Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 14: Chương 14




chu mỏ mún ăn kem

————-

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

“Theo tư liệu tìm được, Tô Lại Nam trước khi kết hôn với Dung Uẩn từng có một tình nhân, có vẻ là mối tình đầu.” Tô Nguyên gõ enter, trên màn hình lập tức hiện lên một tấm hình.

Tô Vị Nhiên nhìn một chút, cười nói: “Mối tình đầu?” Trong hình là một cô gái còn trẻ diện mạo thanh tú, mặc váy trắng quá đầu gối, nụ cười trong sáng. Mà cái đó cũng không phải quan trọng, quan trọng nhất là dung mạo cô gái và Tô Sùng Hoa có sáu bảy phần tương tự.

“Cậu xem cô gái này và ca ca thân ái của tôi có giống nhau không?”

Tô Nguyên gật đầu: “Đúng là rất giống nhưng tôi không tra được tư liệu nào khác nên không có chứng cứ.”

“Chứng cứ?” Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng, ngữ điệu mềm mại, ánh mắt lãnh đạm: “Chứng cứ không phải nằm trên người họ sao? Cha tôi có thể tiêu huỷ tất cả những chứng cứ khách quan, nhưng hắn không thể thay đổi gien đi.”

“Cậu tính xét nghiệm DNA?” Đối với loại này bí mật nhà giàu này, ngữ điệu của Tô Nguyên vẫn bình thản không chút dao động.

Tô Vị Nhiên thờ ơ gật đầu: “Tôi sẽ cho Trác Dịch đi xét nghiệm.”

“Tên đơn bào Trác Dịch? Cậu xác định hắn có thể không kinh động Tô Sùng Hoa?” Tô Nguyên gõ bàn phím, không dám gật bừa lắc đầu, bức ảnh trên màn hình bị vô số dữ liệu thay thế.

“Trong mắt cậu còn có ai không phải động vật đơn bào không?” Tô Vị Nhiên hỏi ngược lại. Trác Dịch là Tiến sĩ chuyên ngành sinh vật của Đại học H ở Mĩ đó.

“Không nhiều lắm, cậu xem như một, Phương Quân Dục cũng tính một.” Tô Nguyên đầu cũng không thèm ngẩng lên, thong thả nói ra sự thật.

“Vậy tôi có nên vì thế mà cảm thấy vinh hạnh và may mắn không đây.” Tô Vị Nhiên nhìn số liệu trên màn hình, thuận miệng nói.

“Có thể.” Tô Nguyên không cảm xúc đáp: “Nhưng nếu phân tích hệ thống lại, cậu vẫn không thể so với Phương Quân Dục nên đừng quá kiêu ngạo, cậu nhiều nhất cũng chỉ phức tạp hơn con đơn bào kia một chút thôi.” (Cc: ân oán gì mà chửi đơn bào hoài rứa? cười tà)

Tô Vị Nhiên: “…”

“Đây là công ty Tô Sùng Hoa thành lập sau lưng Tô gia.” Tô Vị Nhiên chỉ vào một cái tên công ty trên màn hình. Trốn Tô gia không dễ, hơn nữa Tô Sùng Hoa còn chưa mọc đủ lông, căn bản không thể thoát khỏi mắt Tô Lại Nam. Đời trước, khi hắn vừa tiếp nhận Tô gia, trong lúc sắp xếp lại toàn bộ tư liệu trong Tô gia đã tìm thấy hồ sơ về công ty của Tô Sùng Hoa trong thư phòng Tô Lại Nam. Bộ hồ sơ đó giấu rất kĩ, tư liệu trong hồ sơ vô cùng chi tiết. Vậy nên có thể nói ngay từ lúc Tô Sùng Hoa bắt đầu xây dựng công ty đã không tránh được Tô Lại Nam. Nhưng là ….….

Cha không có đề cập với hắn một chữ.

“Ừ, hơn nữa đó cũng không phải chỉ có cái vỏ công ty, hai năm trước đã muốn đưa ra thị trường.” Tô Nguyên gõ enter, tất cả số liệu giao dịch với bên ngoài toàn bộ đều hiện lên.

“Tôi xâm nhập vào mạng của bọn họ.” Tô Nguyên tiếp tục gõ: “Nhưng kế toán của bọn họ làm bằng tay, số liệu cụ thể cũng không đưa lên mạng nội bộ. Nhưng có thể căn cứ vào một ít số liệu trong báo cáo tài chính nội bộ và kế toán tài chính công khai trên mạng đoán ra đại khái.”

Tô Nguyên ấn enter, biểu đồ nhanh chóng hiện ra. Tô Vị Nhiên nhìn một chút, sau đó bật cười: “Khoản kim ngạch thực tế và báo cáo tài vụ chênh lệch quá xa.”

“Cậu thấy thế nào?” Tô Nguyên dùng chuột tô xanh một con số, hỏi.

“Nếu là tôi sẽ âm thầm rút một khoản tiền lớn.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Rồi dùng tài sản của Tề gia lặng lẽ không một tiếng động bù vào. Vô thanh vô tức tiêu hoá một khoản tiền lớn nhưng vẫn không khiến người khác hoài nghi. Này so với công ty chỉ có cái vỏ còn hoàn hảo hơn.”

“Không sai.” Tô Nguyên bình thản lên tiếng tỏ vẻ đồng ý.

“Chỉ tiếc, mong muốn của hắn có thể sẽ thất bại.” Tô Vị Nhiên chậm rãi nở nụ cười: “Tôi thật sự vô cùng chờ mong ca ca thân ái có thể nghĩ ra cách gì để bù vào khoảng trống lớn đó.”

“Có thể Tô Lại Nam sẽ giúp hắn.”

“Sẽ không.” Tô Vị Nhiên không chút đắn do lập tức phủ nhận: “Tuy rằng cha tôi biết đến công ty của hắn, nhưng đại ca lại không biết cha đã sớm biết, cho nên dù có bại lộ cũng sẽ không nói với cha.”

“Nếu như là cậu, cậu sẽ làm sao?” Tô Nguyên hỏi.

“Biện pháp ngốc nhất là xin phá sản. Nhưng biện pháp hữu hiệu nhất là giá hoạ.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.

“Cậu độc thật.” Tô Nguyên bình tĩnh bình luận: “Dù cho là kẻ nào cũng đều có thể bị khoản kim ngạch này đè cho chết.”

“Vậy giả như nếu đại ca muốn cùng tôi mở công ty thì phải làm sao bây giờ?” Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong cong.

“Tùy cậu. Nhớ đúng hạn phát tiền lương cho tôi là được.” Tô Nguyên gõ bàn phím. Sau khi sửa xong số liệu thì tắt cửa sổ.

“Người đàn bà kia còn sống không?” Tô Vị Nhiên đột nhiên hỏi.

“Đã chết.” Tô Nguyên lời ít ý nhiều nói.

Tô Vị Nhiên gật đầu, giống tư liệu hắn tìm được ở đời trước. Mẹ Tô Sùng Hoa Dương Ngưng và Tô Lại Nam là bạn học thời đại học. Khi còn trong trường từng hẹn hò, thậm chí khi Tô Lại Nam đi du học Mĩ, hai người cũng không cắt đứt. Nhưng sau khi Tô Lại Nam trở về từ Mĩ lại cưới Dung Uẩn. Là Tô Lại Nam chủ động theo đuổi Dung Uẩn, mà sự tồn tại của Dương Ngưng đã hoàn toàn bị Tô Lại Nam xoá sạch, thậm chí ngay cả Dung gia cũng không biết chuyện trước đó Tô Lại Nam từng kết giao với Dương Ngưng. Trên thực tế, ở đời trước Tô Vị Nhiên tra được Dương Ngưng được Tô Lại Nam bao dưỡng ở Chicago, vài năm sau khi sinh hạ Tô Sùng Hoa thì bệnh chết.

Nhưng thú vị là, chính Tô Sùng Hoa cũng không biết sự tồn tại của Dương Ngưng, cũng không biết Tô Lại Nam chính là cha ruột của hắn.

“Tình yêu luôn đánh không lại lợi ích a.” Tô Vị Nhiên cúi đầu cười nói.

“Tình yêu? Thứ này chỉ đẹp khi nhìn sau màn, lôi ra rồi thì không đáng một đồng.” Tô Nguyên dùng ngữ điệu máy móc trình bày cách nhìn của hắn với tình yêu.

“Cũng không hẳn nhất định là như vậy.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Có muốn tôi dẫn cậu đi thể nghiệm thử không.”

“Thể nghiệm? Khỏi. Là thể nghiệm vị rượu hay mùi vị cầu mà không được?” Bộ mặt tú-lơ-khơ của Tô Nguyên rốt cục cũng có biểu cảm, khinh bỉ cười một tiếng: ” Tô Vị Nhiên, nếu nói đến chuyện tình yêu thì cậu còn không bằng cả sinh vật đơn bào.”

Tô Vị Nhiên trợn mắt, mỉm cười nói: “Cảm ơn đã giúp tôi nhận ra thất bại.”

“Không cần khách khí.”

“Tôi đang lo lắng có nên thay đổi mục tiêu không.” Đuôi mắt Tô Vị Nhiên khẽ nhướn lên: “Cậu đã có lòng như vậy, không thì đổi qua cậu thử xem sao ha?”

“Khỏi, lãng phí thời gian như vậy không bằng đi đắp mặt nạ còn tốt hơn.”

Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười: “Giữ gìn nhan sắc không phải để cho người khác xem sao, nếu không ai thưởng thức thì có ích gì.”

“Cậu cho rằng gương dùng để làm gì?” Tô Nguyên xoay đi tiếp tục đánh máy.

“Người tự kỷ mới thích soi gương.” Tô Vị Nhiên cười nói.

Một lát sau, Tô Vị Nhiên đứng lên: “Tôi đi về trước, ba ngày sau đem tư liệu cho tôi.”

“Ờh.” Tô Nguyên lên tiếng.

Rời khỏi chỗ Tô Nguyên, vốn Tô Vị Nhiên tính toán quay về biệt thự Phương Quân Dục. Nhưng vừa lên xe, điện thoại liền vang lên.

Tô Vị Nhiên nhìn lướt qua, là một dãy số xa lạ. Thường thì Tô Vị Nhiên không nghe số lạ nhưng nghĩ nghĩ một chút, vẫn là ấn nút nghe: “Ai?”

“Bảo bối, quả nhiên là giọng cưng.” Bên kia điện thoại truyền đến một giọng đàn ông người Ý, thanh âm rất trầm, như mân côi nở rộ giữa đêm khuya phi thường mê người.

“Đừng gọi nhiệt tình như vậy được không, bộ tôi và anh thân lắm sao?” Tô Vị Nhiên miễn cưỡng nói.

“Bảo bối, em nói như vậy thật sự làm tôi quá thương tâm mà.” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười.

“Anh không biết mình buồn nôn đến mức khiến người khác mắc ói sao? Joe.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói.

“Tôi chỉ như vậy với em thôi, bảo bối.”

“Anh đang ở nước Z?” Tô Vị Nhiên bỏ lơ lời Joe mà hỏi thẳng. Trên điện thoại hiển thị dãy số này đến từ B thị.

“Tôi ghé qua thăm em đó, cảm động không?” Joe nói.

“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Tô Vị Nhiên nói.

“Bảo bối, đừng lạnh lùng vậy mà. Tôi đến đây đúng là vị có việc, nhưng tôi thật sự rất nhớ em, chúng ta cũng đã ba năm không gặp rồi.”

“Vậy anh muốn thế nào?” Tô Vị Nhiên hỏi.

“Tôi muốn gặp em một chút.” Joe lập tức nói.

“Không rảnh.”

“Vậy khi nào em rảnh?” Joe bám riết không buông.

Quen biết Joe nhiều năm như vậy, Tô Vị Nhiên biết rõ Joe là một người không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua. Hắn nhìn thời gian một chút, đã sắp mười một giờ: “Buổi chiều 3 giờ, quán cà phê SIGN ở A thành.” Nói xong, Tô Vị Nhiên liền cúp điện thoại.

Tô Vị Nhiên trở lại biệt thự, vừa vào cửa liền đụng mặt Phương Quân Dục.

“Cư nhiên có thể gặp anh vào buổi trưa, đúng là hiếm thấy.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.

“Sau này em sẽ quen.” Phương Quân Dục cười dịu dàng.

“Có ý gì?” Tô Vị Nhiên nheo mắt.

“Anh nói rồi, anh muốn theo đuổi em.” Phương Quân Dục mỉm cười nói.

Khóe miệng Tô Vị Nhiên giật mạnh “thứ” này là Phương Quân Dục sao? “ thứ” này tuyệt đối không phải Phương Quân Dục!

“Đi thôi, anh đang chờ em về ăn cơm.” Phương Quân Dục đến gần Tô Vị Nhiên, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn dắt đi. Tô Vị Nhiên muốn rút tay ra nhưng vừa hơi nhúc nhích, Phương Quân Dục đã cầm chặt hơn, khiến Tô Vị Nhiên không thể thoát khỏi.

Đi đến nhà ăn, Phương Quân Dục đối gật đầu với Triệu quản gia: “Chú Triệu, có thể mang thức ăn lên rồi.”

Tô Vị Nhiên chống cằm, ánh mắt dừng trên mặt Phương Quân Dục.

“Nhìn anh làm gì?” Phương Quân Dục cũng nhìn lại Tô Vị Nhiên.

“Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc anh uống lộn thuốc gì rồi.” Tô Vị Nhiên ôn nhu trả lời.

“Vị Nhiên…” Phương Quân Dục khẽ thở dài một tiếng.

Tô Vị Nhiên nhíu mày, khóe miệng tràn ra một tia cười khẽ: “Phương Quân Dục, chúng ta thẳng thắn với nhau luôn đi.” Hắn và Phương Quân Dục đều quá quen thuộc lẫn nhau, cho nên thay đổi này trong lòng hai người đều rất rõ. Mười năm cộng thêm ba năm, ân oán vướng mắc của bọn họ kéo dài những mười ba năm. Vô luận có che dấu như thế nào, thì tình cảm cũng không thể hoàn toàn che dấu được, không lừa được đối phương cũng không lừa được chính mình. Bọn họ đều không thể quay ngược quá khứ.

“Tôi hiện tại không phải tôi của lúc này, anh cũng vậy, phải không?” Những lời này, nếu để người khác nghe được, dĩ nhiên là không hiểu ẩn ý ở trong. Nhưng Tô Vị Nhiên biết, Phương Quân Dục nhất định hiểu được.

Phương Quân Dục cúi đầu thở dài: “Ừh.”

Tô Vị Nhiên bật cười: “Là sợ tôi đi một mình tịch mịch, nên đi theo bồi tôi sao?” Tô Vị Nhiên không tưởng tượng ra ai có thể tính kế được Phương Quân Dục.

——-

Cc: khúc cao trào. đổi xưng hô nhé:”>

Tk: Ngả bài rồi nhé, hai thằng biết cùng nhau trọng sinh rồi, Dục ca, anh làm sao đuổi theo em nó được đây:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.