Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 6: Chương 6




đau quá a rên rỉ dù ko phải lần đầu của ta nhưng cũng vẫn đau như lần đầu tiên:(((

cấm nghĩ lung tung. ta đang ngồi lột mụn

———-

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

Phục vụ sau khi bưng đồ ăn lên liền vội vàng rời đi. Tô Vị Nhiên hứng thú nhìn tay phục vụ sinh gần như chạy đi, quay đầu nói với Phương Quân Dục: “Tôi có đáng sợ như vậy sao?”

Phương Quân Dục cắt thịt bò, nghe Tô Vị Nhiên nói vậy thì cười cười: “Sao có thể chứ?”

“Vậy sao cậu ta lại chạy nhanh như vậy?” Tô Vị Nhiên biết rõ còn cố hỏi. Tay phục vụ này da mặt mỏng thật.

“Phản ứng của cậu ta cũng xem như bình thường.” Phương Quân Dục nói.

Ngón trỏ Tô Vị Nhiên gõ lên ly thuỷ tinh: “Có vẻ tôi làm cậu ta sợ rồi.” Tiếp đó lại bỏ thêm một câu: “Vẫn là thiếu rèn luyện a.”

Phương Quân Dục vẫn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói gì. Đâu phải ai cũng như Tô Vị Nhiên chỉ thích làm theo ý mình mà không thèm để ý ánh mắt người khác đâu chứ.

“Anh nghĩ sao?” Tô Vị Nhiên cầm dao nĩa, bắt đầu cắt thịt bò, thuận tiện tiếp tục hỏi hắn.

“Ừh.” Phương Quân Dục lên tiếng.

“Anh cũng nghĩ vậy?” Nghe Phương Quân Dục trả lời, động tác cắt thịt của Tô Vị Nhiên ngừng lại. Tự hắn cũng biết câu nói vừa nãy của mình nhàm chán và thiếu muối đến nhường nào. Cho nên Phương Quân Dục trả lời khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên.

“Cậu nói cái gì thì chính là cái đó.” Phương Quân Dục mỉm cười nói.

Tô Vị Nhiên: “…” Hắn cư nhiên còn nghiêm túc phân tích nguyên nhân Phương Quân Dục trả lời hắn, còn tưởng rằng Phương Quân Dục có bệnh. Hoá ra người có bệnh là hắn, lại đi nghiêm túc phân tích câu trả lời cho có lệ của Phương Quân Dục, đúng là ngu toàn tập.

Hai người không nói gì nữa, tựa hồ đều đang chuyên tâm dùng bữa. Trong gian phòng thực im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng có dao nĩa đụng vào chén đĩa.

Khi Tô Vị Nhiên cúi đầu, Phương Quân Dục nhìn Tô Vị Nhiên, ánh mắt ôn nhu mà thương cảm. Khi Tô Vị Nhiên ngẩng đầu, Phương Quân Dục đã thu lại thần sắc trong mắt.

Dùng cơm xong, Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục rời Thánh Bách Lan. Tô Vị Nhiên nhìn thời gian một chút, đã hơn một giờ. Tô Sùng Hoa là hai giờ đến.

Hắn nói với Phương Quân Dục: “Có rảnh thì chở tôi đến sân bay đi.” Tiếp đó lại bổ sung một câu: “Nếu như có chuyện thì khỏi.” Tô Vị Nhiên nói như vậy dĩ nhiên không phải bởi vì khách khí mà là cố ý xa cách.

“Rảnh.” Phương Quân Dục nói. Sau đó, điện thoại Phương Quân Dục vang lên. Phương Quân Dục tiếp điện thoại, nghe một lúc lâu, Phương Quân Dục cũng không nói gì, cuối cùng nói một câu: “Đã biết.” rồi cúp điện thoại.

Tô Vị Nhiên nghe Phương Quân Dục nói, quay qua hỏi: “Có chuyện gì?”

“Triệu Dương gọi.”

“Nếu như có chuyện thì anh cứ đi đi.” Tô Vị Nhiên nói.

“Không có gì.”

Sân bay xây ở ngoại ô A thành, cách nội thành khá xa. Khi Tô Vị Nhiên tới sân bay cũng đã gần hai giờ. Phương Quân Dục cùng Tô Vị Nhiên đi đến đại sảnh sân bay.

Đợi một lát Tô Sùng Hoa đi ra. Khi nhìn thấy Tô Vị Nhiên đi cùng Phương Quân Dục trong mắt Tô Sùng Hoa hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị che dấu.

Hắn hướng Phương Quân Dục vươn tay: “Đã lâu không gặp, Quân Dục. Em tôi gây cho cậu nhiều phiền toái rồi.”

Phương Quân Dục bắt tay Tô Sùng Hoa, mỉm cười nói: “Không phiền.” Sau đó liền buông ra.

“Định ở đâu?” Tô Vị Nhiên hỏi.

“Cảnh Dụ Châu Tế.”

“Không bằng đại ca tới ở với bọn tôi đi. Chúng ta cũng đã lâu không gặp.” Tô Vị Nhiên cười, nói.

“Đừng hồ nháo.” Tô Sùng Hoa đối đứa em trai này cực kì bất đắc dĩ. Tô Vị Nhiên kề cận Phương Quân Dục, ở biệt thự của Phương Quân Dục. Đến ở cùng Tô Vị Nhiên cũng chính là đến ở trong biệt thự của Phương Quân Dục. Biệt thự của Phương Quân Dục có thể tùy tiện ra vào sao? Từ khi Phương Quân Dục dọn khỏi nhà lớn Phương gia hầu như chưa một ai từng được mời đến biệt thự của hắn. Chỉ trừ Tô Vị Nhiên tiểu tử chưa từng để ý sắc mặt người khác, chỉ biết tuỳ hứng này.

“Hồ nháo?” Tô Vị Nhiên khẽ phun hai chữ, sau đó giương mắt nhìn về phía Tô Sùng Hoa, tựa tiếu phi tiếu nói: “Chẳng lẽ đại ca chê tôi phiền toái?”

Tô Sùng Hoa cười lắc đầu, nguyên lai Tô Vị Nhiên tức giận câu vừa rồi hắn nói với Phương Quân Dục.

“Nếu cậu có thể chín chắn một chút thì tốt rồi.” Tô Sùng Hoa nói: “Mấy năm nay cậu chỉ biết quấn quít lấy Phương Quân Dục, cũng mang đến cho cậu ta không ít phiền toái. Khi nào thì về nhà thăm ba đi, công việc trong công ty tốt xấu gì cũng nên học một ít.”

Tô Vị Nhiên nghe Tô Sùng Hoa nói, quay qua Phương Quân Dục, “ ôn nhu ” hỏi như oán trách người yêu: “Mấy năm nay tôi mang đến cho anh không ít phiền toái?”

“Làm gì có.” Phương Quân Dục nói.

Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Đừng nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu anh thật sự ngại phiền toái, tôi sẽ cùng đại ca đến ở Cảnh Dụ Châu Tế.”

Phương Quân Dục đang muốn mở miệng, Tô Vị Nhiên lại nói tiếp: “Nể tình tôi không oán không hối không danh không phận theo anh nhiều năm như vậy, nhớ giảm giá cho tôi.” Khách sạn Cảnh Dụ Châu Tế trên danh nghĩa là của cải của Phương gia.

Phương Quân Dục: “…”

Tô Sùng Hoa: “…” Đứa em trai này của hắn qua nhiều năm như vậy, thật sự là một chút cũng không thay đổi.

Phương Quân Dục cười cười: “Nếu cậu ở lại chỗ tôi, tôi không thu tiền của cậu, mà so với Cảnh Dụ Châu Tế còn tiện nghi hơn.”

Tô Vị Nhiên: “…”

Tô Vị Nhiên quay lại, nói với Tô Sùng Hoa: “Công việc trong công ty không phải đại ca đang giải quyết rất tốt sao?” Hắn nhìn Tô Sùng Hoa, chậm rãi mỉm cười: “Chẳng lẽ đại ca không sợ tôi trở về giành lấy vị trí của anh?”

“Tô gia vốn là của cậu, anh bất quá là tạm thời thay cậu xử lý thôi.” Tô Sùng Hoa cười nói.

Nghe Tô Sùng Hoa nói, Tô Vị Nhiên thiếu chút nữa cười ra tiếng. Trong mắt hắn lóe lên vẻ trào phúng, nhanh đến mức không ai bắt lấy được.

“Anh vất vả rồi, vẫn là đại ca đối tôi tốt nhất.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa anh đến Cảnh Dụ Châu Tế.”

Đưa Tô Sùng Hoa đến Cảnh Dụ Châu Tế. Trên đường về, Tô Vị Nhiên một đường trầm mặc, không nói một câu. Hắn nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, tựa hồ đang ngủ. Cảnh tượng cuối cùng trên phi cơ không ngừng ùa vào đầu hắn, cảm giác đau đớn bỏng rát trên da trước khi chết vẫn chân thực như vậy. Mày hắn nhăn chặt, mồ hôi từ thái dương trượt xuống. Thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, vĩnh viễn không kết thúc. Mỗi một giây đều là dày vò, lại tựa như không có điểm dừng.

Một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng áp lên trán hắn, ngón tay mềm mại khô ráo nhẹ nhàng lướt qua vuốt lên đôi mày nhíu chặt của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên mở to mắt, con ngươi màu nâu sẫm mơ hồ mang theo huyết sắc. Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, khi hắn một lần nữa mở mắt, đôi mắt đã bình tĩnh như nước.

“Mơ thấy ác mộng sao?” Phương Quân Dục hỏi.

“Ừh.” Tô Vị Nhiên thờ ơ đáp.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự. Tô Vị Nhiên không lập tức xuống xe, hỏi: “Anh có chuyện gì sao?” Nếu không phải Phương Quân Dục có việc, xe hẳn là đã trực tiếp chạy xuống ga ra mà không phải ngừng lại trước cửa.

“Tôi phải đến công ty một chuyến.”

Phương Quân Dục nói vậy, Tô Vị Nhiên liền nghĩ cuộc gọi trước đó của Phó Triệu Dương.

“Xem ra tôi nên cảm tạ anh đã bỏ công việc chở tôi đến sân bay.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.

“Cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Phương Quân Dục mỉm cười, tựa như không nghe thấy trào phúng trong lời Tô Vị Nhiên.

“Tôi cảm thấy rất vinh dự.” Tô Vị Nhiên nói xong, liền đứng dậy xuống xe. Tô Vị Nhiên không thấy trong khoảnh khắc khi cửa xe đóng lại, khóe miệng Phương Quân Dục xẹt qua một nụ cười khổ.

Di động lại vang lên, Phương Quân Dục mở máy, tiếng Phó Triệu Dương từ bên kia truyền đến: “Phương tổng, bao giờ anh tới? Đại biểu tập đoàn D &M đã đến rồi này.”

“Tôi đến ngay. Cậu bảo Trọng Hân đến phòng họp tiếp đãi bọn họ trước đi.” Phương Quân Dục nói xong liền cúp điện thoại.

Tập đoàn D&M là thương hiệu lớn nhất nhì nước Pháp. Mấy năm họ này đang tìm cách để mở rộng thị trường đến nước Z. Toà cao ốc Bạch ngân của Phương gia từ tầng mười đến tầng sáu mươi đều cho chi nhánh ở A thành của tập đoàn D&M thuê. Hơn nữa công ty sản xuất mỹ phẩm của Phương gia cùng tập đoàn D&M cũng có có hợp tác chặt chẽ.

Nhưng này đều là chuyện năm năm sau. Hiện tại chi nhánh tập đoàn D&M còn chưa có địa điểm ở A thành. Lần này tập đoàn D&M phái đại biểu đến tổng bộ Phương thị chính là vì việc này.

Phương Quân Dục vừa cẩn thận nhớ lại phương hướng lần đàm phán này cùng thoả thuận sau đó vừa lái xe đến công ty.

Tô Vị Nhiên về phòng, từ trên giá rượu lấy một chai Remy M Artin Louis XIII. Ngón tay thon dài cầm ly rượu brandy, dưới ánh mặt trời rượu trong ly thủy tinh loé lên màu hổ phách, ánh vào sâu trong mắt Tô Vị Nhiên. Hắn hận không thể lập tức giết chết Tô Sùng Hoa, nhưng là bây giờ còn không thể. Trực tiếp giết chết quá tiện nghi cho hắn.

—— chết là một loại giải thoát trực tiếp nhất, cũng là nhanh nhất. Một cái chết nhanh chóng quả thực chính là quá nhân từ đối với địch nhân.

Hắn muốn lưu lại mạng Tô Sùng Hoa từ từ tra tấn hắn, để cho hắn sau khi có được hết thảy rồi lại bất lực tận mắt chứng kiến từng chút từng chút mất đi, thẳng đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng. Hắn muốn khiến Tô Sùng Hoa muốn sống không được! Nụ cười của Tô Vị Nhiên lạnh lùng đến mức có thể đông chết người khác.

Tô Vị Nhiên uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, miệng chậm rãi phun ra hai chữ: “Tô Lê ——” hắn chuyển tay xoay ly. Dưới ánh mặt trời, ly thuỷ tinh trong suốt như trôi nổi giữa không trung.

Nếu nói Tô Sùng Hoa muốn giết hắn bởi vì lợi ích cũng không làm tâm trạng Tô Vị Nhiên có bao nhiêu biến động. Nhưng phản bội của Tô Lê lại hoàn toàn chọc giận hắn. Mạng Tô lê là do hắn cứu, mà Tô Lê lại muốn mạng của hắn, đúng là châm chọc. Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng. Nếu không phải hắn cứu Tô Lê khỏi “Lạc đường” thì có thể Tô Lê đã sớm đã bị kẻ khác đùa đến chết. Qua nhiều năm như vậy, hắn đối Tô Lê quá tốt quá khiến Tô Lê quên mất mình vốn thấp hèn cỡ nào.

“Tô Lê ơi Tô Lê.” Tô Vị Nhiên lẩm bẩm nói: “Không biết khi biết bên người Tô Sùng Hoa có bao nhiều tình nhân, vẻ mặt của ngươi sẽ như thế nào. Này xem như khai vị ta tặng ngươi đi.”

Đời trước, Tô Sùng Hoa mặc dù có tình nhân nhưng che dấu khá kĩ. Nếu không phải Tô Vị Nhiên đặc biệt tra xét, có thể ngay cả Tô Vị Nhiên cũng bị hắn che mắt. Cho nên, Tô Lê dĩ nhiên là người không biết. Tô Sùng Hoa biết Tô Lê thích hắn, nên luôn mơ hồ ám chỉ với Tô Lê, khiến Tô Lê cảm thấy có hi vọng, nên mới đối hắn khăng khăng một mực.

“Tình yêu —— thật sự có thể làm kẻ khác mù mắt a.” Tô Vị Nhiên cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.