Thẩm Hạ Đông mơ một giấc mơ,kì thật nói mộng cũng không hẳn là mộng,đó chỉ là một đoạn quá khứ đã bị chôn vùi nhiều năm…
Hắn mơ thấy Dương Hoằng
Lúc đó nàng còn rất trẻ, người thiếu nữ yêu nhất khoác trên người chiếc váy màu trắng, màu váy nhẹ tung bay trong gió,mỗi khi nàng cười rộ lên lại như đóa hoa nhỏ tinh khiết….
Lần đầu tiên,Thẩm Hạ Đông gặp nàng là năm hắn mười bảy tuổi,nàng thật nổi bật trong dòng người qua lại,vì tiếng cười của nàng quá lớn. Ngươi không thể không chú ý tới nàng,bạn của nàng cả trai lẫn gái toàn là một đám bỏ học chơi bời lêu lỏng , luôn thích tụm năm tụm ba với nhau.
Mà Thẩm Hạ Đông thấy nhiều nhất,là khi nàng vừa đi vừa vùi đầu nghịch hòn đá dưới chân lẳng lặng về nhà một mình.
Trùng hợp là nhà trọ của Thẩm Hạ Đông lại gần nhà nàng, vậy nên tự nhiên sẽ chạm mặt nhau. Hắn luôn đi phía sau nàng,không biết là vô tình hay cố ý mà hai người hay về nhà chung. Nàng lẳng lặng tiêu sái đi trước,hắn trầm mặc bước tiếp theo sau.
Cứ như vậy, giằng co một đoạn thời gian..
Mãi đến một ngày, nàng đột nhiên quay đầu lại nói với Thẩm Hạ Đông “Uy,làm gì mà ngươi cứ đi theo ta hoài vậy ? Ngươi thích ta phải không ?”
Khi đó Thẩm Hạ Đông sửng sốt,trên mặt xấu hổ đỏ bừng,hai tay gắt gao túm lấy quai cặp, lúng túng ngồi xổm xuống,không dám nhìn nàng, vẻ mặt đều nhanh muốn khóc lên..
_Uy,ngươi còn là nam nhân sao ? Mít ướt như vậy ?” Nữ hài vỗ vỗ bờ vai của hắn,giúp hắn đứng lên.
Sau đó vươn tay xoa xoa khóe miệng bị đánh đến rách ra cả tơ máu của Thẩm Hạ Đông,nhìn Thẩm Hạ Đông quẫn bách đến hai mắt đỏ bừng nói “Về sau, nếu bọn họ lại khi dễ ngươi ,thì đến tìm ta, biết không ?”
Chuyện xảy ra vào một ngày khi Thẩm Hạ Đông vô duyên vô cớ bị một đám côn đồ hành hung,lúc ấy cô bé kia mày gắt gao nhíu chặt,trong mắt có chút đau lòng nói với hắn. Cứ như thế, bọn họ mạc danh kì diệu liền nhận thức.
Nếu chỉ cần như thế ,thời gian ngừng trôi đi,Thẩm Hạ Đông chỉ sợ cả đời không muốn tỉnh giấc…
Nhưng đoạn kí ức tốt đẹp đó quá ngắn ngủi,hình ảnh nhanh chóng chuyển hoán, nữ hài dần dàn biến thành một nữ nhân,lúc bắt đầu yêu nhau đến khi chia tay,rồi thời điểm nàng mang thai Thẩm Thành trở thành một người mẹ,sau đó nàng lại mặc chiếc váy trắng mà nàng yêu nhất, màu váy tự do nhảy múa trong gió,nàng từ trên trời cao rơi xuống, chiếc váy bị nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm. Cuối cùng người con gái xinh đẹp thuần khiết kia chỉ còn là một khối xác chết thối rữa…
Thẩm Hạ Đông bị giấc mơ đè ép đến không thở nổi,trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở không rõ hàm xúc…
Tiếp đến hắn lại nhìn thấy Thẩm Thành,Thẩm Thành vẫn còn sống. Lúc đó, Thẩm Thành đã lớn,khuất trong góc tối âm u, trầm mặc nhìn mình…
Thẩm Hạ Đông kinh ngạc phát hiện,đôi mắt của Thẩm Thành cực kì giống Dương Hoằng.
Ở hiện thực, nhiều năm như vậy hắn chưa từng chú ý đến, một mực chưa từng phát hiện. Nhưng ở trong mộng, hắn lại dễ dàng nhận ra,thật sự quá giống, quá giống…
Đôi mắt rất xinh đẹp,giống như một đóa hoa đang nở rộ,mỹ lệ động lòng người. Nhưng khác với Dương Hoằng , ánh mắt của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Trong mắt Dương Hoằng luôn tràn ngập ý cười,khi nàng cười có thể che giấu tất cả, ngay cả tia yếu ớt nhỏ bé nhất ẩn sâu trong lòng nàng..
Mà Thẩm Thành…trong mắt hắn cái gì cũng không có. Hoàn toàn trống rỗng u tối. Khi ngươi vô tình lọt vào ánh mắt ấy,sẽ như rơi xuống vực sâu không đáy…
Thẩm Thành cứ như vậy an an tĩnh tĩnh nhìn hắn, cứ như vậy không mang theo bất kì biểu cảm nào nhìn Thẩm Hạ Đông …
Trong mộng, Thẩm Hạ Đông không có cách nào cử động,Thẩm Thành chậm rãi tới gần hắn,thân ảnh kia dần dần phóng đại lên,cuối cùng đứng cách xa Thẩm Hạ Đông khoảng một thước, nhép miệng không biết đang nói gì…
Thẩm Hạ Đông dễ dàng nhận ra biểu tình phức tạp trong mắt hắn,hắn luôn nhìn mình như vậy. Muốn nói cái gì với mình sao ???
Thẩm Hạ Đông không nghe được,hắn một chút cũng không nghe được, nghe không thấy bất kì âm thanh nào, chỉ có hắc ám vô tận đang dần dần nhấm nuốt hắn…
*****
_Thẩm Hạ Đông, ngươi muốn rời đi sao ? Ngươi cả đời đều không thể thoát khỏi ta…
Trần Lệ thong thả vuốt tóc Thẩm Hạ Đông,trong mắt mềm mại nhu hoà như nước,trên mặt tràn ngập vẻ ôn nhu cùng cố chấp.
_”Trời sanh đã là kẻ yếu đuối, lại không giàu có. Cố tình lại…” tay nàng siết chặt, nhu tình trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ “Ngươi vĩnh viễn cũng không biết được tại sao ta lại chán ghét ngươi đến như vậy,Thẩm Hạ Đông, ta rất hận ngươi. Trên thực tế, tên khốn kiếp như ngươi tàn nhẫn hơn bất kì kẻ nào…”
Trần Lệ đứng dậy rời đi,cước bộ có chút phù phiếm. Không biết vì cái gì kích thích mà làm cho một nữ nhân luôn cao cao tại thượng như nàng trở nên chật vật đến vậy , hai tay gắt gao giao vào nhau, cả người cứng ngắt,trong mắt dâng trào hận ý điên cuồng, còn có nước mắt…
Trong bệnh viện tĩnh lặng một cách lạ lùng,chỉ vang lên tiếng gót giày của Trần Lệ nện xuống nền đất…
Không gian thật yên tĩnh…
Từ phía sau, một bóng đen lẳng lặng đi theo nàng…
*****
Mở cửa ra, Trần Lệ không bật đèn. Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nàng. Trần Lệ nương theo ánh trăng tìm đến bình rượu, miệng kê vào bình uống liên tục. Trầm mặc thật lâu, Trần Lệ đột nhiên mở miệng “Dương Hoằng, ta biết là ngươi !”
Bất đồng là, mấy lần trước nàng sợ đến mức thất kinh,mà lần này Trần Lệ lại lãnh tĩnh một cách khác thường…
Trần Lệ nở nụ cười,giọng điệu âm lãnh đến mức làm người ta hoảng hốt, hệt như từ địa ngục thâm uyên vọng về “Ngươi còn sống đã đấu không lại ta,ngươi chết rồi vẫn không phải là đối thủ của ta…”
Không biết đã uống bao nhiêu,Trần Lệ ngã vào ghế salon mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc ngã xuống, đầu nàng đụng phải thứ gì đó. Nàng giật giật, nhích qua một chút, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Trong bóng tối, Thẩm Thanh đầu tóc rối bù đứng dưới chân cầu thang ngơ ngác nhìn phòng khách.
Hồi lâu, nàng quay đầu một chút, bóng đen giữa phòng khách bỗng dưng ngẩng đầu nhìn nàng, hai con mắt thẳng tắp đâm xuyên vào mắt nàng. Nàng dại ra,cả người vì hoảng sợ mà run rẩy cả lên “Qủy…Qủy…Qủy…”
Nhưng Trần Lệ lại không nghe thấy…Run rẩy hồi lâu,miệng nàng bắt đầu sùi bọt mép,hai mắt nàng trừng to nhìn bàn tay tái nhợt đang muốn bẻ cổ mình,lực đạo quá mãnh liệt thẳng đến hai tròng mắt trắng dã,ngất đi…
****
Nửa đêm, Thẩm Hạ Đông bị cơn buồn tiểu làm bừng tỉnh, rút ra kim tiêm,hắn nặng nề đi đến WC. Đầu óc hỗn độn không rõ,Thẩm Hạ Đông chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình tìm đường đến WC.
Muốn kéo quần xuống,nhưng khi vừa đụng đến hai tay hắn lại vô lực buông lỏng. Cái đầu rũ xuống như con gà, bước chân loạng choạng,đều nhanh ngã chổng vó.
Đột nhiên, một bàn tay tái nhợt từ phía sau bắt lấy thắt lưng hắn,tay kia thong thả kéo quần hắn xuống,đến khi nhìn thấy bộ phần lõa lồ kia , tay liền dừng lại. Sao đó, bàn tay bắt đầu xoa xoa nó, vật kia giật giật , không lâu liền giải quyết. Nhưng đôi tay kia vẫn không thả hắn ra, bàn tay vẫn tiếp tục vuốt ve bộ phận kia của Thẩm Hạ Đông,tay còn lại thì sờ mó khắp người hắn.
Thẩm Hạ Đông mơ màng chỉ cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh,cực kì khó chịu. Bên người tựa hồ có cái gì đó đang đỡ lấy mình,Thẩm Hạ Đông thuận thế sáp lại gần hơn.
Bóng đen kia cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Đông,lúc này Thẩm Hạ Đông đang rúc vào ngực hắn,hai má đỏ bừng,thân thể tỏa ra nhiệt lượng, cái trán nóng ran. Đôi tay hắn tiếp tục nắm lậy vật nhỏ của Thẩm Hạ Đông cao thấp lỗ động,Thẩm Hạ Đông trong mũi khẽ phát ra tiếng hừ hừ,không bao lâu liền phát tiết đi ra.
Bóng đen chậm rãi ngẩng đầu,từ góc độ này có thể nhìn thấy một bên mặt của hắn. Chiếc mũi thật cao,cái cằm no đủ, màu da tái nhợt,dưới ánh đèn càng trở nên mỹ lệ…
Hắn đột nhiên cúi đầu cắn vào môi Thẩm Hạ Đông, nam nhân bởi vì vừa phát tiết mà đôi môi có chút ửng đỏ,hô hấp phập phồng. Đầu lưỡi hắn bắt đầu tham nhập vào trong khoang miệng Thẩm Hạ Đông,điên cuồng liếm mút như dã thú đói khát, càng ngày càng trở nên mãnh liệt…
Đến khi Thẩm Hạ Đông cau mày,gượng ép đẩy đôi môi lạnh như băng kia ra. Lúc này, bóng đen mới không cam lòng buông tha,thừa dịp Thẩm Hạ Đông còn chưa tỉnh mang hắn trở lại giường bệnh..
****
Ngày hôm sau, sở cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một nữ hài, hoảng sợ khóc hô “Có người chết,có người chết…” Không đợi cảnh sát hỏi rõ ràng,liền gác máy. Cấp tốc tìm ra địa chỉ xong, vài cảnh sát lập tức hành động, trong đó có Đặng Dương. Bởi vì hắn phát hiện, điện thoại gọi đến là từ nhà Thẩm Hạ Đông.
Thời điểm tới nhà Thẩm Hạ Đông,cửa vẫn đang đóng chặt. Cảnh sát gõ vài lần nhưng không thấy ai trả lời , Đặng Dương nóng vội,sợ người trong nhà đã xảy ra chuyện,liền trực tiếp phá cửa xông vào.
Lúc vào phòng khách, tất cả cảnh sát có mặt đều trợn tròn con mắt. Trên salon, một nữ nhân cùng một xác chết thối rữa,hơn nữa nàng còn đang ôm thi thể teo tóp kia ngủ cùng một chỗ.
Mà tử thi kia lại chính là xác nạn nhân đột nhiên mất tích dưới tầng hầm hôm trước…!
Có ba cảnh sát cố gắng bịt miệng nhịn đi cảm giác nôn mửa…
Trần Lệ ngủ rất say,đầu kề sát vào tóc xác chết,vài con giòi lúc nhúc bò trên mặt , trên tóc,thậm chí trên cánh tay trái của nàng.
Đặng Dương tới gần nàng, phát hiện nàng vẫn còn hô hấp. Liền đánh thức nàng,Trần Lệ vừa tỉnh có chút mơ mơ màng màng,nhưng sau khi nhìn thấy một nhóm cảnh sát đứng trước mặt mình,trong mắt có thứ gì đó chợt lóe lên,liền lập tức thanh tỉnh. Nhưng chờ nàng tỉnh táo,nhìn thấy xác chết nằm bên cạnh mình,đầu tiên là giật mình sau đó sắc mặt nhanh chóng tái nhợt. Cảm giác trên mặt mình có cái gì đó đang ngọ nguậy,đưa tay phủi phủi,ngửi thấy mùi hôi thối,trên tay đầy những con giòi đang bò lúc nhúc,liền nhịn không được chạy vào WC, kịch liệt nôn mửa,liều mạng lau đi những con giòi đang bò trên người, nhưng trong mắt lại trấn định một cách dị thường,dùng dư quang nơi khoé mát xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn những cảnh sát đang đứng trong phòng khách.
****
_”Thẩm phu nhân,chúng ta nhận được điện thoại báo nguy,nói nơi này xuất hiện xác chết. Mà cái xác này lại chính là thi thể đã mất tích ngày hôm qua,mời ngươi giải thích một chút thi thể này từ đâu mà đến ?”
_”Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là ngay cả ta cũng không biết sao ?? Ta nghĩ như ngươi đã thấy,ta mời vừa tỉnh ngủ.” Trần Lệ thái đột lạnh lùng cứng rắn,mặt không đổi sắc nhìn cảnh sát đang thẩm vấn mình.
Cảnh sát kia ngẩn người,sau đó nhìn Đặng Dương
Đặng Dương cười cười “ Thẩm phu nhân, xin ngươi hãy hợp tác một chút,ngươi chỉ cần nói những gì ngươi biết là được.”
Một bên, vài cảnh sát đang di chuyển cỗ thi thể kia,Trần Lệ liếc mắt nhìn một cái sau đó chán ghét nhíu mày.
_”Tối hôm qua, khi ta đến bệnh viện thăm trượng phu xong,về đến nhà đã hơn mười một giờ, sau đó có uống chút rượu, say liền lăn ra ghế ngủ một giấc, thẳng đến hừng đông. Tiếp đó gặp phải chuyện này,chỉ có vậy.” giọng nói Trần Lệ lạnh băng,cao ngạo nhìn cảnh sát đứng trước mặt mình.
Nhưng không chờ cảnh sát tiếp tục hỏi , nàng nói “ Thật có lỗi, ta phải đi nhìn con gái của ta.”Sau đó liền lên lầu.
Một cảnh sát lấy tay khều Đặng Dương “ Tiểu Đặng, ngươi nói cái xác này..”
_”Không biết, hỏi xong lại kiểm tra. “ Đặng Dương nhìn cỗ thi thể trước mặt, ánh mắt lộ ra nghi hoặc,thi thể đã mất tích sao lại tự nhiên chạy đến nơi này ? Hơn nữa nhìn Trần Lệ không giống như đang giả bộ,ai lại điên đến mức ngủ cùng một xác chết chứ ? Nếu thế,thì ai đã lấy trộm thi thể ? Là ai đã chuyển thi thể đến nơi này ? Đặng Dương lâm vào trầm mặc..
****
Trần Lệ lục tung khắp phòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thanh, nàng trăm phần trăm khẳng định người gọi điện báo là Thẩm Thanh. Trong nhà trừ bỏ nàng cũng chỉ có mình Thẩm Thanh. Mà Thẩm Thanh…
Sắc mặt Trần Lệ tối sầm,nàng vẫn còn nhớ rất rõ chuyện đã xảy ra trong phòng tắm đêm hôm đó…
Là ngươi làm phải không ? Dương Hoằng ?
Ngươi trở về rồi sao ?
Nhìn một đống cảng sát vẫn đang đứng chờ dưới lầu,còn có xác chết mà dù nàng có chết cũng không thể nào quên được kia,ánh mắt Trần Lệ dần dần trở nên âm ngoan…