Dưỡng Quỷ

Chương 45: Chương 45




CHƯƠNG 45

Bên trong một mảnh tối đen, Thẩm Hạ Đông cầm lấy di động, bước xuống cầu thang.

Có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng nơi đó , Thẩm Hạ Đông chậm rãi đi qua, dưới ánh đèn điện thoại màu trắng xanh, làn da Thẩm Thành càng thêm tái nhợt .

Hai mắt nhắm chặt, khiến Thẩm Hạ Đông không khỏi cảm thấy đau lòng.

Thẩm Hạ Đông không nói lời nào, chỉ đứng bất động nhìn hắn, Thẩm Thành đột nhiên mở mắt, trong mắt tràn ngập hình ảnh của Thẩm Hạ Đông.

_Thẩm Thành…

****

Lúc về nhà, Thẩm Thanh có chút kì quái, tự nhốt mình trong phòng ,không ra khỏi cửa nửa bước, tới giờ ăn cũng không chịu ra.

Thời điểm Thẩm Hạ Đông bưng thức ăn vào phòng chỉ thấy Thẩm Thanh kinh hoảng ngẩng đầu nhìn mình, khi Thẩm Hạ Đông hỏi nàng thì nàng lại vùi đầu làm bài tập,ấp úng không nói.

Thẩm Hạ Đông biết Thẩm Thanh nhất định đang có chuyện giấu mình, nhưng Thẩm Thanh không nói hắn cũng không tiện truy hỏi. Dù sao đứa con cũng đã lớn, luôn có bí mật của riêng mình .

Buổi tối Thẩm Hạ Đông kiên trì ngủ ở sôpha,Thẩm Thành cũng không làm ra những hành động khiến Thẩm Hạ Đông sợ hãi nữa.

Chính là chờ đến sáng sớm , khi Thẩm Hạ Đông mở mắt, lại thấy Thẩm Thành đang ngồi quay lưng về phía mình, từng tia nắng xuyên thấu qua người hắn, ánh sáng quá chói mắt khiến Thẩm Hạ Đông không kịp phản ứng, ánh mặt trời dường như đã làm thân thể Thẩm Thành càng trở nên hư ảo, mang đến cảm giác tùy thời có thể biến mất.

Con trai hắn thật sự rất xinh đẹp, Thẩm Hạ Đông chớp chớp hai mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Đợi đến khi nhận ra mình đang suy nghĩ những gì, Thẩm Hạ Đông không khỏi đỏ mặt, vội vàng rũ mắt xuống vừa lúc không có phát hiện Thẩm Thành đang híp mắt nhìn mình.

Mạc danh kì diệu, người thiếu niên bị ám ảnh có tâm lý cực kì vặn vẹo thường khiến mọi người phải sợ hãi này lại lộ ra một loại biểu tình, có thể xem là nhu hòa.

Thẩm Hạ Đông bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, đi làm, nuôi con gái còn có một đứa con trai nửa người nửa quỷ.

Có đôi khi hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, bởi vì đã thật lâu rồi hắn không làm những việc như vậy,sau khi tan ca liền chạy vội về nhà nấu cơm, còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa. Nhưng mà có đôi khi lại cảm thấy cuộc sống như bây giờ rất tốt, Thẩm Hạ Đông không cưỡng cầu nhiều lắm, dù sao quá khứ đã qua cũng không thể trở lại, nếu cứ mãi dằn vặt đau khổ thì thật có lỗi với những người xung quang mình.

Đối vời tình cảm mà Thành Thành dành cho mình, Thẩm Hạ Đông cũng không có cách chối bỏ, hắn chỉ biết hắn không thể chán ghét Thẩm Thành, hắn nợ Thẩm Thành nhiều lắm, hắn muốn bù đắp cho Thẩm Thành, cho nên hắn không cự tuyệt . Nhưng mỗi đêm khi bừng tỉnh sau những cơn ác mộng ,cả người mồ hôi đầm đìa ghé vào ghế sa lon, hắn lại nghĩ, đây là loạn luân, đây là không đúng, hắn có lỗi với Dương Hoằng, có lỗi với gia đình, thậm chí cả Thẩm Thành,vì hắn biết ngoài áy náy cùng đồng tình, hắn không hề có bất kì tình cảm đặc biệt nào với Thẩm Thành cả.

***

Mấy ngày nay Thẩm Thanh đều rất quái lạ, luôn tự nhốt mình trong phòng không chịu ra khỏi cửa,bắt đầu Thẩm Hạ Đông còn tưởng rằng nàng e ngại Thẩm Thành, nhưng sau đó nhìn lại, thì không phải.

Bên người là khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Thành, Thẩm Hạ Đông giật giật thân thể đau nhức, đây là trạng thái sau khi giao hoan.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Thẩm Hạ Đông đứng dậy, mặc quần áo tử tế đi ra phòng khách.

Mở đèn lên, tất cả đều thật bình thường. Tiếng động vừa rồi hình như phát ra từ phòng Tiểu Thanh, Thẩm Hạ Đông khẩn trương đi qua, bên trong vang lên giọng nói của Thẩm Thanh “Mụ mụ, mẹ đừng như vậy.” Tựa hồ còn khóc nức nở.

Mụ mụ ? Trần Lệ sao ?

Trong lòng Thẩm Hạ Đông có dự cảm bất hảo, hắn thử mở cửa lại phát hiện cửa bị khóa, Thẩm Hạ Đông đành gõ cửa “Tiểu Thanh, con đang làm gì vậy ?”

Bên trong vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó lại tĩnh lặng.

Thẩm Hạ Đông càng khẩn trương hơn, hắn dùng sức đập cửa, “Tiểu Thanh! Con đang làm gì vậy ? Tiểu Thanh!?”

Cửa bị mở ra, Thẩm Thanh lắc đầu “Không có gì, không có gì.”

Trên mặt không giấu được kích động, Thẩm Hạ Đông không tin “Cho ba ba vào.”

_”Không có gì mà!” Thẩm Thanh chắn ngang cửa không cho Thẩm Hạ Đông vào,Thẩm Hạ Đông càng có cảm giác bất thường, hắn đẩy cửa ra, Thẩm Thanh kêu lên “Ba ba!”

Trong phòng không có ai, Thẩm Hạ Đông xem xét xung quanh ,không phát hiện chỗ nào khả nghi.

_Con, con đã nói không có gì mà, chẳng qua là lúc nãy con không cẩn thận bị ngã xuống giường thôi. Ba mau ra đi, con, con muốn ngủ, ngày mai còn phải đến trường nữa, chúc ba ngủ ngon.

Thẩm Thanh đẩy Thẩm Hạ Đông ra ngoài, sau đó “Thông!”một tiếng, đóng cửa lại.

Thẩm Hạ Đông nghi hoặc đứng trước cửa suy nghĩ thật lâu, rõ ràng là rất đáng ngờ nhưng lại không tìm ra chỗ nào không thích hợp, tại sao Thẩm Thanh lại kích động như vậy chứ ?

Buổi sáng sau khi làm xong điểm tâm ,hắn vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Thành , Thẩm Hạ Đông thử đi vào phòng, Thẩm Thành đang nằm trên giường, có lẽ còn ngủ.

Thẩm Hạ Đông lặng lẽ đóng cửa, trở lại phòng khách, Thẩm Thanh đã đi rồi.

Thẩm Hạ Đông bắt đầu dọn dẹp, sau khi rửa sạch bát đũa cũng tất bật chuẩn bị đi làm.

Mang giày, Thẩm Hạ Đông mở cửa, chợt thấy sau lưng lành lạnh, hơi thở mang đến cảm giác cực kì quen thuộc.

Hắn quay đầu, bắt gặp Thẩm Thành đang nhìn mình. Đối mặt với việc Thẩm Thành hay xuất hiện bất thình lình như vậy, Thẩm Hạ Đông cũng không còn sợ hãi.

Thẩm Hạ Đông đã từng nhìn thấy Thẩm Thành xuyên tường, có thể trực tiếp đi đến bất cứ đâu mà hắn muốn.

_Con tỉnh rồi sao ?

Ở chung đã vài ngày, nhưng Thẩm Hạ Đông vẫn không có cách nào nói chuyện một cách bình thường với Thẩm Thành, mỗi khi nhìn thấy Thẩm Thành , hắn luôn cảm thấy kích động, bắt đầu nói năng lộn xộn, không biết giải thích thế nào về mối quan hệ của hai người hiện giờ, là cha con hay là tình nhân ?

Cha con , tình nhân ? Nhắc đến những từ này Thẩm Hạ Đông lại đỏ mặt.

_”Ân.” Thẩm Thành thản nhiên trả lời.

Thẩm Hạ Đông đột nhiên không biết nên nói gì, hắn cúi đầu nhìn xuống đất “Vậy, ba đi làm. Con ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”

Thẩm Thành không đáp lời, Thẩm Hạ Đông vừa định đi , Thẩm Thành lại mở miệng nói “Lại đây.”

_”Cái gì ?” Thẩm Hạ Đông nhìn hắn, Thẩm Thành đột nhiên cúi đầu hôn hắn, răng môi đụng nhau, nụ hôn lần này không quá kịch liệt như bình thường, vừa nhẹ nhàng lại ôn nhu, Thẩm Hạ Đông trợn to hai mắt nhìn Thẩm Thành.

_”Đi đi.” ThẩmThành hung hăng cắn cổ hắn, cơn đau truyền đến khiến Thẩm Hạ Đông hồi phục tinh thần, sau đó không dám nhìn mặt Thẩm Thành, hoang mang rối loạn, vội vàng bỏ chạy.

Cửa đóng, ngăn cản tầm mắt của Thẩm Thành.

Bức màn lụa màu trắng nhẹ nhàng phất phơ trong gió, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào bàn ăn,có thể thấy trên mặt bàn có một tờ giấy mà Thẩm Hạ Đông đã lưu lại “Đừng ra ngoài, đừng phơi nắng, thân thể đột nhiên trong suốt sẽ rất kì quái, sẽ khiến người khác hoảng sợ. Phòng của con ba đã khóa lại, ba biết con vẫn có thể đi vào, nhưng hy vọng con hãy quên nó đi. Nếu muốn ăn gì , trong tủ lạnh có sẵn, mặc kệ là có đói bụng hay không, nhàm chán thì cứ lấy ra ăn. Chờ ba trở về.”

Tựa như những lời dặn dò mà một người cha dành cho đứa con, có thể thấy Thẩm Hạ Đông đã rất cố gắng, cố gắng đặt hết mọi sự chú ý lên người Thẩm thành.

Hắn làm được, mỗi ngày đều lo lắng Thẩm Thành đột nhiên biến mất, ngay cả trong sinh hoạt hằng ngày.

Thẩm Thành cũng ở nhà chờ hắn về, chuyện cần làm mỗi ngày là chờ hắn về, ngồi bên cửa sổ lẳng lặng chờ đợi,chờ đến khi nhìn thấy Thẩm Hạ Đông xách đồ ăn vội vã trở về.

Hắn thiếu chút nữa đã giết chết Thẩm Hạ Đông, rất nhiều lần như thế, ban đêm , hắn đã định ra tay trong khi Thẩm Hạ Đông vẫn còn đang ngủ say, hắn muốn trói chặt nam nhân ở bên cạnh mình, chính là thái độ gần đây của Thẩm Hạ Đông khiến hắn thật vừa lòng, nhưng một khi Thẩm Hạ Đông phản bội hắn, hắn sẽ không lưu tình chút nào mà giết chết Thẩm Hạ Đông.

Chuông cửa chợt vang lên, Thẩm Thành đang đứng bên cửa sổ liền xoay người nhìn ra cửa,tóc mái che khuất hai mắt của hắn.

****

Mấy ngày Thẩm Thanh rất không yên lòng, luôn ngẩn người, từ lúc mụ mụ tìm đến nàng khiến nàng lúc nào cũng cảm thấy kinh hoảng, nàng rất nhớ mụ mụ, nàng rất yêu mụ mụ, nhưng mụ mụ lại là kẻ giết người,mụ mụ nên đi tự thú, mà không phải trốn chui trốn nhủi như bây giờ, nhưng đồng thời nàng lại không muốn mụ mụ rời xa mình, nếu nàng không còn cơ hội gặp lại mụ mụ nữa thì sao ? Mụ mụ khó khăn lắm mới xuất hiện,nàng thật sự không muốn mụ mụ đi mất.

Nàng giấu diếm mọi người, mỗi ngày nàng đều vây trong trạng thái sợ hãi cùng khẩn trương cực độ, nếu không may bị phát hiện thì làm sao bây giờ ? Mình có nên nói cho ba ba biết không ?

Trần Lệ tìm đến nàng, cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười nhìn nàng, gọi tên nàng.

Thẩm Thanh lập tức nhào vào lòng nàng, không ngừng khóc lớn hô mụ mụ mụ mụ.

_Mụ mụ vẫn ở bên cạnh Tiểu Thanh a.

Trần Lệ sờ sờ mặt Thẩm Thanh “Mụ mụ sẽ không để Tiểu Thanh lại một mình, Tiểu Thanh đừng khóc a.”

Vẻ mặt vô cùng ôn nhu.

Tiểu Thanh lúc đầu có chút hưng phấn cùng kích động, nhưng sau đó lại cảm thấy sợ hãi.

Nàng chất vấn mụ mụ,có phải mụ mụ giết ca ca không, vì cái gì lại làm như vậy.

Trần Lệ chỉ cười, không nói lời nào. Mặc cho Thẩm Thanh có truy hỏi như thế nào, cũng không chịu mở miệng.

Thẩm Thanh không dám nói cho Thẩm Hạ Đông biết Trần Lệ đã xuất hiện, nàng thật sự không biết mình phải làm sao bây giờ.

_”Mụ mụ, mấy ngày nay mẹ đã đi đâu ? Tất cả mọi người đều đang tìm mẹ kìa.” Đó là đoạn đối thoại qua điện thoại mà tối hôm đó suýt bị Thẩm Hạ Đông phát hiện, đầu dây bên kia, Trần Lệ chỉ cười “Tìm mẹ ? Tìm mẹ làm gì ? Tiểu Thanh, bọn họ muốn giết mụ mụ, bọn họ vẫn không chịu buông tha mụ mụ. Bọn họ đều là người xấu, Tiểu Thanh đành lòng nhìn thấy mụ mụ bị bọn họ làm tổn thương sao ?”

Câu nói kế tiếp đã có chút khàn khàn, Thẩm Thanh cũng không kìm được nước mắt “Mụ mụ…mẹ tự thú đi…”

Đầu dây bên kia lại tắt máy, vừa lúc vang lên tiếng đập cửa của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Thanh thất kinh vội vàng nhét điện thoại vào trong chăn, nơm nớp lo sợ mở cửa.

Nàng thiếu chút nữa đã nói cho ba ba biết, chính là vừa nghĩ tới mụ mụ, lại không có cách nào mở miệng.

Thẩm Thanh đứng trước cửa trường học đợi một hồi, cẩn thận nhìn xung quanh, mấy ngày nay chỉ cần vừa tan học mụ mụ sẽ đến tìm nàng, hôm nay nàng đã đợi lâu như vậy nhưng vẫn không thấy mụ mụ đến.

Xảy ra chuyện gì rồi sao ? Thẩm Thanh tiếp tục đứng chờ, thẳng đến chỉ còn vài bóng người mới lặng lẽ cúi đầu về nhà.

Đứng trước cửa, Thẩm Thanh do dự không biết có nên vào hay không, hơn mười phút nữa ba ba mới về , mà ca ca thì lại đang trong nhà…

Người anh trai đã chết kia…

Phải ở chung như thế nào đây ? Hơn nữa mụ mụ đã xuất hiện, Thẩm Thanh rất bất an, là mụ mụ giết ca ca…Mà mình lại ngậm miệng không nói cho bọn họ biết về sự xuất hiện của mụ mụ…

Giống như đưa ra một quyết định trọng đại, Thẩm Thanh khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí đẩy cửa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.