Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 56: Chương 56: Bôi cụ của âu dương ngự y




Lúc này, một hộ vệ của dịch quán đi vào Cao phủ, nói là Thái tử điện hạ của Triệu quốc cho mời.

Cao Vấn có chút buồn bực, vì sao Thái Tử Triệu quốc lại gọi hắn đến, “…… Được, ta lập tức đến ngay.”

Hắn được dẫn vào thư phòng, đối phương nói, “Thái tử điện hạ lập tức đến, chờ một lát.”

Đợi không bao lâu, Chu Địch mặt lạnh đi đến, Cao Vấn định hành lễ, “Không cần, ngồi đi.”

“Vâng.” Hắn nghĩ không ra nguyên nhân thái tử điện hạ triệu hắn tới.

“Lúc này ngươi rất khó hiểu, vì sao ta tìm ngươi?” Chu Địch mở miệng nói trước.

“…… Vâng.” Cao Vấn trả lời thành thật.

“Ta biết rõ các ngươi cũng nghe chuyện thị vệ của ta bị thương, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, việc này không liên quan tới việc đại hoàng tử bị giết, các ngươi đặt lực chú ý vào án tử của đại hoàng tử là được.” Trong giọng nói lộ ra ép buộc không thể trái, rất rõ ràng Chu Địch không thương lượng với hắn chuyện này, mà là ra lệnh.

“…… Thật có lỗi, chúng ta chưa nắm chắc chuyện thị vệ của thái tử bị thương không liên quan đến cái chết của đại hoàng tử, chúng ta không thể coi nhẹ chuyện này.” Cao Vấn chịu đựng áp lực từ Chu Địch, nói thẳng.

Chu Địch nhìn chằm chằm vào Cao Vấn một lúc rồi nói, “Người Thiên triều đều cố chấp như vậy…… Quên đi, Cao bộ đầu không thể giúp ta việc này, như vậy ta phải nói cho ngươi biết, thị vệ của ta chưa hồi phục, ta không cho phép các ngươi quấy rầy hắn.”

Lúc Chu Địch rời đi, Cao Vấn đột nhiên nói, “Thái tử điện hạ, tin rằng ngài cũng hiểu, đối phương muốn đẩy Phong thị vệ vào chỗ chết, cho nên trước khi tra ra hung thủ, Phong thị vệ vẫn gặp nguy hiểm…… Nếu ngài thật sự quan tâm, nên để chúng ta tra rõ chuyện này, đúng không?”

Chu Địch nghe hắn nói, không trả lời, đi ra ngoài.

———————————————————

A Tài lo lắng Thổ Đậu ở nhà một mình, quyết định mang cùng nó ra ngoài.

Thấy ba người A Tài, Thổ Đậu và Cao Hành phải đi, Triển Kiều Mỹ đứng lên hỏi, “Các ngươi muốn đi đâu?”

Bọn họ quay đầu lại nhìn nàng một cái, “Công chúa điện hạ, chuyện ngươi muốn biết, chúng ta đã nói cho ngươi biết, tiếp theo đương nhiên là đi điều tra.” Cao Hành bĩu môi nói.

“…… Ta biết.” Nàng mới nghe xong án tử, nhất thời chưa nghĩ ra bước tiếp theo, thấy bọn họ muốn hành động, chỉ vô ý thức hỏi ra miệng mà thôi.

Biết rõ còn hỏi, Cao Hành lắc đầu, cùng A Tài đi ra ngoài, đi chưa được hai bước, A Tài đột nhiên dừng lại, xoay người nói với Triển Kiều Mỹ, “Đúng rồi, nếu các ngươi xuất môn, phải khóa kỹ cửa, thiếu gì đó thì bồi thường.”

Nghe được lời của hắn, Tiểu Bích giận giữ muốn giậm chân, hắn xem các nàng là gì.

Đương nhiên Triển Kiều Mỹ bị chọc tức cũng không làm được gì. Trong lòng tự nói với chính mình, nàng phải thắng hắn! Nàng nhất định phải thắng hắn!

“Thổ Đậu, ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau thấy hai tỷ tỷ kia, phải tránh thật xa, ngàn vạn lần không được một mình tới gần các nàng, biết không?” A Tài lo lắng dặn dò.

“A.” Tuy không biết nguyên nhân, nhưng sư phụ bảo nó làm như vậy thì nhất định đúng.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Cao Hành cảm thấy hứng thú với vấn đề này hơn.

“Tìm Âu ngự y.”

Âu Dương ngự y! “Đi đâu tìm?” Trong cung, bọn họ không vào được .

“Dịch quán.” Vết thương của Phong thị vệ nặng như vậy, không thể chỉ đến xem một lần.

Đến dịch quán, chưa gặp được Âu Dương Húc, ngược lại thấy được người quen.

“Sao ngươi lại tới đây?” A Tài mở miệng trước.

“Tiên sinh……” Đột nhiên thấy Triển Cảnh Nham, Thổ Đậu thật cao hứng, có phải tiên sinh sẽ tới dạy nó học hay không?

Cao Hành nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy hưng phấn của Thổ Đậu, không nói gì.

Triển Cảnh Nham gật đầu với Thổ Đậu, “Thị vệ của Thái tử điện hạ bị thương, ta tới xem.” Dù sao y cũng là người phụ trách chuyện tiếp đãi.

A Tài hiểu rõ gật đầu, “Âu ngự y có đến không?”

“Âu ngự y? A…… Đã ở bên trong, tìm hắn có việc sao?” Triển Cảnh Nham hỏi thêm.

“Ân, về án tử, có chuyện muốn hỏi hắn. Vậy ngươi vào trước đi, chúng ta ở đây đợi một lát.” A Tài nói.

“Ân.” Y gật đầu, cũng nhỏ giọng hỏi, “Uống dược chưa?”

“…… Ân.” Tuy cảm giác có chút giống mụ mụ, nhưng, hắn thích……

“Người đã đi, còn nhìn cái gì……” Thấy A Tài ngây ngốc quá lâu, Cao Hành nhẫn không được, nói.

“…… Ngạch, chúng ta đây cũng vào chờ.” A Tài lấy lại tinh thần.

Thổ Đậu nhìn sư phụ rồi nhìn Cao Hành, sao lỗ tai của sư phụ lại đỏ lên……

Âu Dương Húc đi tới, thấy nhóm người A Tài…… Ngồi xổm bên cạnh hòn non bộ trong tiểu viện, “Các ngươi đang làm gì đó?”

A Tài ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng lên cười nói,“Đang đợi ngươi.”

“Chờ ta?” Âu Dương Húc khiêu mi, hắn có chút bất ngờ.

“Muốn tìm ngươi giúp một việc, ngươi nhận ra vết thương trên người Phong thị vệ chứ?” A Tài đi thẳng vào vấn đề.

“Có ý gì?” Cái gì gọi là nhận ra…… Vết thương?

“Ta muốn ngươi đến nha môn với ta, nhìn vết thương của đại hoàng tử và Phong thị vệ có giống nhau hay không, vết thương có do một hung khí tạo thành hay không.”

“Ngươi hoài nghi là cùng một người làm?”

“Không loại trừ khả năng này.”

Hóa ra có chuyện cần hắn hỗ trợ, như vậy, “…… Ta là ngự y, rất bận rộn……” Hắn ám chỉ.

“Sẽ không mất nhiều thời gian.” Đáng tiếc, đối tượng được ám chỉ có chút trì độn.

“Ta đi thì có lợi gì?” Hắn trực tiếp làm rõ.

“A?” Có lợi?

“Hiệp trợ phá án, ngươi muốn có lợi?” Cao Hành không ngờ, giữa ban ngày ban mặt, Âu Dương ngự y dám ngang nhiên đòi lợi ích. Hắn còn tưởng rằng người này không tệ.

“Không có lợi ta không đi.” Âu Dương Húc xách rương chuẩn bị rời đi.

“Hảo!” A Tài đáp ứng, “Trở về ta giúp ngươi nói với hoàng đế.”

“Có ý gì?” Âu Dương Húc nheo mắt.

“Án tử này liên quan đến quan hệ giữa Thiên triều và Triệu quốc, là hòa bình hay chiến loạn, nếu ngươi hỗ trợ phá án, Hoàng thượng cao hứng ban thưởng, chúng ta sẽ cho ngươi một phần. Nhưng nếu phá không được án, cùng lắm thì đến lúc đó ta sẽ nói cho Hoàng thượng, có một manh mối trọng yếu bày ở trước mặt ta, lại bởi vì Âu ngự y mà lỡ mất……”

Âu Dương Húc mở to hai mắt nhìn, hắn nói gì, đúng là, cùng một chỗ với hồ ly ngàn năm, sao có thể là ngươi đơn thuần, “Xem như ngươi lợi hại.”

A Tài nở nụ cười vô tội, tỏ vẻ ‘Tức chết người không đền mạng’

Mà Âu Dương Húc chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi, vẫn phải ngoan ngoãn đi cùng.

—————————————————

A Tài xốc lên vải trắng trên người Đại hoàng tử, quay đầu hô một tiếng, “Đến nhìn xem.” Đứng xa như vậy, tưởng rằng chỉ đến xem thân thể sao.

Âu Dương Húc lạnh run tiến đến, đặt thi thể phóng trong hầm băng, cái này cũng quá…… Mới mẻ, nhưng đây quả thật là phương pháp trì hoãn thi thể hư thối tốt nhất.

“Thế nào? Giống nhau không?” A Tài hỏi.

“…… Đại hoàng tử của Triệu quốc, làn da cũng thật tốt nha.” Xem da trên lưng, không giống nam nhân chút nào.

Mặt mũi Cao Hành tràn đầy hắc tuyến, người này, bây giờ vẫn có thể chú ý tới da người ta tốt hay xấu, hơn nữa còn là một người chết.

Trán A Tài nổi gân xanh tạo thành một chữ thập nho nhỏ, “Thật sao? Xem hết vết thương thì để ngươi ở đây từ từ tìm hiểu, ta đúng là bạn tâm giao a?”

“Ngạch, nói giỡn thôi, đừng nghiêm túc như vậy. Ha ha……” Âu Dương Húc cười hai tiếng, lại phát hiện không ai cười, cả đám đều cau mày làm nhìn hắn, “A, a……” Cuối cùng hắn chỉ có thể cười gượng, tập trung đến vết thương của thi thể.

“Cái này…… Giống vết thương trên người Phong thị vệ.” Âu Dương Húc nói.

“Ngươi xác định?” A Tài hỏi.

“Thập phần xác định.” Không biết có phải hắn cảm giác sai hay không, lúc A Tài nói những lời này, hắn vô thức nghĩ tới Triển Cảnh Nham, biểu tình hoài nghi giống hệt nhau…… Thật sự là ‘vật họp theo loài’.

“Nói như vậy, hai án tử cùng một hung thủ gây nên.” Cao Hành nhìn về phía A Tài đang vò đầu, hắn biết rõ, chỉ cần có vấn đề không thông thì người này sẽ vô thức vò đầu, “Sao vậy?”

“Hung thủ của hai án tử này là một, vậy động cơ giết Đại hoàng tử và Phong thị vệ là gì ? Thân phận của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, lại dẫn tới chủ tâm giết người giống nhau……”

“Giết Đại hoàng tử không khó dự đoán, nhưng giết Phong thị vệ…… Xác thực là khó hiểu.” Cao Hành gật đầu nói, “A? Có thể mục tiêu của hung thủ kỳ thật là Thái tử điện hạ, nhưng Phong thị vệ ở bên cạnh hắn mỗi ngày, đến nỗi hung thủ không cách nào ra tay, cho nên quyết định giết Phong thị vệ trước, sau đó mới giết Thái tử điện hạ…… Chúng ta có cần tăng thị vệ bảo vệ thái tử điện hạ không?” Chết một cái Đại hoàng tử đã to chuyện , nếu Thái Tử cũng chết tại đây, hai nước không đánh nhau mới lạ.

“Ngươi đoán được, hung thủ kia cũng đoán được, làm như vậy sẽ khiến chúng ta tăng mạnh phòng vệ, hắn muốn giết Thái tử lời càng thêm khó khăn, cái này không hợp lý.”

“Hắt xì.” Đột nhiên, thanh âm hắt xì cắt đứt thảo luận giữa A Tài và Cao Hành, bọn họ cùng nhìn về phía Thổ Đậu.

Thổ Đậu lau nước mũi, vô tội nhìn mọi người, “…… Tiếp tục.”

“Chúng ta ra ngoài thảo luận.” Cao Hành nhíu mày, nói.

“Ân ân, để đồ đệ bị lạnh không tốt.” Nói xong, đi đến trước mặt Thổ Đậu, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nó, “Cảm thấy lạnh sao không nói một tiếng.”

“Lần sau lạnh nên nói sớm một chút, nếu cảm lạnh thì sao.” Cao Hành lần đầu dong dài.

Nhìn ba người ra khỏi hầm băng, Âu Dương Húc phía sau đầy sầu muộn, mọi người quên hắn rồi sao, hắn rõ ràng là một người sống sờ sờ……

Lúc hắn đang xót xa, đột nhiên cảm giác sau lưng mát lạnh, sởn gai ốc, hắn liền xông ra, rồi từ từ quay đầu, thấy Đại hoàng tử sắc mặt trắng bệch nằm trong hầm băng, hắn căng cứng thân thể, vội quay đầu chạy, “Các ngươi chờ ta với……”

“Hẳn là, chúng ta nên đi tìm Phong thị vệ hỏi chuyện một chút?” Cao Hành nói.

“Đương nhiên không, về trước may thêm cho Thổ Đậu vài bộ y phục.” A Tài thản nhiên nói, Phong thị vệ không chạy mất, nhưng đồ đệ của hắn có thể bị cảm mạo.

Cao Hành không dị nghị, lúc này, đột nhiên nghe được thanh âm đầy hoảng sợ của Âu Dương Húc, “Các ngươi chờ ta một chút……”

Âu Dương Húc vượt qua bọn họ, thở phì phò, hắn không sợ chết người, người chết hắn gặp qua rất nhiều, thiếu tay thiếu chân, máu tươi rơi, kéo ruột …… Hắn biết rõ những người này đã chết tuyệt. Nhưng người trong hầm băng kia thoạt nhìn như đang còn sống khiến hắn sởn gai ốc.

“Các ngươi…… Các ngươi……” Các ngươi nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ.

A Tài thấy không ổn, vỗ vỗ lưng của hắn, “Nghỉ chút rồi nói, chúng ta đi may thêm cho Thổ Đậu vài bộ y phục, ngươi ở đây đợi một lát.”

Âu Dương Húc nhìn bóng lưng bọn họ rời đi lần nữa, thẳng đến khi biến mất trong tầm mắt, hắn mới bộc phát ra một câu, “Các ngươi mang theo người rồi tùy tiền vứt bỏ vậy sao.” Hô xong, trong tiểu viện trống trải không ai đáp lời, chỉ hù dọa những chú chim se sẻ đang ỉ ôi trên cây, khi bay qua đỉnh đầu hắn, trả thù bằng cách ị trên vai Âu Dương Húc.

“Ngay cả chim sẽ cũng khi dễ người.” Âu Dương Húc ưu thương .

“Ríu rít…… Ríu rít……” [Phiên dịch điểu ngữ: Ai bảo ngươi quấy rầy ta tán gái.]

——————————————————–

Trên đường trở lại tiểu viện, nhóm người A Tài vừa vặn gặp được Cao Vấn đang đi tìm bọn họ.

“Đại ca.” Cao Hành gọi.

“Ân. Các ngươi đi đâu vậy?” Vùng xung quanh lông mày của Cao Vấn nhăn lại đến mức có thể thoải mái kẹp chết một con muỗi.

“Đến hầm băng. Ngươi từ bên ngoài trở về? Sớm như vậy đã ra ngoài.” A Tài nhìn phương hướng hắn tới.

“…… Ân, vừa rồi Thái tử Chu Địch phái người tìm ta……” Cao Vấn không định giấu diếm, dù sao liên quan tới án tử, bọn họ cũng có thể biết rõ chuyện này.

“Hắn tìm ngươi có chuyện gì?” Cao Hành hỏi.

“Hắn nói thị vệ của hắn bị thương không liên quan đến cái chết của Đại hoàng tử, bảo chúng ta không cần tra chuyện này.” Cao Vấn khẽ thở dài, “Hơn nữa hắn còn nói, trước khi thương thế của thị vệ kia tốt lên, sẽ không cho chúng ta quấy rầy.”

“A! Hắn không muốn tra ra hung thủ khiến thị vệ của hắn bị thương sao?” Cao Hành nói.

“Chỉ sợ không thể như hắn mong muốn ……” Cao Vấn nhìn về phía A Tài, thế nào?

“Chúng ta vừa mới chứng thật vết thương của Phong thị vệ và vết thương trên người Đại hoàng tử giống nhau, đều từ một hung khí.” A Tài nói.

“Thật sao?” Cao Vấn không ngờ có tiến triển nhanh như vậy.

Cao Hành gật đầu, “Ân, sáng sớm chúng ta đem Âu Dương ngự y đến xem vết thương. Cho nên lát nữa định đi tìm Phong thị vệ làm rõ một số chuyện.”

Cao Vấn có chút bận tâm, “Nhưng nhìn thái độ của Thái tử Chu Địch, ta cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng cho chúng ta gặp người.”

“Thỉnh không được, ta sẽ tới bức.” A Tài giảo hoạt nói.

—————————————————–

“Thái tử điện hạ, thật xấu hổ vì quấy rầy ngài, nhưng thật sự có một số việc muốn nhờ thị vệ của ngài làm rõ……” A Tài mỉm cười, khách khí nói, miệng, mắt, lại phối hợp với khuôn mặt bánh mì, bộ dáng giống hệt phật Di Lặc.

“Thương thế của Phong thị vệ nghiêm trọng, ta nghĩ bây giờ hắn không thể tiếp các ngươi.” Chu Địch trực tiếp cự tuyệt.

“Chúng ta sẽ không quấy rầy hắn lâu, chuyện này vô cùng quan trọng, cho nên thỉnh……”

“Các ngươi chỉ có hai ngày, ngày mai tra ra, ta nghĩ các ngươi chuyên tâm tìm hung thủ sát hại đại hoàng tử quan trọng hơn, thị vệ của ta bị thương, đây là chuyện thường xuyên, không cần các ngươi hao tâm tổn trí.”

“Ta nói, các ngươi nghe không hiểu lời Thái tử sao? Nếu ngày mai không giao ra hung thủ, chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện cố tình quản việc khác, còn không nhanh tìm hung thủ, các ngươi……” Hàn Đức nghe không vô, trực tiếp cắt ngang lời A Tài.

“Hàn Tướng quân, chúng ta đang tra án tử của Đại hoàng tử.” A Tài tăng cao thanh âm, rốt cục đè xuống thanh âm của Hàn Đức, nói ra trọng điểm.

Chu Địch giương mắt nhìn về phía A Tài, trầm giọng nói, “Có ý gì?”

“Chúng ta tìm ngự y chữa trị cho Phong thị vệ, hắn nói kiếm thương của Phong thị vệ và Đại hoàng tử giống nhau, điều này nói rõ, hung thủ của hai án tử là cùng một người.” A Tài nói.

“Cái gì?” Hàn Đức thiếu kiên nhẫn, đứng người lên.

“Phong thị vệ là thiếp thân thị vệ của thái tử điện hạ, nếu không phải hắn, ai biết hiện tại nằm trên giường là……” A Tài cố ý kéo dài câu nói, chờ con cá mắc câu.

“Ngươi nói, nằm trên giường hiện giờ có thể là thái tử điện hạ?” Hàn Đức gấp giọng hỏi.

“Đây là ngươi nói, không phải là ta.” Tội danh đại bất kính này, hắn đảm đương không nổi.

“Ta, ta không có ý đó.” Hàn Đức phát hiện mình nhanh miệng, vội vàng giải thích.

“Chúng ta hiểu , Hàn tướng quân, đương nhiên ngài không có ý đó. Nhưng dù sao chuyện này liên lụy tới an nguy của thái tử điện hạ……” Nói đến đây, Ngô Triết cũng khuyên bảo, “Đúng vậy, thái tử điện hạ, chuyện này để bọn họ điều tra rõ thì tốt hơn, Đại hoàng tử vừa mới xảy ra chuyện, nếu ngài có gì sơ xuất, chúng ta có mười cái đầu cũng không gánh nổi.”

“Thái tử điện hạ, để bọn họ điều tra tốt hơn.” Đây là lần đầu Hàn Đức và Ngô Triết cùng chung ý kiến.

Nhị hoàng tử Chu Trị thấy tình hình hiện tại, cũng hùa theo, “Đúng vậy, tra rõ ràng thì tốt hơn.”

“……”Chu Địch nhìn chằm chằm A Tài một hồi lâu, “Hảo. Tốt nhất, ngày mai các ngươi có thể tra ra hung thủ là ai.”

A Tài ôm quyền, “Chúng ta chắc chắn hết sức.”

Trong phòng, Phong Vĩ vừa mới tỉnh lại, bởi vì vết thương quá sâu, cho nên thân thể không cách nào nhúc nhích.

“Ta chỉ muốn hỏi vài vấn đề đơn giản, ngươi cẩn thận ngẫm lại, cái này rất quan trọng.” A Tài nói.

Phong Vĩ gật đầu.

“Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng của người đâm ngươi bị thương?”

Phong Vĩ lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói, “Hắn đâm ta từ phía sau, ta không thấy bộ dáng của hắn.”

Chu Địch đứng một bên nắm chặt tay, nếu không phải kẻ kia…… Hắn thiếu chút nữa mất đi người này.

“Trước khi kẻ đó tấn công ngươi, ngươi có nghe được thanh âm gì hay không?”

Phong Vĩ lắc đầu lần nữa.

“Có thể khẳng định người đó có võ công cao hơn ngươi?”

Vấn đề này, Phong Vĩ trầm mặc một lát, nhìn ra hắn khó xử, Chu Địch nói, “Người nọ một kiếm đâm trúng chỗ hiểm, sao hắn kịp phản ứng……”

“…… Không nhất định.” Phong Vĩ đột nhiên mở miệng, “Lúc ấy ta không cảnh giác nên không cách nào phán đoán……”

A Tài gật đầu, “Xin hỏi, lúc Đại hoàng tử bị giết, ngươi thật sự canh giữ ngoài cửa phòng của thái tử điện hạ?”

Nghe thế, Chu Địch nóng này, “Đương nhiên, đã nói cho các ngươi rồi mà?”

“Thái tử điện hạ, ta đang hỏi Phong thị vệ.” Thanh âm A Tài không lớn, nhắc nhở Chu Địch.

“Không cần hỏi, lúc đó hắn ở ngoài cửa.” Chu Địch nhíu chặt lông mày.

“…… Vì sao ngươi hỏi như vậy?” Phong Vĩ nhìn A Tài, hỏi.

A Tài gãi gãi đầu, “Kỳ thật chúng ta luôn nghĩ đến động cơ hung thủ muốn giết ngươi, nhưng nghĩ theo cách nào đi nữa, đều không thông, cho nên điều duy nhất ta có thể nghĩ đến là, lúc đó ngươi vô tình phát hiện gì uy hiếp đến thân phận của hung thủ, cho nên đối phương mới muốn đẩy ngươi vào chỗ chết?”

Chu Địch nhìn về phía Phong Vĩ, “Đêm đại hoàng tử bị giết…… Ta không ở ngoài cửa phòng của thái tử điện hạ……”

“…… Khi đó ngươi ở đâu?”

“Lúc ấy, trong phòng Thái tử……” Phong Vĩ có chút gian nan nói.

A Tài biết hắn muốn biểu đạt cái gì, “Sau đó, ngươi sao?”

“…… Ta đến hậu hoa viên.” Phong Vĩ hít sâu.

“Ngươi ở đó làm gì?”

“…… Thông khí.” Phong Vĩ nhỏ giọng nói, “Ta nghĩ ta không thích hợp tiếp tục bảo vệ thái tử điện hạ ……”

Chu Địch đen mặt nhìn Phong Vĩ.

A Tài nhìn Thái tử rồi nhìn Phong Vĩ, hắn do dự, có lẽ hắn nên tạm thời ra ngoài.

“Muốn đổi thị vệ hay không là do ta quyết định.” Hắn nắm chặt tay, ánh mắt không rời khỏi Phong Vĩ, “Ngươi còn vấn đề gì?”

“Ngạch, là hỏi ta sao?” A Tài nghi ngờ, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Chu Địch, hắn xác định, là hỏi hắn. Nói chuyện phải nhìn người khác là lễ nghĩa cơ bản, A Tài oán thầm.

“Có. Một vấn đề cuối cùng.”

“Hảo.”

“Vậy lúc ngươi ở hậu hoa viên có nhìn thấy người nào không?” Nơi này cách phòng Đại hoàng tử không xa, nói không chừng hắn thấy cái gì đó.

“…… Chỉ có một mình ta, không thấy những người khác.”

“Ngươi hảo hảo ngẫm lại, có lẽ đây là nguyên nhân ngươi bị tấn công.”

“Vấn đề cuối cùng ngươi đã hỏi xong, có thể đi ra….” Chu Địch hạ lệnh trục khách.

“Vậy ngươi có nghe thanh âm gì không?” A Tài không để ý, tiếp tục hỏi. Hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khiến hung thủ muốn giết người này.

“Người tới……” Chu Địch hướng ra phía ngoài giương giọng hô. Hai gã hộ vệ đẩy cửa vào.

“Kéo hắn ra ngoài.” Chu Địch ra lệnh.

Ngay sau đó hai hộ vệ kéo tay A Tài lôi ra ngoài, A Tài vừa giãy dụa vừa nói, “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, chuyện này rất quan trọng, hoặc là lúc ấy ngươi có nhặt được cái gì không?……” A Tài đem tất cả khả năng nói rõ, mục đích để Phong Vĩ nhớ tới cái gì đó.

“Còn không mau kéo người ra ngoài.” Chu Địch có chút nổi giận.

Đợi cửa đóng, ngăn thanh âm của A Tài bên ngoài, Chu Địch trở về bên giường.

Phong Vĩ cảm thấy tim mình đập như trống, hắn cứng ngắc chờ đợi động tác kế tiếp của Chu Địch.

Chu Địch nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài, “Nghỉ ngơi thật tốt, có việc bảo ta, ta ở bên ngoài.”

Nghe hắn nói như vậy, Phong Vĩ hơi bất ngờ, sau đó nhẹ gật đầu, xem như đáp ứng.

“Hai người các ngươi là người Thiên triều sao? Không biết phá không được án, hai nước sẽ khai chiến sao? Các ngươi giả vờ kéo ta là được rồi, làm gì mà thật sự ném ta ra ngoài? Đến lúc đó, nếu đánh nhau, các ngươi là tội nhân của Thiên triều, có biết hay không?” A Tài liên tục giáo huấn hai hộ vệ như đầu gỗ kéo hắn ra.

“Chúng ta là người Triệu quốc.” Một hộ vệ trong đó không chịu không nổi ‘Nước miếng’ của A Tài, đành lên tiếng nhắc nhở, hắn phạm vào một sai lầm, bọn họ không phải người Thiên triều.

“Triệu…… Quốc…… Thì là tội nhân của Thiên triều kiêm Triệu quốc.” A Tài không muốn rơi vào thế hạ phong, lúc này mới dừng lại, hộ vệ của dịch quán không phải người của Thiên triều, sao không ai nói cho hắn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.