái hoa tặc kia là đại thiếu gia Tô gia? Tô gia là một đại gia tộc tại Tê thành, ba đời làm kinh thương, tài phú tích lũy được đương nhiên không thể nào đếm hết. Tô Kỳ nổi danh ăn chơi trác táng tại Tê thành, tuy thanh danh không được tốt lắm nhưng rất ít phạm tội. Trong mắt dân chúng, người này dù có tiêu xài hoang phí nhưng còn chưa đến mức làm chuyện hại người hại đời.
Huống hồ hắn lại là đại cữu tử của Tri phủ nên ai mà chẳng ‘vuốt mặt nể mũi’, mấy năm gần đây Tô Kỳ lại an phận rất nhiều.
Tề Hồng ngáp dài hai cái, dường như nghỉ ngơi chưa đủ.
“Sao rồi? Xem ra không đơn giản hả. Vừa rồi các ngươi náo loạn với ai thế?” Tề Hồng không để ý ánh mắt kinh dị từ tứ phía dồn sang bên này, đứng ngay trong đại sảnh mà giãn tay giãn chân, lúc thì xoay người, lúc thì đá chân.
Mạn Duẫn bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Vừa có mấy tên nha dịch tìm đến khách điếm, kêu ta giao ra Tô Kỳ.”
Chu Dương kinh ngạc trợn to hai mắt. “Chúng không biết xấu hổ là gì à.”
Đêm qua Tô Kỳ nửa đêm xông vào khách điếm, sờ soạng đến phòng Mạn Duẫn, rõ ràng là có ý đồ gây rối. Tô Kỳ mất tích cả đêm xong, Tri phủ thế mà lại phái nha dịch đến đòi người?
Nếu nói Tri phủ không biết sự việc, ai mà tin?
trên đời này làm gì có chuyện biết trước, nếu Tri phủ có thể chuẩn xác không lầm phái nha dịch tới nơi này tìm người, như vậy Ngô Lệnh Bằng chắc chắn biết tối hôm qua Tô Kỳ đi đâu làm gì.
Dám coi trời bằng vung dung túng Tô Kỳ phạm tội như vậy khiến Mạn Duẫn vô cùng tức giận.
“Phụ Vương...” Mạn Duẫn vừa mới mở miệng, Tịch Mân Sầm đã lắc đầu nói: “Bổn Vương đã biết ngươi muốn nói gì.”
Chắc chắn là muốn nghiêm trị Tô Kỳ, sau đó bãi đi chức quan của Ngô Lệnh Bằng.
Nhưng vụ án buôn bán muối lậu còn chưa xong, hiện tại bứt dây động rừng không phải là hành động khôn ngoan.
Mạn Duẫn đã ở chung với Tịch Mân Sầm nhiều năm nên cũng rõ ràng trong lòng Phụ Vương nghĩ cái gì. hiện tại đúng là không phải thời điểm xử Ngô Lệnh Bằng. Vụ án muối lậu, rất nhiều thời điểm còn phải dùng đến hắn.
Có tiếng bước chân rầm rập đang đi về phía bên này.
Tất cả mọi người đề cao tinh thần, nhìn về phía đại môn của khách điếm.
một nam tử trung niên đầu đội mũ cánh chuồn chậm rãi tiến vào, một tay xách vạt áo, một tay chắp sau lưng, thái độ nhìn đặc biệt quan liêu.
Mạn Duẫn bưng chén trà, nhấp một ngụm nho nhỏ.
Ngô Lệnh Bằng có mặt mũi trông thật đoan chính, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì có vài phần tương tự với những đại thần trung nghĩa. Chẳng qua đôi mắt lại mơ hồ ẩn hiện một tia âm hiểm của thương nhân.
Mạn Duẫn nhìn người gần như rất chuẩn, lúc này đã nhìn thấu lớp vỏ ngoài ngụy trang của Ngô Lệnh Bằng.
“Đại nhân, chính là nàng ta... Chẳng những bắt giữ Tô thiếu gia, còn mắng ngài là cẩu quan.” Đến giờ, đám nha dịch nhìn thấy Tịch Mân Sầm vẫn còn có chút sợ hãi, cố gắng hết sức nghiêng người chứ không dám nhìn thẳng mặt Tịch Mân Sầm.
Bọn chúng lần này mang đến mấy chục nha dịch, đại sảnh khách điếm lập tức đầy kín cả người không còn chỗ mà đứng.
Rất nhiều vị khách nhát gan lập tức thanh toán tiền bạc, nhanh chóng rời khỏi đây. Dân chúng thì thường hay nhát gan và sợ phiền phức, gặp người của quan phủ thì bo bo giữ mình, tránh phiền toái là tốt nhất. Nhưng vẫn có kẻ muốn xem náo nhiệt, đứng tránh ở góc nhà cách xa xa nhìn tình huống bên này.
“Chính các ngươi đả thương nha dịch, còn bắt giữ trái phép đại cữu tử của bản quan phải không?” Ngô Lệnh Bằng bước chân vô cùng thong thả.
đi về hướng bên này.
Giọng nói thật sự uy nghiêm.
Nhưng đối với những người đã từng lăn lộn trong biết bao nhiêu trường hợp quan trọng như Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm thì uy nghiêm của Ngô Lệnh Bằng chẳng là cái quái gì, bởi so với khí độ của Trầm Vương kia thì Ngô Lệnh Bằng vẫn khiếm khuyết khá nhiều tính uy hiếp.
“Ngươi chính là Ngô Lệnh Bằng?” Tịch Mân Sầm ngước mắt lên, buông chén trà trong tay, ngữ khí hết sức bình thản.
Giống như hoàn toàn không coi Tri phủ đại nhân này vào đâu.
Mà sự thật cũng chính là thế. Có thể được Tịch Mân Sầm để vào mắt đến nay không có mấy người.
Ngô Lệnh Bằng kinh ngạc đến nhảy dựng, trong ánh mắt nhìn Tịch Mân Sầm có vài phần hoang mang. hắn đã nhận được tin từ Hoàng Đô, nghe nói Cửu Vương gia sẽ cải trang đi tuần. hắn khổ sở chuẩn bị lâu như vậy chính là muốn cho Cửu Vương gia lưu lại một ấn tượng tốt đối với mình, thế mà nhiều ngày đã qua rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của người kia.
Tịch Mân Sầm có khí độ phi phàm, toàn thân tản ra một khí chất tôn quý. Khí độ thế này chẳng phải một sớm một chiều là có thể nuôi dưỡng ra được, mà càng giả vờ không được. Trong lòng đã có suy đoán, ngữ khí của Ngô Lệnh Bằng cũng trở nên khách khách khí khí hơn nhiều.
“không biết công tử tên là gì? Từ đâu đến?”
thì ra ánh mắt của Tri phủ này cũng tinh tường đấy chứ, biết được nên hỏi rõ trước lai lịch đối phương, rồi xét xem có nên trở mặt hay không. Mạn Duẫn không khỏi nhìn kỹ thêm hắn vài lần.
“Ngô đại nhân không phải đã đoán được rồi sao?” Mặt Tịch Mân Sầm không chút thay đổi.
Trong lòng Ngô Lệnh Bằng lúc này không chỉ có kinh ngạc mà còn có hối hận. hắn đã nhiều lần nghĩ tới cảnh tượng khi gặp mặt Cửu Vương gia sẽ thế nào, thế mà không ngờ rằng lại lọt vào hoàn cảnh này.
Oán hận dậm dậm hai chân, Ngô Lệnh Bằng lại nhìn về hướng Mạn Duẫn đang ngồi im bên cạnh, kinh hô: “Vị này là tiểu Quận chúa đúng không?”
Tiếng đồn tại Hoàng Đô về Mạn Duẫn rất nhiều, trong đó có một cái là về tướng mạo của nàng. Nghe nói mỹ mạo của tiểu Quận chúa là đứng hàng thứ thứ nhất tại Hoàng Đô, rất nhiều người từng gặp qua nàng đều khen ngợi nức nở rằng tiểu Quận chúa là tiên nữ hạ phàm.
Như vậy... Tô Kỳ tối qua xâm nhập là... phòng của tiểu Quận chúa?
Ngô Lệnh Bằng cảm thấy chuyện này phát sinh là để khảo nghiệm khả năng chấp nhận sự thật của hắn, hiện tại chỉ hận không thể tát một cái chết tươi Tô Kỳ. Đúng là mê sắc hỏng việc. Tiểu Quận chúa là đóa hoa quý báu thế này chẳng lẽ có thể tùy tiện chà đạp?
Ngô Lệnh Bằng phủ phục tứ chi, hướng sang Tịch Mân Sầm hành đại lễ.
Người chung quanh thấy Ngô đại nhân quỳ xuống thì hoàn toàn hoa mắt choáng váng.
một nha dịch đến bên cạnh Ngô Lệnh Bằng, muốn nâng hắn dậy. “Đại nhân, ngài sao lại quỳ. Mau đứng lên đi.”
Ngô Lệnh Bằng quát, “Ngươi biết cái gì!”
“Khấu kiến Cửu Vương gia, thuộc hạ cung nghênh chậm trễ, xin Cửu Vương gia tha thứ.”
Để mặc cho Ngô Lệnh Bằng quỳ gối, thật lâu sau Tịch Mân Sầm mới cất tiếng, “ Chuyện cung nghênh chậm trễ bổn Vương sẽ không trách bất kỳ kẻ nào. Bất quá... chuyện về Tô Kỳ đâu có thể coi như xong thế được, phải không Ngô đại nhân?”
Nghe thấy đối phương gọi một tiếng ‘Ngô đại nhân’ kia, Ngô Lệnh Bằng sợ tới mức trái tim muốn nhảy khỏi cổ họng.
“Ngô Lệnh Bằng, Tô Kỳ xông vào phòng của bản Quận chúa, muốn gây rối bản Quận chúa, tội này tính thế nào?”
Tề Hồng che miệng hắng giọng hai tiếng. “Tô Kỳ giả mạo danh tiếng người khác, ép buộc con gái nhà đàng hoàng khắp nơi, đây cũng được xem như một loại tội đúng không? Tội vu oan giá họa.”
nói đến chuyện này, Tề Hồng chắc chắc không định buông tha cho Tô Kỳ. Nếu Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa chỉ trừng phạt nhẹ tên chết tiệt này, vậy hắn chắc chắn sẽ ra tay giết chết Tô Kỳ. Dù sao, Tề Hồng là người giang hồ, nếu hiện tại không có Cửu Vương gia ở đây quan sát thì hắn thích ‘Chuyện giang hồ, luật giang hồ’ hơn.
Dù sao về mặt quan trường, hắn được xem là một hái hoa tặc tội ác chồng chất, quan phủ cũng đã từng ra lệnh truy nã hắn. Nhưng vì hắn có võ nghệ cao cường nên đến nay xuống dốc mới phải dính lưới pháp luật.
Mạn Duẫn cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, chẳng qua không thẳng mặt chỉ tên mà thôi.
“Trong sạch của bản Quận chúa suýt nữa thì bị hủy. Ngô đại nhân, Tô Kỳ là đại cữu tử của ngươi, ngươi nói xem nên làm sao bây giờ đây.”