CHƯƠNG 67 – MỌI NGƯỜI CÙNG TÍNH NƯỚC ĐI [2]
Ban đêm, Hàn Quang điện, trong phòng ngủ.
Âm phi nhìn ở Cuồn Cuộn trong ***g không ngừng xèo xèo kêu, lộ ra tươi cười đắc ý âm lãnh.
Tề vương Lí Hữu ngồi xổm trước ***g sắt, nhíu mày ghét bỏ “Mẫu phi, dược ngươi hạ nó có hữu dụng hay không ?”
“Đó là cậu ngươi cho ta, sao có thể vô dụng?” Âm phi chân thành đứng dậy, mảnh mai khinh bãi, rất là tao nhã tiêu sái tới ***g sắt , mỉm cười, tươi cười huyễn lệ “Nhớ kỹ, Đằng Vũ, nhất định phải bắt nó phóng tới hậu viên của Võ Chính điện.”
“Vì cái gì?” Lí Hữu quay đầu, trong mắt xẹt qua một tia oán hận “Không phải nên trả lại cho Khởi Huy điện sao?”
“Nếu chúng ta đem qua, chẳng phải là chúng ta chính là người bị hiềm nghi sao ?” Âm phi cười, vỗ vỗ đầu Lí Hữu “Tóm lại, ngươi nghe mẫu phi sẽ không sai!”
Lí Hữu hừ hừ “Vụng trộm thả ra là được rồi sao ? Ta đây tìm một nô tỳ đi làm.” Dứt lời, nhấc ***g sắt lên , xoay người muốn đi.
“Nhớ kỹ!” Âm phi vội vàng gọi Lí Hữu lại, nghiêm túc nói “Nhất định phải xử lý sạch sẽ.”
Lí Hữu câu miệng cười, tươi cười mang theo quỷ dị âm lãnh “Mẫu phi, con làm việc, thích nhất sạch sẽ.”
Âm phi vừa lòng gật đầu.
Mà, lúc này Trưởng Tôn phủ đệ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở bên cạnh giường, cầm thuốc mỡ trong tay, cẩn thận mềm nhẹ vẽ bôi lên .
Lí Kính ngơ ngác nhìn trăng rằm ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Trưởng Tôn Vô Kỵ xem xét thần sắc Lí Kính, vẫn như cũ không có mở miệng.
Từ khi Lí Kính nói ra câu kia “Không biết nên đi đâu ”, hắn cái gì đều không có hỏi qua, không hỏi Lí Kính đã xảy ra chuyện gì? Không hỏi thương thế của Lí Kính rốt cuộc là ai làm ra ? Hắn chỉ là một phen kéo Lí Kính, ấn Lí Kính ngồi vào trên giường , tìm kiếm thuốc mỡ, cấp Lí Kính chậm rãi bôi lên .
Hắn biết, Lí Kính sẽ nói.
Đứa nhỏ này chưa bao giờ đối hắn giấu diếm.
“Lão sư…, mẫu phi nói, ta phải đi tranh.”
Bôi hảo thuốc mỡ , Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa định đứng dậy cấp Lí Kính rót nước , thanh âm Lí Kính liền nhẹ nhàng vang lên.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng tay một chút .
Lí Kính trong đầu chậm rãi nhớ lại cảnh trong điện của mẫu phi hôm nay …
Hôm nay, hắn vừa định ra cung đã bị người của mẫu phi ngăn lại, rơi vào đường cùng, đành phải đi.
Vẫy lui sở người khác, mẫu phi gọn gàng dứt khoát nói “Giúp đệ đệ ngươi, cho hắn trở thành thái tử.”
Hắn chỉ có thể cười khổ “Mẫu phi, đây là chuyện không có khả năng, ngươi có biết, Văn Đào, hắn căn bản là không có khả năng.”
“Tốt lắm, vậy ngươi! Ta sẽ khuyên Văn Đào, cho hắn giúp ngươi.” Mẫu phi thái độ thập phần kiên quyết.
Hắn chỉ cảm thấy đau đầu, nếu là những người khác, hắn sẽ có một trăm loại phương pháp xảo diệu để thoát khỏi, thậm chí âm phụng dương vi, nhưng người nọ là mẫu phi hắn nha.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên bảo.
Khi thái độ mẫu phi thập phần ngoan cố, hắn cuối cùng, chỉ có thể tối nghĩa mở miệng “Mẫu phi, ngươi hẳn là biết, chúng ta xuất thân…”
“Chúng ta xuất thân làm sao ?!” Mẫu phi nổi giận “Ngươi là con cháu Dương thị thì làm sao?! Ngươi cũng là con phụ hoàng ngươi, những năm gần đây, những chuyện ngươi làm, ngươi cho là mẫu phi không biết sao? Ngươi không nghĩ cùng Lí Thái ngay mặt xung đột, mẫu phi cảm thấy cũng đúng , nhưng hiện tại, là thời điểm tối mấu chốt, ngươi không thể lại né! Ngươi biết không? Kỳ thật, phụ hoàng của ngươi từng nói với ta, hắn thực thưởng thức ngươi, ngươi cũng là đứa con vĩ đại của hắn a!”
Nghe tới phụ hoàng ở trước mặt mẫu phi khen ngợi hắn, hắn ngẩn ra, lập tức lưng rét run.
Có người đế vương nào sẽ hy vọng bị hậu đại kế nhiệm đế vị của mình phủ định vương triều của chính mình chứ ? Cho dù hắn nguyện ý! Đại thần tướng lãnh của hắn thì sao ? Công thần võ tướng vương trường đi theo hắn thì sao ?!
Phụ hoàng khôn khéo như thế, sao không biết?
Phụ hoàng… Muốn làm gì?!
“Mẫu phi! Đó là sự tình không có khả năng!” Hắn vội vàng cãi lại.
Mẫu phi hắn cũng giận dữ tiến lên, hung hăng bạt tai hắn một cái !
Hắn ngạc nhiên.
… Mẫu phi, thế nhưng đánh hắn?
Mẫu phi hắn sau khi tát hắn , bình tĩnh dừng ở hắn, hốc mắt đỏ, sau đó nước mắt cũng chậm chậm chảy xuống.
Hắn hoảng, bước lên phía trước quỳ xuống “Mẫu phi…, mẫu phi, ngài đừng khóc a. Đều là con có lỗi, ngài đừng khóc…”
“Huyền Lân…, ngươi cho là mẫu phi thật sự không hiểu sao? Cho dù chúng ta không tranh, ngươi cho là tương lai, Người Lí gia sẽ tha cho chúng ta sao?” Mẫu phi lộ vẻ sầu thảm cười, chậm rãi nhuyễn xuống .
Hắn nao nao.
Mẫu phi lại trào phúng cười ” Cậu ngươi thiên chân cũng liền thôi, ngươi sao cũng giống hắn? Hắn nghĩ đến, với phụ hoàng ngươi đàm điều kiện sẽ tốt lắm, hắn có thể vì huyết mạch Dương thị mà để lại đường lui sao ? Vì Dương thị mà để lại đường sống sao ?”
“Ngươi biết không? Sau khi Lý Tĩnh đánh thắng Đột Quyết, Đột Quyết đem trực hệ huyết mạch cuối cùng của Dương gia chúng ta, chính là Dương Chính , biểu đệ của ngươi, hiến cho Đại Đường, sau, phụ hoàng của ngươi đã tự mình giết Dương Chính …”
Hắn sắc mặt trắng nhợt.
“Hắn với ngươi giống nhau a. Huyền Lân!” Mẫu phi khóc , kéo lấy hắn quần áo nói “Huyền Lân, mẫu phi không thể bảo hộ các ngươi bao lâu, nếu có một ngày, mẫu phi mất, ngươi cùng đệ đệ ngươi làm sao bây giờ?! Chỉ có tranh, chúng ta chỉ có tranh ! Chúng ta mới có đường ra a.”
Hắn nghe mẫu phi khóc, lời mẫu phi nói, trong lòng đau đớn buồn khổ, xác thực…, có lẽ tương lai, hắn và Văn Đào cũng không thể sống, nhưng là… Tranh? Còn có thể tranh sao ?
“Mẫu phi… vô dụng…” Hắn cúi đầu mở miệng.
“Vì cái gì?! Huyền Lân, ngươi cũng chưa thử qua…”
“Ngài nghĩ đến, phụ hoàng vì sao phái Trưởng Tôn đại nhân làm sư phụ của ta?” Hắn có chút tối nghĩa mở miệng, hốc mắt bắt đầu phiếm toan.
Mẫu phi sửng sốt.
Che lại ánh mắt, không nghĩ làm cho mẫu phi thấy bộ dáng hắn rơi lệ.
Chính là trong thanh âm nghẹn ngào cũng là không thể tránh .
“Mẫu… Phi… Phụ hoàng cái gì đều biết… Trưởng Tôn đại nhân… Trưởng Tôn đại nhân luôn luôn nói cho ta biết, cho ta thân cận đại ca, cùng Khởi Huy điện đi lại nhiều … Mẫu phi… Ngươi hiểu chưa?… Mẫu phi, ngươi hiểu không?…”
…
Từ nhỏ liền nói cho ta biết , nên cùng đại ca thân cận.
Từ nhỏ liền nói cho ta biết , ta là con cháu Lí thị.
Lão sư, ta biết, đây mới là dụng tâm lương khổ của ngươi.
…
Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng một chút, đang muốn xoay người, lại bị ôm lấy thắt lưng. Thân Lí Kính cao vừa mới tới ngực hắn , gắt gao ôm hắn.
Hắn đang muốn khinh gọi, lại cảm giác bào sam trên lưng giống như bị nước làm ướt .
Hắn nghĩ bài khai tay Lí Kính ra , thanh âm Lí Kính rầu rĩ nghẹn ngào lại truyền đến “Lão sư, để cho ta như vậy một lúc thôi .”
Hắn đang bài khai tay Lí Kính, nghe tiếng khóc rầu rĩ nức nở, ngực hắn tê rần.
“Huyền Lân…” Hắn ách thanh mở miệng “Có ta, hết thảy có ta. Không có việc gì.” Hắn nâng nhẹ tay vỗ sau lưng thiếu niên đang ô ô khóc , ách thanh trấn an.
Đột nhiên “Ta chết, lão sư, ngươi sẽ khóc không ?” Cúi đầu , thanh âm hỏi.
Hắn sửng sốt, chết ? Lập tức trong lòng hoảng hốt giận dữ, mạnh mẽ xoay người, bắt lấy bả vai thiếu niên, tức giận hỏi “Ai nói ngươi sẽ chết?”
Khi nhìn đến vẻ mặt Lí Kính chan hòa nước mắt cùng tươi cười, lại không khỏi đau lòng, nhưng trên mặt vẫn là cả giận nói “Không cho nói cái gì có chết hay không!”
Lí Kính ôn hòa cười, chậm rãi tựa đầu vào trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ .
Cho dù ngươi dụng tâm lương khổ, có thể nhìn thấy biểu tình lão sư ngươi như vậy… ta cũng cam nguyện.
*********
Trường An ngoại ô, sơn trang.
Sau khi xem xong rồi thư trong tay , Âm Hoằng Trí cười đắc ý. Ha ha, hết thảy đều thực thuận lợi nha.
Không thể tưởng được tỷ tỷ có thể nghĩ đến lợi dụng kia Thiên Trúc thử?
Tốt lắm! Cứ như vậy tiếp tục đi, rất nhanh, rất nhanh, hắn có thể…
*******
Hôm sau.
Châu nhi ngồi xổm trong hậu viên của Khởi Huy điện , không ngừng la lên “Cuồn Cuộn ? Ngươi ở đâu? Mau ra đây nha? Có củ lạc ngươi thích nhất ăn nga… Cuồn Cuộn ? Cuồn Cuộn !? Nếu không ra! Ta liền ăn củ lạc của ngươi!!”
Châu nhi không kiên nhẫn đứng dậy, thở phì phì thì thào “Thối Cuồn Cuộn , rốt cuộc đã chạy đi đâu?!”
“Có thể hay không muốn ăn nên đi tìm Lí Phúc công công?” Hồng Ngọc đang đi qua hậu điện , gặp Châu nhi khí giận, liền tùy ý mở miệng nói.
“Ta đi hỏi, nhưng Lí Phúc công công nói hắn hai ngày này cũng không thấy Cuồn Cuộn .”
“Kia Lập Chính điện thì sao ? Cuồn Cuộn thực thích Tấn Dương công chúa, có thể hay không tìm đi Tấn Dương công chúa chơi?”
Châu nhi nhíu mày “Ta đây đến hỏi rồi !” Lại tràn ra tươi cười “Tạ Hồng Ngọc tỷ tỷ.”
“Ân, mau đi đi, điện hạ hai ngày nay đều hỏi đó .”
Châu nhi lập tức rời đi Khởi Huy điện, vội vàng chạy hướng về phía Lập Chính điện, mà cùng lúc đó, trong Võ Chính điện .
Lí Thái nhìn Cuồn Cuộn mê man trong tay cung nữ , nhíu mày “Lại chạy loạn đến đây sao?”
“Điện hạ, nếu không, nô tỳ để đưa trở về đi?”
“Tùy tiện!” Lí Thái tùy ý phất tay, hiện tại nhớ tới Khởi Huy điện, hắn liền phiền.
Cung nữ đành phải chỉ lễ lui ra. Xoay người ly khai Võ Chính điện.
Châu nhi từ Lập Chính điện rời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, vẫn là không có…
Rốt cuộc Cuồn Cuộn chạy nơi nào ?
Mà khi Châu nhi khổ tư chuyển biến hết sức, đột nhiên –
“Ai u!”
Một cung nữ bưng trái cây bính một tiếng bị Châu nhi đánh ngã .
Châu nhi hoảng sợ, đi qua nâng đứng lên, liên tục giải thích “Thực xin lỗi, ngươi không sao chứ? Ta không phải cố ý.”
Cung nữ chậm rãi lắc đầu,“Không có việc gì, là ta không cẩn thận.”
Châu nhi thấy trái cây phân tán, xoay người nhặt lên.
Châu nhi giúp đỡ cung nữ nhặt trái cây lên, mà cung nữ chậm rãi đứng lên cũng chậm rãi lộ ra âm lãnh tươi cười.
Sau khi Châu nhi giúp đỡ cung nữ nhặt trái cây lên sau, cung nữ thản nhiên cười “Cám ơn ngươi a.”
“A, ngươi rất khách khí, là ta không tốt, cũng không nhìn đường , mới có thể đụng vào ngươi.”
Cung nữ nhẹ nhàng cười, xoay người đi .
Châu nhi nhìn cung nữ xoay người đi rồi. Cũng muốn xoay người, đã thấy nơi đó rớt một hà bao. Liền nhặt lên, xoay người muốn đuổi theo trả lại cho cung nữ kia , nhân cũng đã không thấy.
Châu nhi mờ mịt, lầm bầm lầu bầu “Đi được thật đúng là mau nha.”
Nhìn nhìn hà bao trên tay, nhưng lại tản mát ra từng trận mùi hương . Không khỏi ngửi “Oa, thơm quá a. Nàng ta bỏ vào cái gì?”
Châu nhi vừa đi vừa ngửi .
Mà sau khi Châu nhi đi xa, chỗ chuyển của hành lang có một cửa điện đang đóng bỗng mở ra .
Đúng là cung nữ kia .
Cung nữ thấy Châu nhi đi xa, cho đến khi nhìn không thấy. Mới quay lại cửa điện , xoay người. Quỳ sát chỉ lễ.
“Nô tỳ kiến quá Tề vương điện hạ.”
“Ân, ngươi làm được tốt lắm. Lại đây, bản điện hạ ban cho ngươi một cái.”
Cung nữ vui vẻ, đứng dậy đi qua.
Khi nàng tiếp nhận một hạt châu , vẻ mặt sáng lạn tươi cười, đột nhiên sợ hãi hé miệng kêu , hạt châu trên tay cùng nàng chậm rãi tiêu tán , đang muốn thét chói tai, thân thể đã chậm rãi tan ra . Chỉ chốc lát sau, trên đất chỉ còn một vũng nước tản mác mùi thối .
“Không sai! Cậu đưa ta cái này để ngoạn thực không sai . Ha ha, lập tức liền tiêu thất a… Ha ha!”
“Điện hạ, Châu nhi kia không có mở ra hà bao… Có thể hay không…”
“Kia cũng không quan hệ! Vốn cũng chỉ là trùng hợp muốn nhìn xem người Khởi Huy điện cao tay thế nào , không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, đánh lên Châu nhi này. Hắc hắc. Cái này tốt lắm, có Châu nhi này, hơn nữa còn con chuột kia nữa ! Hắc hắc, Lí Thừa Kiền còn không chết ? Mà Lí Thái thôi…”
“Kia điện hạ, kế tiếp, chúng ta…”
“Đi, đem cái hôm qua ngươi chộm tới đây , trên người cung nữ này là khăn tay hôm trước nàng thêu cho ta nhưng lại quay về Võ Chính điện! Người này nếu là người Võ Chính điện, vậy cho nàng hồi Võ Chính điện đi.”