_”Ngô…” mặt Trần Lệ trướng đến đỏ bừng,dày đặc dị thường tóc đen quấn quanh siết chặt cổ nàng.
Hai con mắt nàng lòi ra,tròng mắt vây kín tơ máu dữ tợn “Ngươi…”
Lúc này, Thẩm Thanh cúi đầu nhìn không rõ cảm xúc,thân thể run rẩy kịch liệt,những sợi tóc càng ngày càng dài mãnh liệt quấn lấy Trần Lệ. Trần Lệ dần dần mất đi ý thức. Mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét khàn khàn mang theo sự cay độc “Nữ biểu tử (?)…Sao ngươi không chết đi…Chết đi…”
*****
Thẩm Hạ Đông về đến nhà, lúc đang gõ cửa phòng tắm chợt nghe thấy tiếng vang..
Tay hắn lập tức cứng ngắt dừng giữa không trung. Hình như hắn nghĩ đến điều gì đó,về nguyên nhân Thẩm Thanh vô duyên vô cớ hóa điên. Hắn có cảm giác sau cánh cửa này là một con quái vật,cái miệng hôi thối mở rộng,chực chờ nuốt sống người vào bụng. Là Thẩm Thành! Đúng vậy, tuyệt đối là Thẩm Thành. Là nó muốn trả thù mình,là nó muốn trả thù mình…
Bạch quang trong đầu Thẩm Hạ Đông lóe lên,trái tim thình thình đập mạnh. Cứng rắn đẩy cửa phòng ra,nhưng lại phát hiện…
Chỉ có Trần Lệ tựa vào thành bồn tắm,hình như đang ngủ…
Thẩm Hạ Đông thật cẩn thận đến gần nàng,Trần Lệ thoạt nhìn không có dị thường. Tóc bị nhiệt khí làm ẩm ướt,khuôn mặt hồng hào ôn nhuận. Thẩm Hạ Đông đưa tay thử dò xét dưới mũi nàng, hô hấp bình thường vững vàng.
Cả người hắn đột nhiên như một trái bong bóng xì hơi,mềm nhũn vô lực tựa vào tường..
_”Thông thông..” trái tim mãnh liệt nhảy lên như bị dao cắt,đau xót rát buốt,tràn ra máu tươi. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra hình ảnh cỗ thi thể kia,không ngừng xuất hiện gương mặt lạnh lẽo không mang bất kì cảm xúc nào của Thẩm Thành.
Trần Lệ ở đây, vậy Tiểu Thanh…Phải rồi, Tiểu Thanh ở đâu ? Tiểu Thanh đi đâu rồi ? Thẩm Hạ Đông lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Dọc theo hành lang,hắn không ngừng hô tên Thẩm Thanh “Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!” hắn không dám tưởng tượng việc lại mất đi người thân nào nữa.
Thanh âm của Thẩm Hạ Đông vang vọng quanh quẩn trong từng ngóc ngách,nhưng căn nhà vẫn tĩnh lặng,không thấy Thẩm Thanh hồi âm.
Thẩm Hạ Đông vọt vào phòng Thẩm Thanh,thấy Thẩm Thanh đang an an tĩnh tĩnh nằm trên giường,Thẩm Hạ Đông nhẹ nhõm,lau đi mồ hôi trên trán,hắn sắp bị dọa đến phát điên rồi…Trái tim đều trở nên suy sụp. Cũng may Tiểu Thanh không có việc gì…cũng may không có việc gì…
Nhưng ngay khi Thẩm Hạ Đông định thả lỏng, Thẩm Thanh nguyên bản đang ngủ bỗng dưng mở mắt ra, thình lình nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông cũng chú ý tới,giật giật miệng,thanh âm mang theo run rẩy “Tiểu Thanh…”
Thẩm Thanh không trả lời, chỉ vặn vẹo đầu,nghiêng người quay lưng về phía Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông thấy nàng như vậy cũng không biết nên làm thế nào cho phải,hắn không biết hắn muốn làm gì nữa.Hắn vốn nghĩ trong nhà đã xảy ra chuyện,vội vã liều mạng trở về ,nhưng khi về đến, mọi chuyện thoạt nhìn đều bình thường. Lúc này, Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi,hắn mệt..quá mệt mỏi…nhưng lại không dám ngủ…
Đi qua giúp Thẩm Thanh đắp chăn ,sau đó trở lại phòng tắm ôm Trần Lệ về phòng. Sau đó, Thẩm Hạ Đông an vị trên salon,hai mắt mở to, lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Hắn biết trời cũng sắp sáng,nhưng cơn ác mộng này còn chưa chấm dứt. Thẩm Thanh nhất định không buông tha mình dễ dàng như vậy…
****
Sáng sớm, Đặng Dương liền nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Đông. Đầu dây bên kia, giọng nói nam nhân mang theo tiếng khàn khàn,nói chuyện rất chậm,dường như là bị cảm. Hắn nói, hắn phát hiện xác chết ở nhà con trai của mình. Nam nhân nói năng có chút lộn xộn. Đặng Dương liền thức dậy,vội vàng đánh răng rửa mặt thay quần, liền đến sở cảnh sát.
Thời điểm Đặng Dương cùng đồng nghiệp đến nhà Thẩm Hạ Đông,đã thấy Thẩm Hạ Đông đứng trước cửa từ sớm,râu ria mọc lổm chổm,hai con mắt đỏ bừng. Giống như đã một đêm không ngủ.
Đặng Dương đi qua, hỏi “Ngươi có khỏe không ?”
Thẩm Hạ Đông mấp máy môi,há miệng thở dốc, lại không thể phát ra tiếng. Tựa như có gì đó mắc kẹt ở cổ, yết hầu vừa động liền đau. Hắn chỉ có thể gật gật đầu.
Nhìn lên lâu, trong góc khuất có thể nhìn thấy một bóng áo ngủ màu trắng, Trần Lệ lẳng lặng quan sát những người mặc đồng phục cảnh sát cùng Thẩm Hạ Đông..
Thẩm Hạ Đông ngồi trên xe cảnh sát đi đến nhà Thẩm Thành. Ngoài Đặng còn thêm vài cảnh sát trong đó có lão Trần,đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nhà Thẩm Thành. Hắn luôn cảm thấy nơi này quá mức âm trầm u ám,cảm giác đặc biệt không tốt…
_Thẩm tiên sinh, xin hỏi, bằng cách nào ngươi phát hiên cỗ thi thể kia ?
_”Ta, thời điểm ta đến quét dọn,ngửi thấy mùi thối dưới sàn nhà…” Thẩm Hạ Đông không biết làm thế nào thuật lại đoạn trí nhớ kia,nhưng Đặng Dương nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của hắn,nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai động viên hắn. Đề nghị lão Trần đợi chút nữa lại hỏi,lưu lại một cảnh sát cùng Thẩm Hạ Đông,hai người còn lại tiến hành khám xét từng nơi trong căn hộ, xem có thể tìm ra manh mối gì không.
Đặng Dương cùng lão Trần đi đến phòng Thẩm Thành, mở tấm ván gỗ ra, cầm đèn pin tiến vào tầng hầm.
Thấy hai viên cảnh sát làm cả căn hộ trở nên hỗn độn, Thẩm Hạ Đông cũng không biết gì vì cái gì,vô thức mở miệng nói “Thỉnh nhẹ tay một chút…Đừng làm hư đồ vật trong này…”Thẩm Thành trong trí nhớ của hắn đặc biệt yêu sạch sẽ, không để bất kì kẻ nào tùy tiện chạm vào đồ đạc của mình. Bọn họ làm như vậy , Thẩm Thành nhất định sẽ thật mất hứng đi ? Thẩm Hạ Đông nghĩ như vậy, nhưng khi hắn tự mở miệng nói ra thì ngay cả bản thân hắn cũng đều bị dọa.
Thẩm Hạ Đông nặng nề gục đầu, hắn luôn có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Viên cảnh sát đứng cạnh hắn cảm thấy trong phòng hơi tối,liền đi đến cửa sổ, kéo tất cả các bức màn ra, mọi thứ trong phòng lập tức bại lộ trước mắt mọi người.
Vài cảnh sát ở bên ngoài khám xét một phen,nhưng cũng giống như lần trước,không tìm thấy bất cứ dị thường nào. Một căn phòng của người chết cùng hai cái phòng trống rỗng…
Thẩm Hạ Đông nhìn viên cảnh sát đi vào một phòng trống, nhất thời khẩn trương,hắn đứng dậy đi theo.
Nếu bị nhìn thấy những tấm hình kia thì hắn phải làm sao bây giờ ? Chẳng lẽ nói, Thẩm Thành là tên biến thái…Chết rồi có cần phải bị bêu danh khó nghe như vậy không ?
Thẩm Hạ Đông nhìn những tấm ảnh gắn đầy trên tường,hai tay run nhè nhẹ,nhưng viên cảnh sát kia dường như không thấy chúng,kiểm tra khắp phòng một phen. Không có kết quả liền đi ra.
Cứ như vậy,chỉ còn sót lại phòng của Thẩm Thành. Hai cảnh sát tiến vào phòng Thẩm Thành, Thẩm Hạ Đông cũng theo sát họ.
Cùng lúc đó, Đặng Dương cùng lão Trần đang cau mày nhìn xác chết thối rữa trước mặt. Xem ra cỗ thi thể này sợ là đã chết nhiều năm,về phần người chết là ai thì còn phải kiểm tra. Đặng Dương nhỏ giọng rủa một tiếng “Thật biến thái…”
Lão Trần lập tức đánh hắn “ Ôi, tiểu tổ tông của ta. Ngươi làm ơn đừng nói lung tung.”
Nơi này quá âm u,lão Trần luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình,vụ giết người này rất kì quái. Đặc biệt là khi hắn nhớ tới tử trạng của tên tài xế cán chết người kia,da đầu đều run cả lên. Mà tiểu tử này còn dám nói lung tung.
Hắn phá án nhiều năm như vậy,loại bàn môn tả đạo nào lại chưa từng thấy qua,nhưng Đặng Dương là nghé mới sinh độc không sợ cọp, tiểu tử ngốc hồ hồ kia làm thế nào cũng không tin lời mình nói. Hảo tâm nhắc nhở ,hắn lại bày ra vẻ mặt hèn mọn cho là mình quá mê tín.
Quả nhiên, lại thấy Đặng Dương nhún nhún vai, vỗ vai lão Trần “Được rồi, làm gì phải sợ. Làm mười mấy năm cảnh sát rồi mà còn ngây thơ như vậy sao ?!”
Lão Trần tức đến trên mức trên trán nổi đầy gân xanh , nhưng vẫn cố gắng nghẹn xuống bụng.
_Ngươi nói, thi thể này là của ai ? Còn nữa,có phải là do đứa con riêng của tên Thẩm Hạ Đông kia giết hay không ?Nếu thật như vậy thì quá biến thái rồi,đem xác chết giấu dưới giường nhiều năm như vậy…
Phỏng đoán của Đặng Dương kích thích lão Trần , làm hắn lạnh cả người “Tiểu tử nhà ngươi sao cái gì cũng dám nói thế !!?? Tránh ra, mau dời thi thể đi, ra ngoài rồi nói sau.”
Đặng Dương lại cười hắc hắc ngồi xổm xuống , mang bao tay vào , quan sát kỹ cái đầu của thi thể,đầu lâu đã bị vỡ vụn. Chiếc váy ngủ màu trắng dính đầy vết máu đã ngả màu, hơn nữa trên người cũng có nhiều chỗ xương bị gãy. Lại nhìn cái ghế bên cạnh,ghế bằng sắt, có vẻ rất nặng “Lão Trần,ngươi nghĩ có khả năng hung thủ dùng thứ này đập vào đầu nạn nhân hay không ?”
Thấy Đặng Dương trở nên nghiêm túc,lão Trần cũng ngồi xổm xuống,dùng đèn pin rọi vào khung xương,nơi này quá âm u ẩm thấp, trên thi thể đều đầy những con giòi ghê tởm bò lúc nhúc.
Suy nghĩ một hồi,lão Trần nhíu mày “Cũng không phải không có khả năng. Nhưng nếu có người làm như vậy, thì người đó quả thật quá tàn nhẫn rồi…”
Đặng Dương không nói gì,chỉ dùng đèn pin rọi vào ghế.
Lão Trần nói “Chúng ta trước di chuyển thi thể này ra ngoài,trong đây quá tối,muốn tra cũng không tra được gì.”
Đặng Dương lắc đầu “Đừng phá hỏng hiện trường,chưa chắc nơi này không có manh mối. Ngươi kêu những người kia xuống đây,kiếm thêm mấy cây đèn lại đây . Làm cho nơi này sáng lên.”
Không nghĩ tới tiểu tử này cũng có lúc được việc a! Lão Trần gật gật đầu.
Thời điểm đi ra tầng hầm, lòng bàn tay lão Trần đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn chắc chắn nơi này có thứ gì đó không được sạch sẽ,hắn dám chắc như vậy…Nhưng thanh niên bây giờ a, lại chẳng còn đứa cái tin lời hắn nói. Lão Trần khóc không ra nước mắt chậm chạp leo lên cầu thang nhưng khi hắn vừa ra được nửa người thì dưới chân đột nhiên chợt lạnh, tựa hồ đang bị cái gì đó nắm lấy…
Vừa định la lên , liền thấy mặt trên còn có hai viên cảnh sát trẻ tuổi,đành phải mang theo vẻ mặt cổ quái liều mạng chui ra. Thanh âm run run “Ngươi, ngươi, hai ngươi mau gọi thêm người,trong đó quá tối,tìm thêm vài cây đèn rồi cùng xuống đây.”
Thẩm Hạ Đông thấy có người chui lên,bước tới vài bước rồi lại không biết nên hỏi cái gì..sắc mắt hắn tái nhợt xám trắng không khác gì lão Trần…
Lão Trần cũng nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông,hắn cảm thấy nam nhân này chật vật hơn rất nhiều so với lần trước.
Nhìn chăm chú hồi lâu,lão Trần nghẹn ra một câu “Ta nói…Thẩm tiên sinh. Gần đây ngươi…À, ý ta là,gặp phải chuyện không may sao ? Ta nhìn ngươi, ấn đường…khụ khụ, cái kia,sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm a…”
_”A?” Thẩm Hạ Đông ngẩn người, ngốc lăng nhìn hắn. Lão Trần dò xét xung quanh,dường như sợ mình lắm chuyện,lắc đầu nói “Không có gì, không có gì,có thể gần đây ngươi chịu áp lực quá lớn,cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe a! Ai….” Nói xong liền đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Đông như cũ chưa thể hồi thần , thi thể dưới tầng hầm vẫn luôn ám ảnh quanh đầu hắn,bi ai tràn ngập trong lòng hắn. Ê ẩm chua xót mang theo một loại cảm xúc phức tạp khó tả. Hắn trừ bỏ đứng đợi ở đây thì cũng không biết nên làm gì khác,giống như một cái ngốc tử.
****
Trong tầng hầm, Đặng Dương vẫn đang nghiên cứu thi thể kia, cùng với những vết thương xung quanh người nạn nhân.
Đang lúc hắn bắt đầu dựng lại hiện trường vụ án, bỗng nhiên một bàn tay vỗ vỗ vai hắn.
Hắn quay đầu, nhìn thấy lão Trần lúc nãy vừa mới ra ngoài không lâu,vẻ mặt lão Trần có chút cổ quái , hai con mắt trống rỗng nhìn hắn , từ tốn mở miệng “Đừng đụng vào nữa…”
Đặng Dương nhíu mày “ Lão Trần, ngươi lại bắt đầu cằn nhằn a, ta kêu ngươi đi lấy đèn, ngươi có chưa vậy ?”
Đặng Dương lại quay đầu đi.
Phía sau, lão Trần mặt không đổi sắc nhìn Đặng Dương…
Một lát sau, có người hô lên “Đặng Dương,đội trợ giúp tới, ngươi ra đón kìa.”
Đặng Dương vẫn quay lưng về phía lão Trần nói “Lão Trần. Ngươi đi giúp ta. Ta đang bận đây này.”
Hồi lâu cũng không có người đáp….
Đặng Dương quay đầu lại,sau lưng không một bóng người. Đặng Dương chỉ có thể tự mình đi, vừa đi vừa lẩm bẩm “Lão Trần này thật là, vừa nhờ hắn chút chuyện liền không thấy bóng.”