Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 76: Chương 76:  bonus




Edit: Đậu.

Bonus: Em ở đâu thì đó chính là phong cảnh.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Phương Quân Dục rút quyển sách khỏi tay Tô Vị Nhiên. Anh đi vào đã lâu, mà Tô Vị Nhiên lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào, sách trong tay cũng không lật sang trang, hiển nhiên là đang suy nghĩ đến chuyện khác.

Tô Vị Nhiên bất mãn lấy lại quyển sách từ trong tay Phương Quân Dục, tức giận nói: “Nghĩ làm sao để nằm trên anh.”

(Sau bao lần, anh vẫn không nhìn ra được năm trên không phải là tất cả –)

Phương Quân Dục hôn lên khóe miệng Tô Vị Nhiên: “Chỉ cần em thích.” Tô Vị Nhiên không nhịn được phất phất tay: “Gần đây không có hứng thú với tư thế cưỡi.” (Anh cũng tự nhận ra kìa =))))

“Chán?” Phương Quân Dục cười hỏi.

“Nếu như đổi thành anh ở phía trên, tôi sẽ hết chán ngay.” Tô Vị Nhiên rút quyển sách lại, vứt trên bàn.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Phương Quân Dục hỏi lần nữa.

“Tôi đang nghĩ xem có phải nên tới Châu Âu hỏi thăm Joe yêu quý không.” Tô Vị Nhiên cười đến nguy hiểm.

Phương Quân Dục đem Tô Vị Nhiên đặt lên cạnh bàn, mỉm cười nói: “Bảo bối, anh sẽ ghen mất.” Mặt Phương Quân Dục cùng mặt Tô Vị Nhiên ở rất gần, Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của anh, cùng với tia nguy hiểm trong ánh mắt.

Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Như vậy mới thể hiện được mị lực của tôi, không phải sao?”

“Trong mắt anh, em là người có mị lực nhất, không cần phải thể hiện nữa.” Phương Quân Dục nghiêng người đè lên thân thể Tô Vị Nhiên.

— Xem nhẹ năm ngàn chữ bậy bạ đi == —

Zaragoza, Tây Ban Nha.

“Bảo bối, thật vui khi gặp lại em.” Tại sân bay Zaragoza, Joe đứng trước mặt Phương Quân Dục nhiệt tình ôm lấy Tô Vị Nhiên, sau đó liếc mắt nhìn Phương Quân Dục.

Phương Quân Dục dáng người ngay thẳng mạnh mẽ, khóe miệng chứa nụ cười tao nhã, phong độ ngập tràn.

“Nếu như ngày nào đó em chán Phương Quân Dục rồi, có thể đến tìm tôi.” Joe mỉm cười nói.

Tô Vị Nhiên đẩy Joe ra, cười đáp: “Chỉ sợ anh không có cơ hội này.”

Joe “thất vọng” nói: “Em yêu Phương Quân Dục đến vậy sao?”

Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cười cợt: “Cho dù tôi có chán Phương Quân Dục, cũng sẽ không tìm đến anh.”

Joe cười nhẹ: “Em nói vậy làm anh thương tâm quá.”

“Tâm của anh không phải dùng để thương sao?” Tô Vị Nhiên ôn nhu hỏi lại.

“Đúng rồi, anh cái đồ mafia sao không yên phận chờ ở Palermo, cả ngày chạy quanh thú vị lắm sao?”

“Không thừa dịp còn trẻ đi đây đi đó, sau này già rồi sẽ không còn khả năng mất.” Joe nói.

“Lẽ nào không phải do mỹ nữ ở Tây Ban Nha quá nhiệt tình?” Tô Vị Nhiên khẽ cười hỏi.

“Bảo bối, trong mắt tôi, em mới là đẹp nhất.” Joe hào phóng ca ngợi.

Tô Vị Nhiên không nhanh không chậm nói: “Anh có thể lựa chọn vì tôi mà thủ thân như ngọc.”

Joe nháy mắt một cái: “Bảo bối, em biết ức chế sinh lý của một người đàn ông đang ham muốn còn ác hơn là giết chết hắn. Tôi có thể vì em thủ thân như ngọc, chỉ cần em cùng tôi lên giường. Tôi không đòi hỏi gì nhiều, mỗi ngày một lần thôi là được.”

Tô Vị Nhiên vỗ vỗ mặt Joe: “Có thể.”

“Thật?” Joe cười.

“Đương nhiên là không rồi.” Tô Vị Nhiên cười đến rất ôn nhu.

Tô Vị Nhiên ở Zaragoza không có chỗ ở, nhưng Phương Quân Dục trước có bố trí một khu bất động sản ở Old Town. Vì vậy bọn họ trực tiếp đến đấy ở.

Tô Vị Nhiên lần này đến tìm Joe chủ yếu là vì chuyện của SUK. Lúc trước sau khi cậu sắp xếp xong mọi chuyện, trở về Z quốc, sự vụ ở Châu Âu liền giao cho Berton xử lý.

Joe đối phó với gia tộc Tây Tư Lâm chính là vì đường hàng thủy gia tộc Tây Tư Lâm nắm giữ cùng với SUK. Kết quả toàn bộ SUK cùng bộ phận đường thủy quan trọng đều rơi vào tay Tô Vị Nhiên, điều này làm cho Joe không biết làm sao nhưng lại không cam lòng. Vì vậy thừa dịp Tô Vị Nhiên trở lại Z quốc bận rộn xử lý chuyện Tô Sùng Hoa cùng Tô Lại Nam cùng với chỉnh đốn sự tình của Tô gia, không có thời gian bận tâm đến sự vụ ở Châu Âu, mà bắt đầu vận dụng thế lực chiếm đoạt SUK. Vốn những chuyện này dựa vào năng lực của Berton có thể tự mình xử lý, cho nên hai bên bắt đầu giằng co, Joe cũng không đắc thủ được. Thế nhưng Joe là kẻ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được ý nguyện, nên khi rơi vào tình thế không cách nào chiếm đoạt được SUK từ trong tay Berton đã bắt đầu chuyển hướng sự chú ý đến Berton.

Berton là người phụ trách thế lực Tô gia ở Châu Âu, bản thân tâm tư cũng kín đáo, xung quanh lại bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên Joe căn bản không có cơ hội động thủ với Berton. Nhưng đã là người thì đều có sơ hở, rốt cục có một lần Berton ở bên ngoài bị Joe phát hiện ra, phát người bắt ông. Nguyên bản chuyện này được tiến hành rất bí mật, cơ bản không phát hiện được Joe hạ thủ. Chỉ do Joe quá nóng vội, sau khi Berton mất tích liền ngầm chiếm cổ phần SUK, cho nên Tô Vị Nhiên liền suy đoán Joe là người đứng sau. Thật ra chỉ là suy đoán, Tô Vị Nhiên dựa theo suy đoán này mà điều tra, cuối cùng xác định chắc chắn là Joe hạ thủ. Sau khi nhận được tin này, Tô Vị Nhiên nở nụ cười lạnh lùng.

Bị động chịu đòn xưa nay không phải là phong cách của Tô Vị Nhiên. Chờ cậu chuẩn bị tất cả kỹ càng, liền gọi điện cho Joe. Joe rất vui vẻ nói cho cậu biết hắn đang ở Zaragoza, sau đó hoan nghênh cậu bỏ lại Phương Quân Dục mà đến hẹn hò với hắn.

Tô Vị Nhiên thoải mái đáp ứng mang theo Phương Quân Dục đến “hẹn hò” cùng Joe.

(Anh ỷ anh có chồng chống sau lưng nên anh kiêu thấy mọe luôn =))))

“Bảo bối, Berton thật sự không ở chỗ tôi.” Ngữ khí của Joe cực kỳ chân thành.

“Tôi đương nhiên tin tưởng anh.” Tô Vị Nhiên ngồi đối diện Joe, “Nhưng hình như Ryan không thể chờ cho đến khi tôi thông nữa rồi.”

“Cái gì!” Năm ngón tay Joe nắm chặt lại.

“Không thể! Làm sao em biết Ryan!”

– Sơ lược –

“Giải quyết xong rồi?” Phương Quân Dục mỉm cười hỏi.

“Đàm luận đến vui vẻ.” Tô Vị Nhiên khẽ hôn môi Phương Quân Dục. Xác thực, quá trình đàm luận trong mắt Tô Vị Nhiên rất đơn giản cũng như vui vẻ, thế nhưng đối với Joe mà nói, đây chính là dằn vặt. Hắn một mặt không nỡ từ bỏ miếng thịt béo bở, một mặt lo lắng cho an toàn của con trai, quả thực chính là dày vò khôn xiết. Chỉ là Tô Vị Nhiên từ trước đến giờ chưa từng đứng ở góc độ của người khác để xem xét sự việc. Sở dĩ như vậy đều do hắn tự chuốc lấy, không phải sao? Cậu nở nụ cười.

“Vậy chúng ta không cần bận tâm đến chuyện của người khác nữa.” Phương Quân Dục cười nói.

“Chúng ta đi hẹn hò đi.” Tô Vị Nhiên lười biếng dựa vào Phương Quân Dục nói.

“Được.”

Quảng trường Pilar cạnh bờ sông Ebro là một trong những quảng trường to lớn nhất Châu Âu. Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục từ ngõ nhỏ chuyển hướng đi đến quảng trường này.

“Quả thực rất hùng vĩ.” Nhìn nhà thờ Đức Bà Pilar rộng lớn, Tô Vị Nhiên khẽ cười nói, “Một sự kết hợp giữa phong cách Baroque, Renaissance (văn hóa phục hưng) và phong cách tân cổ điển.” Tháp chuông nhà thờ cùng mái vòm được bao phủ bởi đồ gốm sắc xanh lam, sắc vàng trộn lẫn với màu trắng, kiêu dáng chất chứa nghi thức Byzantine.

“Muốn vào không?” Phương Quân Dục hỏi.

“Tôi không tin vào tôn giáo.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói, “Giáo đường nào cũng giống nhau, tôi ở Châu Âu nhiều năm như vậy, không hề xa lạ gì với mấy giáo đường như này, không cần phải vào làm gì.”

“Tháp chuông lớn ở giáo đường có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố, không đi nhìn chút sao?” Phương Quân Dục đề nghị.

“Tôi nhớ anh cũng không tin vào thần thánh mà.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.

“Lúc trước là thế, nhưng giờ anh vẫn luôn cảm tạ trời xanh đã mang em về bên cạnh anh lần nữa.” Phương Quân Dục ôm eo Tô Vị Nhiên, cười đến ôn nhu.

Tô Vị Nhiên cười cợt, ánh mắt xa xăm, cũng không lên tiếng. Bọn họ đi vào giáo đường, trong đây toàn bộ đồ trang trí đều sắc vàng lộng lẫy, có mọt tiểu giáo đường bên trong, thờ phụng Thánh Mẫu, sau lưng là nhiều cây thánh giá xếp hàng. Giáo đồ Carol trang nghiêm, nghiêm túc.

Phương Quân Dục dắt Tô Vị Nhiên, ánh mắt rơi vào giá Thánh Mẫu treo trên cao, sau đó nhìn về phía Tô Vị Nhiên: “Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh.“

Tô Vị Nhiên trầm thấp nở nụ cười: “Hóa ra anh cũng có lúc buồn nôn như vậy.”

Hai người leo lên tòa tháp chuông, đến đỉnh tháp, cùng nhau nhìn xuống ngắm nhìn toàn bộ thành phố Zaragoza. Dòng sông Ebro bên dưới lưu chảy, trên mặt sông là một cây cầu đá La Mã đoan trang mà cổ kính.

“Cảm giác cũng không tệ lắm.” Tô Vị Nhiên cười.

“Có em bên cạnh thì mới gọi là cảnh đẹp.” Phương Quân Dục nhìn dòng sông Ebro, nói.

Khi Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục đi tới Aljafería Palace () đã là lúc mặt trời ngả về tây. Những tia nắng còn sót lại rơi vào trong cung điện, bên ngoài tường hiện lên sắc vàng nhạt rực rỡ. Cửa cung điện được làm theo kiểu dáng cổng vòm Islam, bên phải là các tòa tháp khác nhau Torowa.

() Cung điện Aljafería là cung điện Hồi giáo thời Trung cổ được xây dựng vào nửa sau thế kỷ 11 ở Moor Taifa của Zaragoza thuộc Al-Andalus, ngày nay là Zaragoza, Tây Ban Nha.

Tô Vị Nhiên nhìn tòa tháp khẽ cười nói: “Tôi nhớ tới các cảnh kịch của Giuseppe Verdi ( người ngâm thơ rong) đều được diễn ra ở nơi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.