Dưỡng Quỷ

Chương 17: Chương 17: Đọc Tâm Thuật




Căn hộ của Thẩm Thành bị phong tỏa,bởi vì xác chết đã được tìm thấy cùng cái chết của một cảnh sát, còn chuyện Thẩm Thanh trộm thi thể, vẫn còn đang trong quá trình điều tra.

Hôm nay Đặng Dương đến bệnh viện thăm công tử nhà thủ trưởng,tình trạng của Mark trông có vẻ khả quan hơn lúc trước rất nhiều, nhưng nghe người ta nói buổi tối vẫn ngủ không an ổn,không dám ở một mình,bên cạnh lúc nào cũng có hai người thay phiên canh gác.

_”Mark, lần này ta đến là để hỏi ngươi,ngày đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi còn nhớ rõ sao ? Vì cái gì ngươi lại vô duyên vô cớ ngất xỉu ? Còn có, ngươi biết gì nguyên nhân gây ra cái chết của A Chính không ?” Đặng Dương đứng bên giường Mark,thấp giọng hỏi, vừa nghe đến câu hỏi của Đặng Dương ,vị công tử kia liền trắng mặt bật dậy , , điên cuồng thét chói tai.

Đầu Đặng Dương đau nhức dữ dội,điều đi hai người đang trông coi Mark,lấy ra ghế ngồi xuống .”Mark thiếu gia, xin ngươi hãy hợp tác. Vụ giết người này có liên quan đến ngươi,ta nghĩ vì để tránh đi những phiền toái không cần thiết, xin ngươi hãy kể cho ta nghe về chuyện ngày hôm đó. Ngươi ngày đó…đến cùng là đã nhìn thấy cái gì ?”

Mark lập tức ngậm miệng,ngón tay túm chặt sàn đan, trên gáy lấm tấm mồ hôi “Ta, Ta nhìn thấy quỷ!”

Vẻ hoảng sợ của Mark không giống như đang giả vờ,nhưng Đặng Dương nghe xong lại trầm mặc.

_”Ta đã thấy thật mà! Ta đã thấy thật mà!” Thấy Đặng Dương không nói gì,Mark lập tức kích động “Ta biết ngươi không tin lời ta nói,nhưng ta thật sự đã thấy như vậy! Ta không bị điên! Ta đã thấy thật mà!”

_”Ân, ta tin ngươi.” Đặng Dương trấn an hắn “Vậy bây giờ, ngươi hãy kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra ngày hôm đó, từ đầu đến cuối, một chữ cũng không được giấu diếm.”

Mark nuốt một ngụm nước bọt,bắt đầu đắm chìm trong đoạn hồi ức khủng bố kia.

_Sau khi ngươi đi ra, ta chui vào tầng hầm , phát hiện trong hầm còn có một người,người kia ngồi trên ghế…Lúc hắn quay đầu lại,hắn thật sự rất xinh đẹp…

Đặng Dương ngẩng đầu nhìn hắn,”Là nam hay nữ ?”

_Nam, là nam…

_Ngươi có thể tiếp tục.

_Chính là gương mặt hắn đột nhiên biến đổi,trên mặt huyết nhục mơ hồ…Hắn là quỷ! Hắn là quỷ! Hắn còn bóp cổ ta! Hắn muốn giết ta!” Mark nhăn mặt,thân thể run lẩy bẩy,Đặng Dương đè hắn lại,nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi “Sau đó thì sao ? Sau đó ngươi nhìn thấy cái gì ? A Chính tại sao lại chết ?”

_”Ta không biết! Ta không biết!” Đặng Dương lấy tay bứt tóc,lăn lộn trên giường. Người ngoài cửa nghe thấy tiếng động,liền xông vào “Đặng cảnh quan, ta nghĩ ngươi cóthể ra ngoài được rồi.”

Sắc mặt Đặng Dương có chút khó coi,nhưng vẫn nhịn xuống không nhiều lời

*****

_”Thế nào ? Hắn nói cái gì ?” lão Trần vẫn đứng chờ trước cửa,vừa nhìn thấy Đặng Dương liền chạy đến,nhìn thấy sắc mặt Đặng Dương rõ ràng không tốt “Không hỏi được gì. Hắn có đề cập đến một người….là một nam nhân mà Mark chỉ có thể dùng từ “đẹp” để hình dung. Đặng Dương đột nhiên nhớ tới Thẩm Thành trong tấm ảnh mà hắn đã từng xem qua,nhưng tâm tư thủy chung không tìm được lời giải. Thẩm Thành đã chết,còn hắn lại luôn không tin trên đời này thật có thứ gọi là ma quỷ tồn tại.

_”Ta đã nói mà,hắn gặp quỷ…” Lão Trần nói

_”Ta vẫn không tin.” Đặng Dương đánh gãy lời lão Trần. “Thứ ta tin tưởng là người, mặc kệ hung thủ có xảo trá đến mức nào., ta đều có thể bắt được hắn. Bây giờ ta đi tìm Thẩm Thanh.”

****

Trần Lệ tự nhốt mình trong phòng một đêm vẫn không chịu ra,Thẩm Hạ Đông sợ Trần Lệ xảy ra chuyện gì,đứng ngoài cửa hô vài tiếng,Trần Lệ đều đáp lời.

Thanh niên tên Trương Mục vừa nhìn Thẩm Hạ Đông,liền lên tiếng chào hỏi .

_Ta muốn đến chỗ con ngươi từng ở trước kia.

Giữa trưa, Trương Mục đưa ra yêu cầu,Thẩm Hạ Đông do dự một chút nhưng vẫn đáp ứng.

Hôm nay thời tiết thật u ám,Thẩm Hạ Đông lái xe,Trương Mục ngã ngồi vào hàng ghế phía sau, chuyên tâm chơi game.

_”Trầm tiên sinh, con ngươi chết như thế nào ?” Người dám hỏi vấn đề này hoàn toàn không thèm để ý đến tâm tình của thân nhân người chết,Thẩm Hạ Đông cảm thấy Trương Mục quá mức trực tiếp lại sắc bén,luôn làm mình không kịp trở tay, hoặc là nói hắn vẫn chưa thể thích ứng.

_”Thẩm Thành…Thẩm Thành là bị xe tông chết.” Thẩm Hạ Đông khó khăn nói ra,lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Trương Mục lập tức ngồi dậy,ghé vào sau lưng Thẩm Hạ Đông “Ngươi đã thấy hắn sao ?”

_Ta..

_À,ý ta là sau khi chết. Ngươi gặp qua sao ?

_Ta…

_Được rồi, không cần nói ta cũng biết ngươi đã thấy hắn. Vậy,thứ cho ta hỏi thẳng,hắn đã từng hại ngươi chưa ?

_Ta…

_OK,ta thật sự không muốn cắt ngang lời ngươi nhiều lần như vậy,nhưng ta không phải là người kiên nhẫn, dù vậy ta muốn nói,kỳ thật cái này cũng không trọng yếu.

_”…” Thẩm Hạ Đông rốt cuộc trầm mặc.

Trương Mục hút hút cái mũi, lấy ra một cây kẹo que “Thẩm tiên sinh,ngươi không cần quá khẩn trương như vậy,ngươi hoàn toàn có thể thả lỏng. Ta đây hỏi ngươi câu cuối cùng, Thẩm Thành có phải rất oán hận ngươi cùng thê tử không ?”

Lần này Thẩm Hạ Đông không mở miệng,khoát tay lên vô-lăng, ngón tay có chút run rẩy,ngồi phía sau, thanh niên chú ý tới,vươn người qua vỗ vỗ vai Thẩm Hạ Đông “OK, đề tài đến đây chấm dứt. Tập trung lái xe đi,ta cũng không muốn vì một câu hỏi mà mất mạng đâu.”

_”Chắc là hận.” Thẩm Hạ Đông đột nhiên mở miệng.

Trương Mục theo kính chiếu hậu quan sát biểu tình của Thẩm Hạ Đông,sau đó nghiêng đầu “Kỳ thật, ngươi hoàn toàn có thể không trả lời câu hỏi của ta,ta chỉ phụ trách tróc quỷ, ân…còn những chuyện khác ta không quan tâm. Ta chỉ muốn trò chuyện cùng ngươi mà thôi.”

Sau khi xuống xe, Thẩm Hạ Đông vẫn đứng bất động,Trương Mục đứng ở phía nhìn Thẩm Hạ Đông một hồi, toàn bộ căn hộ đều bị bao phủ bời một tần khí đen dày đặc.

_”Ta nghĩ chuyện này có chút khó giải quyết.” Trương Mục trảo trảo tóc,sau đó đẩy cửa vào.

_”Di ảnh đặt ở chỗ này không thích hợp chút nào.” Vừa vào cửa liền nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Thành , Trương Mục nheo mắt dò xét ,sau đó lắc đầu “Thẩm tiên sinh…”

Hồi lâu được đáp lời,Trương Mục quay đầu lại , thấy Thẩm Hạ Đông vẫn cúi đầu đứng bất động.

_”Trương thiên sư.” Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu “Ngươi có thể, đừng thương tổn Thẩm Thành sao ? Thẩm Thành hắn,cũng chưa làm ra chuyện gì quá phận…”

_”Hả? Cũng chưa làm ra chuyện gì quá phận ? Hại con gái của ngươi,quấy phá làm cho gia đình ngươi tan nát,có thể còn giết cả mẹ ruột của mình. Ờ , đúng rồi,còn có một cảnh sát nữa. Đúng không ?” Trương Mục nhếch miệng, cười vô lại “Thẩm tiên sinh,trong lòng ngươi nghĩ như vậy, không phải sao ?”

Thẩm Hạ Đông giật mình nhìn hắn, thấy đồng tử Thẩm Hạo Đông co rút,Trương Mục nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, thấp giọng nói “Đừng ngạc nhiên,Thẩm tiên sinh,hình như ta quên nói cho ngươi biết,sở trường của ta không phải là tróc quỷ mà là đọc tâm thuật.”

Sắc mặt Thẩm Hạ Đông tái nhợt,Trương Mục ngậm que kẹo cứ như vậy nhìn hắn không chớp mắt . Thẳng đến lúc Thẩm Hạ Đông sắp ngất đi,Trương Mục mới đột nhiên nhe răng cười “Ta gạt ngươi thôi.”

Sau đó nhún vai xoay người,”Ta chỉ đoán mò thôi ,từ nhỏ đến lớn khuyết điểm duy nhất của ta là đầu óc thông minh hơn người bình thường. À,có lẽ ngươi cũng không biết,có khi quá thông minh lại là một loại gánh nặng đó.”

Thẩm Hạ Đông giật mình đứng trân trân tại chỗ,rõ ràng còn kịp phục hồi tinh thần sau câu nói “ hài hước “ kia,sắc mặt cực kì khó coi.

Ngẩng đầu nhìn ảnh chụp,nếu ngươi quan sát cẩn thận,có thể phát hiện người trong hình,ánh mắt kia, càng ngày càng âm trầm. Trương Mục nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn , một lát sau đột nhiên nhíu mày,Trương Mục tựa hồ như đang nghiền ngẫm chuyện gì đó, hé miệng “Thẩm tiên sinh, chúng ta có thể đi rồi.”

“Phanh!”một tiếng, ly nước thình lình từ trên bàn rơi xuống, Thẩm Hạ Đông hoảng hốt, vô thức nhìn tấm ảnh của Thẩm Thành. Thấy vẻ mặt hắn hoảng sợ,Trương Mục nhìn Thẩm Hạ Đông “ Thẩm tiên sinh…”

Thẩm Hạ Đông quay đầu nhìn Trương Mục,há hốc mồm,vẻ mặt kinh hoảng tột độ “Ngươi ….ngươi…” Thẩm Hạ Đông chỉ về phía sau Trương Mục.

Miệng Trương Mục đang ngậm que kẹo bỗng cứng ngắt một hồi,sau đó ảo não lắc đầu “Thật không đúng lúc.” Sau lưng dường như có chút lạnh lẽo..

Trương Mục gượng gạo mỉm cười “Lần này đến đây, ta không có ý mạo phạm,ta chỉ là…”

Đột nhiên , hắn ngồi xổm xuống,lăn đến chỗ Thẩm Thành (=.=”giống khỉ quá), khóe mắt dư quang thấy thấp thoáng một thân ảnh màu đen. Chờ đến khi hắn ngẩng đầu,tầm mắt bắt gặp cái cổ của bóng đen kia.

Cửa đột nhiên “Thông”một tiếng, bật ra, một đám cảnh sát xông vào “Nơi này đã bị niêm phong,người bên ngoài không được phép tiến vào,nếu các ngươi cố ý phá hỏng hiện trường, có thể sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. “

Cầm đầu là lão Trần,thời điểm nhìn thấy Thẩm Hạ Đông liền thở dài “Thẩm tiên sinh, mời ngươi rời khỏi đây.”

Ngay lúc đám cảnh sát đột ngột xông vào,Thẩm Thành liền tiêu thất, mặt Trương Mục nhăn thành một đoàn , lâu thật lâu mới phun ra một hơi “Thiếu chút nữa.”

_”Thẩm tiên sinh, vị này là…”lão Trần nhấp một ngụm trà,nhìn về phía thanh niên từ lúc bước vào phòng trà liền đứng trầm ngầm ngoài cửa sổ.

_Hắn là…

_”Thiên sư tróc quỷ.” Trương Mục quay đầu lại nhìn lão Trần “A…” lão Trần gật gật đầu,chờ đến khi hắn kịp phản ứng thì miệng đều há hốc ra,ước chừng có thể nhét lọt một quả trứng gà.

_”Thiên, thiên sư tróc quỷ!” lão Trần đặt tách trà xuống, vẻ mặt hưng phấn. Sau đó chà xát tay “Hắc, đoán không ra a. Một tiểu tử trẻ tuổi như thế, lại chọn cái nghề này”

Trương Mục nhìn đăm đăm hắn một hồi,thật lâu phun ra một câu “Không giống người sao ?”

_”Cái, cái gì ?” lão Trần lắp bắp nhìn Trương Mục. Thẩm Hạ Đông cũng nghi hoặc nhìn hắn.

Trương Mục híp mắt, lấy que kẹo ra,kề sát mặt lão Trần, cơ hồ mũi đụng đến mũi,thong thả nói “Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết ta có thuật đọc tâm sao ?” sau đó tiêu sái rời đi

Lưu lại lão Trần vẫn còn đang ngẩn người cùng Thẩm Hạ Đông sợ đến mức đầu tẩm đầy mồ hôi.

Hắn thật sự biết đọc tâm thuật sao ? Nếu hắn thật sự biết…Vậy khi hắn nhìn mình…liền biết tất cả sao ?

****

Đặng Dương đứng bên ngoài phòng bệnh của Thẩm Thanh, bên cạnh hộ sĩ nói “Hiện nay,thần kinh của nàng rất không ổn định,luôn gào thét đòi ra ngoài,nói nàng không bị điên,có điều ngươi biết đấy,kẻ điên có ai nói mình bị điên bao giờ.”

Đặng Dương quay đầu nhìn hắn,hộ sĩ ý thức được mình có chút khiếm nhã, liền ngậm miệng lại.

_”Bình thường nàng hay nói cái gì ? Còn làm những gì ?“ Đặng Dương đứng bên ngoài nhìn Thẩm Thanh,lúc này Thẩm Thanh đang mặc bệnh phục ngồi trên giường,không ngừng lắc đầu, miệng luôn mấp máy không biết đang lẩm bảm cái gì.

_”Thường thường hay đối với không khí nói “Không phải ta!” “Cút ngay!” “Cút ngay!” có đôi khi còn khóc lớn ,miệng không ngừng lảm nhảm “Van cầu ngươi, van cần ngươi, buông tha ta đi!” Cử chỉ thì,vừa thấy hộ sĩ sẽ la hét một hồi,kêu gào đòi ra ngoài, nói nàng không có điên. Có đôi khi thực im lặng,nghiêm chỉnh đứng trước cửa sổ suốt cả buổi sáng,hoặc buổi chiều sẽ ngồi bất động,có lần ta thử đến gần nàng,nghe thấy nàng lẩm nhẩm “Nhảy xuống, nhảy xuống…” Dù sao cũng thật dọa người, trừ bỏ những cái đó ra, không có gì khác.”

Đặng Dương lâm vào trầm tư,Thẩm Thanh rốt cuộc bị cái gì kích thích mà trở nên điên điên khùng khùng như vậy ??

Đặng Dương ngẩng đầu nhìn, bắt gặp Thẩm Thanh đã xuống giường,đến bên cửa sổ, quay lưng về phía mình

_”Ta muốn một mình trò chuyện với nàng.” Đặng Dương nói với hộ sĩ một tiếng,hộ sĩ gật gật đầu, giúp hắn mở cửa sau đó rời đi trước khi đi không quên dặn dò “Không cần làm chuyện kích thích người bệnh.”

Đặng Dương gật đầu, đi vào.

Lúc Đặng Dương tiến vào, Thẩm Thanh ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lầm bầm,Đặng Dương chậm rãi đến gần nàng, đứng sau lưng nàng thử gọi “Thẩm Thanh.”

Thẩm Thanh không quay đầu lại,Đặng Dương lại nghe được lời nàng nói “Ngươi xem, ngươi xem nha,”Thông!” , AA! Nàng nhảy lầu!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.