CHƯƠNG 33
Khi mình đi đón Thẩm Thành,Thẩm Thành nói “ Biến đi.”
Thẩm Hạ Đông rất hối hận tại sao ngay đó mình không chịu kiên trì một chút,nếu có thể kiên trì,mỗi ngày đều đến, cố gắng không ngừng,cứng rắn kéo Thẩm Thành lại gần mình.
Có phải kết quả sẽ khác đi ?
Ít nhất,Thẩm Thành sẽ không giống như hiện tại,sẽ tránh khỏi rất nhiều chuyện đáng tiếc đã xảy ra.
Ngày đó, lúc mình rời đi,Thẩm Thành lẳng lặng đứng thật lâu bên cửa sổ ,dõi theo bóng lưng của mình. Thẳng đến bầu trời tối đen,Thẩm Thành mới cầm một ổ bánh mì chui vào tầng hầm.
Trong bóng tối,hắn thuần thục nhảy xuống cầu thang đi đến chỗ đặt thi thể Dương Hoằng,chia bánh mì ra làm hai nửa,một nửa để bên miệng Dương Hoằng , nhẹ nhàng gọi “Mụ mụ, ba ba đến đây.”
Tất nhiên, sẽ không ai trả lời hắn. Miếng bành mì vĩnh viễn sẽ không có khả năng bị khuyết thiếu một góc.
Thẩm Thành bảo trì động tác như vậy thật lâu,mới nhét bánh mì vào miệng mình “Mụ mụ, con rất đói.”
Thẩm Hạ Đông có thể tưởng tượng miếng bánh mì đó có mùi vị gì,không khí ẩm mốc trong không gian ngột ngạt không cách nào lưu động,một mùi hư thối,khiến người ta cảm thấy buốn nôn,vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
_”Mụ mụ. Ba ba đến thăm mẹ kìa, mẹ mau đứng lên đi” Miếng bánh đang ăn đến một nửa bị vứt trên mặt đất.
Thẩm Thành ngồi xổm xuống, cố sức nâng Dương Hoằng dậy,nhưng thi thể kia lại vô lực gục vào người hắn,Thẩm Thành nói gì nàng cũng không chịu trả lời.
_Mụ mụ, ba ba đến thăm mẹ kìa, ba ba đến thăm mẹ..
Thẩm Thành vẫn cố chấp nâng cái xác dậy, thi thể vẫn không chịu đứng thẳng,khi Thẩm Thành thả lỏng,nó liền mềm xuống..
Có một đoạn thời gian, Trần Lệ không hề xuất hiện.
Cuộc sống của Thẩm Thành trôi qua một cách bình thường,trừ bỏ người giúp việc đúng giờ đến dọn dẹp nhà cửa cùng nấu ăn, chỉ còn lại một mình hắn.
Có thể nhận ra,người giúp việc khá e ngại Thẩm Thành,một đứa nhỏ lại luôn tự nhốt mình trong phòng,không nhiều lời, vẻ mặt lúc nào cũng âm trầm. Mặc cho ai cũng đều cảm thấy kì quái..
Nhưng Thẩm Hạ Đông lại phát hiện,Thẩm Thành bắt đầu không còn thường xuyên tìm đến Dương Hoằng nữa,mà luôn ngẩn người bên cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi mình.
Mỗi khi mình tới gần, biểu tình trên mặt hắn sẽ xuất hiện biến hóa rất nhỏ,Thẩm Hạ Đông không thể nói rõ,giống như một hưng phấn đến một cách mạc danh kì diệu.
Sau đó lại chạy xuống nói gì đó với Dương Hoằng, tỷ như “Mụ mụ, hôm nay ba ba mặc một bộ tây trang màu đen.”
_Mụ mụ, ba ba đến rồi.
_Mụ mụ, ba ba đi rồi.
Tất cả đề tài đều xoay quanh Thẩm Hạ Đông,thẳng đến một ngày, Thẩm Thành đứng trước thi thể của Dương Hoằng, nói với nàng “Ba ba là của con.”
Hắn không còn thường xuyên chạy xuống nhìn Dương Hoằng nữa,mà ẩn mình trong một góc khuất,đoán khi nào thì mình đến, cố ý đứng chờ,rình coi mình, nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt hắn.
Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh,lạnh lẽo cả người.
Gặp lại Trần Lệ,là khi Trần Lệ đi đón Thẩm Thanh về nhà sau giờ tan học.
Nơi Thẩm Thành học khá gần trường của Thẩm Thanh, chỉ cách nhau một con phố mà thôi, nên rất dễ chạm mặt.
Nhưng Trần Lệ lại không chú ý tới Thẩm Thành,từ hướng Thẩm Thành nhìn qua, có thể nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu mang theo ý cười của Trần Lệ, dẫn Thẩm Thanh vào xe, sau đó chính mình cũng ngồi vào.
Nhìn như vậy, thật sự là một gia đình hạnh phúc.
Thẩm Thành hơi lệch đầu,trên mặt không có biểu cảm, nhưng động tác lại mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu.
Trời tối như mực, Thẩm Thành lại đứng một mình giữa ngã tư đường.
Chỗ này đối với Thẩm Hạ Đông vô cùng quen thuộc,đây chính là đường về nhà hắn.
Thế nhưng Thẩm Thành lại nhớ rõ..
Thẩm Thành đứng dưới nhà mình,ngẩng đầu nhìn lên.
Cứ như vậy thẳng đến có một chiếc xe chạy tới,hắn mới chậm rãi quay đầu qua.
Người lái xe chính là Trần Lệ,dường như mới từ công ty trở về.
Lúc phát hiện ra Thẩm Thành, nàng rất kinh ngạc, lập tức dò xét bốn phía,thấy không có người, liền chạy tới “Mày tới đây làm gì !???”
Thẩm Thành vươn tay về phía nàng “Trả mụ mụ lại cho ta!!!”
_”Tránh xa tao ra một chút!!” Trần Lệ hung hăng trừng hắn sau đó vào nhà.
Thẩm Thành đứng sau lưng nàng, tiếp tục vươn tay vào “Chính ngươi giết mụ mụ của ta, ngươi mau trả mụ mụ lại cho ta.”
Trần Lệ run lên, quay đầu. Ánh mắt âm trầm của Thẩm Thành khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nàng lui về sau một bước “Mau cút đi, thằng điên!”
_”Trả mụ mụ lại cho ta!” Thẩm Thành tới gần nàng,sắc mặt Trần Lệ trở nên tái nhợt.
Thẩm Hạ Đông đại khái có thể đoán được tại sao nàng lại sợ hãi đến như vậy,đôi mắt của Thẩm Thành,thật sự rất giống mụ mụ của nó,như vậy, nếu ngươi nhìn kĩ, sẽ nhớ tới Dương Hoằng lúc nhỏ.
Trần Lệ hoảng hốt, lảo đảo chạy vào nhà,”Phịch” một tiếng, vội vã đóng cửa lại, ngăn Thẩm Thành ở bên ngoài.
Thẩm Thành nhìn cánh cửa hồi lâu,sau đó rời đi.
Có đôi khi Trần Lệ lơ đãng xoay người, liền phát hiện có một đứa bé đứng sau lưng mình,giống như oan hồi đến đòi mạng, cứ mãi quấn quýt bám lấy nàng không tha,cho dù là ai cũng đều cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Nhưng nàng lại chọn cách lảng tránh,đương nhiên, chỉ là tùy lúc mà thôi. Ở chỗ không người,nàng sẽ chạy tới túm lấy cổ Thẩm Thành,lộ ra bộ mặt xấu xí của mình,điên cuồng nhục mạ hắn,lớn họng gầm rú.
Những lúc như vậy, Thẩm Thành luôn bảo trì im lặng.
Hắn nói “Ngươi trả mẹ lại cho ta.”
Hệt như một ác ma, tra tấn Trần Lệ từng chút từng chúng một…
Thời gian lưu chuyện, trong nháy mắt Thẩm Thành đã trưởng thành.
Thân thể thon dài gầy yếu luôn nép mình trong một góc tối,trong mắt hắn tất cả đều là Thẩm Hạ Đông.
Một tấm ảnh được đặt trên mặt bàn, hắn dùng ngón tay nắm lấy ảnh chụp,nhìn nó, dường như nhìn mãi vẫn không chán,thật lâu sau mới chịu buông tay ra. Sau đó đi vào một căn phòng trống, gắn tấm hình của Thẩm Hạ Đông lên vách tường.
Buổi tối , trong ổ chăn sẽ phát ra những tiếng rên rỉ cùng thở dốc làm ngươi ta đỏ mặt tía tai,thiếu niên nhìn ảnh chụp của mình mà tự an ủi.
Thẩm Hạ Đông xụi lơ trên mặt đất. Hắn chứng kiến tất cả.
Đối với Trần Lệ, dường như Thẩm Thành vẫn không tính toán buông tha nàng. Hắn luôn thừa lúc Trần Lệ lơ đãng, xuất hiện xung quanh nàng,lẳng lặng nhìn nàng.
Đồng thời tầm mắt của hắn cũng dừng lại trên người Thẩm Thanh,tỷ như mỗi khi Thẩm Thanh khóc lóc om sòm làm nũng với Thẩm Hạ Đông,bốc đồng đòi này đòi nọ,Thẩm Thành luôn đứng xa xa quan sát hồi lâu.
Rốt cuộc có một ngày, Trần Lệ tự tìm đến cửa.
Nàng xông vào nhà Thẩm Thành,giống như một kẻ tâm thần,hung hăng đập phá đồ vật, điên cuồng gào thét. Hận không thể lột da sách cốt ( lột da rút xương) Thẩm Thành.
_”Biến thái! Đồ điên! Mày là thứ tiện loại!.”Những từ ngữ thô tục khó nghe không ngừng phát ra từ miệng Trần Lệ ,tựa hồ vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.
Thẩm Thành chỉ đứng một bên nhìn nàng,hồi lâu vẫn không nói một tiếng. Cái loại ánh mắt này sẽ khiến kẻ khác cảm thấy vô cùng khủng hoảng, Trần Lệ cũng không ngoại lệ. Nàng tức đỏ cả con mắt “Mày là thằng biến thái!”
Nàng mất lý trí,cầm một con dao đâm về phía Thẩm Thành,Thẩm Thành vẫn đứng tại chỗ,thẳng đến mũi dao cắm vào bả vai hắn, hắn vẫn không thèm nháy mặt một cái.
Trẩn Lệ run rẩy, không thể tin được nhìn Thẩm Thành. Nàng lui về sau một bước,lại bị một bàn tay nắm lấy cổ. Bàn tay tưởng chừng như vô lực của Thẩm Thành, nhưng lại khiến mặt Trần Lệ chậm rãi trướng đỏ.
Hai con mắt Thẩm Thành dần dần trở nên tối đen, ngay khi Trần Lệ liều mạng giãy dụa cố gắng đào thoát,chuông cửa đột nhiên vang lên,Thẩm Thành liền nhìn thoáng qua cửa. Hắn kéo Trần Lệ vào phòng, khóa cửa lại.
Đó là mình.
Người luôn mang thep biểu cảm áy náy cùng bất an , thường cầm đồ vật này nọ đến thăm Thẩm Thành.
Thẩm Hạ Đông chợt nhớ ra, dường như đó cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Thẩm Thành lúc còn sống.
Thẩm Thành vẫn không chịu nói với mình một câu,còn mình thì đứng trong phòng khách, luống cuống nói những lời vô nghĩ, cái gì mà “Phải hảo hảo chiếu cố bản thân” “A,trời trở lạnh, ra ngoài phải mặc thêm áo ấm.” “Tiều còn đủ dùng không ? Cần gì thêm không ?” “Có muốn mua gì không” , linh tinh như vậy.
Vẫn cứ tự mình lầu bầu, thẳng đến không còn gì để nói cũng như không thấy Thẩm Thành trả lời,mới xám xịt để đồ lại, rời đi.
Nhưng mình lại không chú ý tới lúc rời đi, Thẩm Thành đã đứng bên cửa sổ , chăm chú nhìn mình, thẳng đến chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Thẩm Thành xoay người, đi đến căn phòng bị khóa,mở cửa ra, bên trong không một bóng người.
Cửa sổ bị mở rộng, gió vù vù thổi tung bức màn.
Trần Lệ có lẽ đã nhảy khỏi cửa sổ.
Mà trên tay Thẩm Thành đang cầm một con dao.
****
Không bao lâu sao, bất quá cũng chỉ mới vài ngày mà thôi.
Sau vài ngày vô cùng an tĩnh đó…
Trần Lệ lại xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Thành, một lần nữa.
Nàng cùng con gái, tay trong tay đi giữa phố phường náo nhiệt,lúc quay đầu nàng liền phát hiện Thẩm Thành,nhưng không còn vẻ hoảng sợ như thường ngày nữa. Mà nhếch miệng cười nhìn Thẩm Thành.
Nụ cười ia tựa hồ muốn nói : Tao đang chờ mày đây.
Thẩm Thành thật sự đi tới lối dành cho người đi bộ nhảy qua đèn xanh,hắn bước đến
Nhưng ngay lúc đó, một chiếc xe xông tới,đánh bay hắn, từ trên cao rơi phịch xuống đất,trên mặt đất nhiễm đỏ máu tươi từ cơ thể hắn chảy ra…
Trong đám đông, có người hoảng sợ thét chói tai.
Thẩm Thành bán mở mắt, đồng tử hiện lên ảnh ngược của Trần Lệ,nụ cười kia, cỡ nào ngoan độc…
Trước mắt Thẩm Hạ Đông đột nhiên tối sầm,không thể nhìn thấy gì nữa.
Giống như vừa xem qua một bộ phim từ nhiều năm trước,lúc hết phim màn hình sẽ tối đen. Không có âm thanh,thường thì ngay lập tức, người xem sẽ quên mất tình tiết của bộ phim.
Nhưng mà lần này, hắn hoàn toàn không có khả năng làm như vậy.
Khi đó, đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Ân oán của những người xung quanh không ngừng quay cuồng trong đầu hắn,Trần Lệ giết Dương Hoằng,giết Thẩm Thành. Thù hận của Trần Lệ xuất phát từ gia đình của nàng,mà hắn lại không có cách nào biết được đến cùng thì gia đình của Trần Lệ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể xác định, hung thủ là Trần Lệ. Trừ bỏ người vô tình bị kéo vào chuyện này là Thẩm Thành,trong mắt Thẩm Thành , tất cả đều là tội nhân, Thẩm Hạ Đông cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong lúc nhất thời, Thẩm Hạ Đông không biết mình đã sai ở chỗ nào.
Sai ở đâu đây ? Dù có tìm ra thì chuyện này đã hoàn toàn không còn cách để vãn hồi.
Hắn không còng nghe thấy bất cứ âm thanh nào ,duy nhất chỉ có tiếng tim đập của mình, toàn bộ thế giới đều bị bao trùm bởi một mảnh trống rỗng cùng tuyệt vọng.
_”Thẩm Hạ Đông…nói cho ta biết…ngươi đã nhìn thấy cái gì ?” Có một giọng nói thong thả chui vào tai hắn,Thẩm Hạ Đông đần độn không biết lúc này bản thân đang suy nghĩ những gì. Vô thức mở miệng,hắn cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Thẳng đến giọng nói kia kêu hắn ngừng lại,hắn vẫn như vậy, đứng bất động tại chỗ.
_”Thẩm Hạ Đông…xoay người…đến đây, tỉnh lại…tỉnh lại…” Thẩm Hạ Đông giống như một cái xác vô hồn, tập tễnh làm theo mệnh lệnh của giọng nói kia, bước đi. Mờ mịt hành tẩu trong bóng tối, không có điểm dừng.
Giọng nói kia có chút dồn dập “Thẩm Hạ Đông, tỉnh lại, tỉnh lại..Đó chỉ là một giấc mộng. Đã đến lúc ngươi nên tỉnh lại.”
Một loạt tiếng động đinh tai nhức óc vù vù vang lên,Thẩm Hạ Đông run rẩy,biểu tình thống khổ, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
_”Sư phụ, hắn run rẩy quá lợi hại.” Trương Mục nhíu mày nhìn Thẩm Hạ Đông đang nằm trên giường, thân thể che kín mồ hôi không ngừng phát run.
_”Không sao, đè hắn lại.” Vẻ mặt sư phụ trầm trọng nặng nề phun ra một hơi,nén nhang bên cạnh sắp tàn, trời cũng bắt đầu sáng lên.
_Thiếu chút nữa là tiêu rồi,thật may mắn,hồn phách của hắn trở về cơ thể đúng lúc. Ai, thôi, để hắn nghỉ ngơi một lát,không lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại.
_”Lời vừa rồi của hắn, ngươi nghe rõ chưa ?” Sư phụ vừa hỏi vừa tiến hành thu thập này nọ.
_Ân, đừng ở lâu,để tránh bị phát hiện,chúng ta mau đi thôi.
Vụ án cơ hồ đã phá hơn phân nửa,hành vi giết người của Trần Lệ cũng đã quá rõ ràng, bây giờ chỉ cần tìm ra nguyên nhân gây án, cùng đoạn quá khứ mà nàng vẫn thường nhắc tới,như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.