Dưỡng Quỷ

Chương 6: Chương 6: Xâm Phạm




Thẩm Hạ Đông muốn hút một điếu thuốc,vậy đành phải vào WC

Đêm khuya, hành lang bệnh viện thật tĩnh lặng,chỉ vang lên tiếng bước chân của mình.

Đi một đoạn thật dài, Thẩm Hạ Đông vào WC, bên trong không một bóng người.

Hắn tựa vào tường hút thuốc,điếu thuốc lá trên tay có chút run rẩy.

Ngay cả hắn cũng không biết vì cái gì..

Dập tắt tàn thuốc,Thẩm Hạ Đông rửa mặt,nhìn đôi mắt vây kín tơ máu của mình trong gương,mới nhận ra bản thân mình cũng không tốt hơn Trần Lệ là bao nhiêu.

Thẩm Hạ Đông năm nay ba mươi chín,làn da vẫn còn rất nhẵn nhụi,làm hắn trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều so với độ tuổi của mình.

Nhưng nếu ngươi nhìn kỹ,sẽ phát hiện trên khóe mắt của hắn đã xuất hiện những nếp nhăn tinh tế thật dài.

Hai bên khóe miệng đã hơi chảy xuống,thường ngày hắn rất ít cười,dưới lớp da mặt này chôn giấu nhiều năm tháng ẩn nhẫn cùng những áp lực không thể giải tỏa.

Hai tay Thẩm Hạ Đông hứng nước, một vốc lại một vốc phác lên mặt,mới làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

Lúc ngẩng đầu lên,trong gương có một bóng người đứng phía sau,Thẩm Hạ Đông nhìn kỹ một hồi,lại chỉ nhìn thấy nửa thân dưới của người kia.

Chờ đến khi hắn định lau mặt,đột nhiên đèn trong WC mờ dần,cuối cùng “Đoàng” một tiếng, tối đen.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạ Đông không kịp thích ứng với bóng tối,hắn lấy bật lửa từ trong túi áo, bật lên.

WC rốt cuộc sáng lên một chút,Thẩm Hạ Đông chuyên tâm nhìn bật lửa, cố gắng làm cho lửa cháy to hơn.

Đơi lúc hắn đã thích ứng, giương mắt nhìn thoáng qua tấm gương trước mặt,rõ ràng nhìn thấy một gương mặt trắng bệch đứng ngay sau lưng mình!

Thẩm Hạ Đông run lên,làm rơi mất chiếc bật lửa.

Đó là mặt của Thẩm Thành, không hề có vết máu,hệt như bộ dáng mà Thẩm Hạ Đông đã từng gặp biết bao nhiêu lần,không một biểu cảm, vẫn cứ âm trần nhìn chằm chằm hắn như trước.

Thẩm Hạ Đông luống cuống, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, quên đi sợ hãi.

Sợ cái gì ? Đây là con mình! Làm gì phải sợ!

Nhưng thân thể Thẩm Hạ Đông lại đông cứng, vô pháp cử động,bởi vì hắn cảm giác được cỗ lãnh khí phun trên gáy mình,một đôi tay không hề mang theo độ ấm chạm vào sau tai hắn từ từ di chuyển lên mặt.

Thẩm Hạ Đông sợ hãi, miệng run run hô “Thẩm..Thẩm Thành…”

Nghe được thanh âm của Thẩm Hạ Đông, đôi tay kia cứng đờ.

Từ sau nhẹ nhàng ấn bả vai Thẩm Hạ Đông,bắt buộc Thẩm Hạ Đông xoay người lại,đôi bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ hắn,áo lông bị cởi ra, ngay sau đó là từng cúc áo trên sơmi.

Trong WC tối đen,chỉ vang lên tiếng từng cái từng cái nút thắt bị tháo .

Không khí bắt đầu loãng ra,Thẩm Hạ Đông phì phò thở dốc,hai chân run lẩy bẩy. Đến khi đôi tay kia dừng lại trên ngực, chạm vào vị trí của trái tim ,Thẩm Hạ Đông mới nghe được tiếng tim mình đập “phù phù” “phù phù” , nặng nề vang lên.

Thẩm Hạ Đông cố lấy hết dũng khí, nắm lấy bàn tay kia , nghẹn ngào cầu xin“Thẩm Thành…Thẩm Thành…ba ba sai rồi, ba ba thực xin lỗi con…Con, con, con đừng tới tìm ba nữa…”

Hắn rất sợ hãi, từ lúc bàn tay kia chạm vào trái tim,Thẩm Hạ Đông đã nghĩ đứa con muốn moi tim mình ra…

Nhận thấy bàn tay mình nắm có chút cứng ngắt,hai mắt Thẩm Hạ Đông dần dần ẩm ướt,gắt gao siết chặt bàn tay kia.

Hắn rất sợ Thẩm Thành sẽ làm chuyện tàn nhẫn đối với mình. Trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến các loại hình ảnh máu me ghê rợn , nghĩ như vậy nước mắt Thẩm Hạ Đông nhịn không được trào ra.

_”Thẩm Thành! Van con! Van cầu con…” Thẩm Hạ Đông bắt đầu nói năng lộn xộn,ngẩng đầu lên cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Hắn không hiểu tại sao Thẩm Thành lại theo ám mình, luôn tìm tới mình. Nếu có trách hắn nhẫn tâm,không chịu trách nhiệm ,vậy thì sao không tự nói với hắn ? Thẩm Thành có thể đánh có thể mắng hắn,nhưng đừng “ nhẹ nhàng “ tra tấn hắn từng chút từng chút một như vậy. Thẩm Hạ Đông cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Bàn tay kia cũng không có ý rút ra. Thẩm Hạ Đông chỉ mơ hồ thấy được một bóng người đứng trước mặt mình, đầu hơi cúi thấp,nhìn bàn tay đang bị Thẩm Hạ Đông nắm chặt.

Bóng đen kia nhìn hồi lâu,không phát ra bất cứ âm thanh nào..

Đối với Thẩm Hạ Đông mà nói, sự im lặng bất thường này như một hồi dài dòng tra tấn,hắn không thể đoán được tiếp theo Thẩm Thành sẽ làm gì.

Đột nhiên , trên mặt cảm thấy lạnh lẽo,từng đợt lãnh khí đâm thẳng vào làn da,toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể Thẩm Hạ Đông nhanh chóng tụt xuống khiến hắn càng run rẩy mãnh liệt hơn “Thẩm Thành, Thẩm Thành”

Cái tay kia nhẹ nhàng lướt qua mi mắt dưới,ôn nhu chạm vào da mặt Thẩm Hạ Đông,lau đi những giọt nước mắt trên mặt hắn.

Sau đó dùng tay bao trùm lấy mắt Thẩm Hạ Đông. Trong nháy mắt, máu trong thân thể Thẩm Hạ Đông đông lại,như lâm vào vực sâu.

Thẩm Hạ Đông không còn nắm bàn tay hắn,người đối diện tựa hồ có chút bất mãn,cầm lấy tay Thẩm Hạ Đông. Hắn mở tay Thẩm Hạ Đông ra,chậm rãi vuốt ve từng ngón tay tinh tế,thẳng đến ngón út cuối cùng, sau đó mới chịu buông tha.

Mà lúc này Thẩm Hạ Đông đã sợ tới mức không còn cảm giác.

Đôi tay kia triền lên lưng Thẩm Hạ Đông,mỗi một tấc da trên người bị Thẩm Thành chạm qua đều nổi cả da gà, dần dần làn tràn đến lòng bàn chân

Trong lòng một mảnh tuyệt vọng…

Đôi tay kia chậm rãi cởi bỏ thắt lưng trên người hắn,quần Thẩm Hạ Đông dễ dàng rơi xuống,nội khố bên trong cũng bị kéo ra.

Thẩm Hạ Đông không biết Thẩm Thành muốn làm cái gì,trong yết hầu lại không thể phát ra âm thanh,thân thể tê cứng không thể động đậy nửa phần,chỉ có thể phó mặc cho số phận tùy ý chủ nhân đôi tay kia bài bố.

Đến khi quần lót hoàn toàn bị cởi xuống,Thẩm Hạ Đông mới chợt nhận ra điều gì đó.

Đôi tay kia đột nhiên đổi phương hướng,di chuyển về phía sau,sờ vào nhũ tiêm của hắn.

Hai cánh mông bị bài khai ,một vật cứng chen vào bên trong. Đầu óc Thẩm Hạ Đông nháy mắt bị nổ tan tành! Không thể tin được, hoảng sợ trợn to hai con mắt!

Vật cứng cố gắng chen vào chỗ ấy của mình,Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy đau đớn tràn lan từ nơi đáng xấu hổ kia truyền tới. Từ lúc vật kia vừa chui vào,nước mắt Thẩm Hạ Đông liền rơi xuống. Không còn có gì có thể khiến hắn khó chịu hơn lúc này,trong ngực dâng lên một cỗ không hiểu bi ai,Thẩm Hạ Đông chỉ muốn chết đi .

Hắn thế nhưng bị chính con trai ruột của mình…xâm phạm…

_”Không cần tra tấn ta như vậy!!… Ngươi giết ta đi!!..” nước mắt Thẩm Hạ Đông cuồn cuộn chảy xuống,nghe Thẩm Hạ Đông nói, phía sau vật kia cũng không tiếp tục,mà rút ra khỏi thân thể Thẩm Hạ Đông.

_”Bên trong có người sao ?? Khóa cửa làm gì vậy ?? Ta muốn đi toilei a!!” tiếng đập cửa từ bên ngoài vang lên,Thẩm Thành vẫn không có ý buông tha Thẩm Hạ Đông .

Đôi tay kia chậm rãi mặc lại quần áo cho Thẩm Hạ Đông,cái gì đó mềm mại dán vào sau tai hắn,phát ra âm thanh không rõ hàm ý.

Cả người Thẩm Hạ Đông đều mềm nhũn,còn đang đắm chìm trong cơn ác mộng không thể thoát khỏi.

_BANG!!BANG!!

_”Này! Có ai không ??? Có người bên trong không ??? Ta muốn xả a, nếu có người thì mau mở cửa đi!!!” bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.

WC đột nhiên sáng lên,phía sau khí tức khiến người ta hít thở không thông cũng biến mất vô tung.

Thẩm Hạ Đông quay đầu nhìn lại đã không còn thấy bóng người,trong gương trừ bỏ tròng mắt hơi phiếm hồng,cũng không có gì khác thường.

Thẩm Hạ Đông đần độn mở cửa WC,tiểu tử ngoài cửa đã gấp đến độ thượng thoan hạ khiêu ,thấy cửa mở liền đẩy Thẩm Hạ Đông ra,miệng còn nhắc nhở “ Ngươi là ai a,một người mà chiếm toàn bộ WC”

Thẩm Hạ Đông giống như không nghe thấy,trong đầu một mảnh hỗn loạn, mơ mơ màng màng.

Lúc sắp đi xuống cầu thang cũng không để ý, vừa định bước đi, lại bị một bàn tay nắm lại. Thẩm Hạ Đông run lên,phản xạ có điều kiện định hất bàn tay kia ra,hoảng sợ quay đầu lại,ngữ khí van xin “Thẩm Thành, không cần.”

Lại nhìn thấy một gương mặt xa lạ.

Người này chính là tiểu tử đã gặp trong WC,hắn cau mày chống một chân , túm Thẩm Hạ Đông sang một bên “Này! Ngươi đang làm cái gì ? Thiếu chút nữa là đã té xuống ngươi có biết không ???”

Nhìn thấy trên mặt nam nhân lộ ra thần sắc hoảng sợ,người nọ cảm thấy kì quái,tay quơ quơ trước mặt Thẩm Hạ Đông “Này, ngươi chắc không bị dọa đến choáng váng chứ ?”

Thẩm Hạ Đông hoàn hồn ,lắc đầu chạy đi, thân ảnh biến mất trong góc hành lang. Tiểu tử kia chỉ có thể than thở “Thật là một quái nhân!”

****

Hôm sau, lúc Trần Lệ đến bệnh viện , bắt gặp vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Thẩm Hạ Đông,trong mắt xuất hiện cảm xúc khác thường , vội vàng lấp đi.

Cầm cặp ***g ( cà men ) trong tay,đi tới, để trước mắt Thẩm Hạ Đông,mặt không biểu cảm nói “ Lúc đi tiện đường mua, còn nóng.”

Thẩm Hạ Đông nâng lên đôi mắt có chút đau xót, tiếp nhận, nói một tiếng “ Cảm ơn.”

Trần Lệ không nói gì,đi đến bên giường Thẩm Thanh,thay Thẩm Thanh đắp chăn.

Nguyên bản đang ngủ, Thẩm Thanh đột nhiên mở mắt,hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Trần Lệ , giọng nói khàn khàn , quát “Ta phải về nhà!! Ta phải về nhà!!”

Trần Lệ bất ngờ bị dọa mất hồn, vẫn chưa kịp phản ứng. Bên cạnh, Thẩm Hạ Đông vội vàng bỏ cặp ***g xuống, đứng dậy tách Thẩm Thanh đang gắt gao giữ lấy Trần Lệ ra “Tiểu Thanh , Tiểu Thanh, con thả tay ra,. Tiểu Thanh! Nghe lời! “

Nhưng Thẩm Thanh không hề để ý tới hắn,vẫn gắt gao nắm lấy Trần Lệ như trước “Ta phải về nhà! Ta phải về nhà! Ta phải về nhà! Ta phải về nhà..ta phải…”

Cổ họng như bị phá rách,điên cuồng kêu la cuối cùng dần dần không còn thanh âm , nhưng miệng vẫn tiếp tục cử động,gân xanh trên cổ cũng bạo khởi ( nổi lên ) ,liều mạng giữ chặt Trần Lệ.

Bả vai Trần Lệ bị siết đau,nhìn bộ dạng Thẩm Thanh trong lòng đau đớn không thôi,chỉ phải nói

_ Hảo ..

Giữa trưa, ông ngoại Thẩm Thanh đến thăm nàng,nhìn thấy Thẩm Thanh trở thành như vậy cũng nhịn không được mà đỏ cả đôi mắt.

Lúc trước không lâu,Trần Lệ nói với Thẩm Hạ Đông,nàng còn chưa nói chuyện mình cùng Thẩm Hạ Đông ly hôn cho người nhà biết,cho nên trước mắt người nhà ,bọn họ phải giả làm vợ chồng như bình thường.

Phụ thân Trần Lệ đã sáu mươi tuổi,thật không chịu nổi đã kích lớn như vậy nữa.

Thương lượng với Trần Lệ một chút,Thẩm Hạ Đông đành dọn về nhà Trần Lệ,một bên có thể chăm sóc Thẩm Thanh.

Trước phải qua mặt được phụ thân Trần Lệ,đợi cho Thẩm Thanh hồi phục ,lại dọn đi cũng không muộn.

Sau khi chuẩn bị tốt tất cả,Trần Lệ gọi tài xế đến đón,ông ngoại Thẩm Thanh cũng muốn ở lại nhà Trần Lệ vào hôm,nói là về chơi với cháu gái.

****

_Tiểu Đặng, chân ngươi hết chưa ? Nhanh như vậy đã xuất viện ??”

_”Có gì nghiêm trọng đâu,chỉ là gãy xương thôi mà ,sắp lành rồi. Về nhà ăn ngủ vài ngày là không thành vấn đề.” Tiểu Đặng chống nạn đi tới.

Lão Trần cười cười “Thân thể tiểu tử ngươi đúng là hồi phục rất nhanh.”

Tiểu Đặng hắc hắc cười cười hai tiếng

Một lát sau không thấy lão Trần nói gì,hai mắt nhìn ra cửa sổ ngẩn người

Tiểu Trần đi qua hỏi “Nhìn gì vậy ?”

_”Người kia hình như đã từng gặp ở đâu rồi…” lão Trần cau mày suy nghĩ một hồi,mới bừng tỉnh đại ngộ,chỉ vào đám người đang lưu chuyển dưới lầu “Ngươi xem,người mặc áo lông đó. Hắn chính là phụ thân của nạn nhân bị đâm chết trong sự cố giao thông hôm trước.”

Tiểu Đặng nhìn theo hướng lão Trần chỉ,một nam nhân mặc áo lông cùng một nữ nhân nâng một nữ hài.

_A! Đó không phải là người đàn ông ta đã gặp tối hôm qua sao !?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.