Dưỡng Sủng Hậu

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Kiếp trước




Bắc phong kỳ lương, vũ tuyết kỳ bang*

(*) Gió Bắc thổi hơi lạnh, tuyết rơi dày trên đất

Lục Vi đi trên con hẻm vắng lặng, bông tuyết nhẹ nhàng rơi đậu trên vai nàng , thấm hơi lạnh vào cổ áo, cảm giác lạnh truyền đến làm nàng dật mình. Lục Vi liền lấy tay xoa xoa cổ áo cho ấm lên.

Quế ma ma một bên nâng dù lên cao, cười nói: “ Lạnh lắm đi, quận chúa? Người chịu khó đợi một chút nữa là đến rồi.”

Lục Vi ừm một tiếng, không nói nữa.

Ngõ hẽm này cũng đã có tuổi, dài sáu thước, trên mặt đất dát đá xanh hai bên mặt tường màu đỏ, ngói nhà làm bằng gạch lưu ly.

Nàng nhớ khi còn bé, cảnh sắc vẫn đẹp hơn bây giờ rất nhiều .

Khi đó nàng cảm thấy ngỏ hẻm này rất dài, tựa hồ như vô tận, khi đó nàng nhìn chân liền nhuyễn, không muốn đi, liền ghé vào ngực Quế ma ma.

Bây giờ được Quế ma ma ôm, nàng lại cảm thấy con đường này rất ngắn

“Đến rồi, quận chúa. Ngài vào đi thôi, lão nô ở bên ngoài đợi.” Quế ma ma đứng chờ trước cửa, phúc lễ với Lục Vi.

Lục Vi nhớ lại loáng thoáng tiếng những cung phi cùng với quý nữ oanh oanh yến yến, giờ đã không còn ở đây . Nàng đẩy cửa đi vào, ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt ấm áp từ lò thuốc bốc lên.

Lục thị tựa vào chiếc gối, bà đắp một chiếc chăn thêu hoa nguyệt quế , dưới mái tóc hoa râm là đôi mắt sang ngời, bàn đặt ở để trước bụng, trên trán bà đắp một cái khăn, tuy bà đang bị bệnh nhưng cỗ quý khí không thể mất được

Lục Vi tiến lên, hành lễ với bà:”Cố tổ mẫu”

Lục thị thấy nàng đến, gương mặt suy sụp lập tức mất đi, bà nở nụ cười: “Là Niếp Niếp đến ư, mau tới đây ngồi.”

Niếp Niếp, là nhũ danh của nàng.

Lục Vi đi tới, ngồi kế bên Lục thị.

Lục thị không những là cố tổ mẫu của Lục Vi, bà cũng là tổ mẫu của đương kim hoàng đế, là Bắc Lương Thái hoàng Thái hậu. Nhưng hoàng đế cũng không phải huyết mạch của tiên đế, mà là từ dòng thứ chọn một người làm con nuôi, không cùng máu mủ với Thái hoàng Thái hậu.

Khi Tiên đế băng hà thì vẫn chưa có hoàng tử, theo gia quy phải từ con của Thân Vương chọn một người làm con thừa tự làm vua.

Lục thị vừa ý vị hôn phu của Lục Vi, chính là thế tử Khánh Dương Vương Sở Nam.

Gia thế Sở Nam hiển hách, tuấn tú lỗi lạc, trí dũng song toàn, được xem như Nhân Trung Long Phượng*, Sở Nam còn có danh xưng Vô Song công tử. Lúc tiên đế còn sống, thập phần sủng ái Sở Nam, có lời đồn vừa tiên đế muốn đem Sở Nam nhận làm con nuôi. Lại thêm có Lục thị cùng Lục Tướng quân, cũng chính là phụ thân Lục Vi nâng đỡ, việc Sở Nam kế vị cơ hồ là ván đã đóng thuyền . Ai cũng không ngờ được Sở Ly cướp đi đế vị.

(*)Nhân Trung Long Phượng: Hình như là Rồng giữa loài người thì phải

Tất cả mọi người đều choáng váng. Nếu nói Sở Nam là mặt trăng chiếu sang muôn nơi thì Sở Ly bùn nhão không trát tường được. Người mà không biết Khổng Tử là ai, suốt ngày chỉ biết là đánh nhau vui đùa kinh thành, tiểu ác bá lại lên làm hoàng đế?

Không ai biết cách nào mà hắn làm được, khi phục hồi tinh thần thì hắn đã đứng ở Kim Loan Điện, nhận văn võ bá quan quỳ lạy

Sở Ly, Sở Ly.

Lục Vi nói thầm tên này, trong lòng xẹt qua một sự khác thường không rõ.

Lục thị cầm tay Lục Vi, thở dài nói: “Ai gia cũng không còn sống được bao lâu, chuẩn bị đi gặp tiên đế, cũng không biết hắn có trách ai gia cái này làm nương mà không đem giang sơn bảo vệ tốt.”

Lại nói lời không tốt, Lục Vi trầm mặc.

“Lại nói tiếp. . .” Lục thị bỗng nhiên cười, tựa như nhớ đến cái gì, tươi cười hiền lành mà ấm áp, “ Khi cháu còn nhỏ, hoàng đế đã từng ôm cháu.”

“Hả?” Lục Vi kinh ngạc mở to con ngươi, hoàng đế nào? Tiên đế? Hay là. . . Sở Ly?

Dường như đã nhận ra Lục Vi hoài nghi, Lục thị nói: “Là Sở Ly.”

Lục Vi kinh ngạc hơn, bọn họ trước kia biết nhau sao? Thế nhưng nàng không có ấn tượng gì. Vài lần tại trong cung đụng tới kiệu Sở Ly, nàng đều tránh xa hành lễ, cũng không nói chuyện với Sở Ly, làm sao có thể cùng hắn quen biết?

Lục thị nhớ lại cười nói: “Cháu còn nhỏ, mới một tuổi, sẽ không nhớ chuyện, nhưng trắng trẻo mập mạp làm cho người ta thích. Ngày Khởi chu* của cháu trong phủ rất nhiều người đến ăn mừng, trên bàn đặt đầy Kinh Thi , bàn tính, châu báu, dây cung, chuỗi ngọc, đàn cổ, tranh chữ. . . Cháu cái gì cũng không cầm , lại bò đến trước mặt Sở Ly, bắt tay hắn.”

(*) ngày chọn đồ vật đoán tương lai,

Lục Vi cơ hồ có thể tưởng tượng hình ảnh buồn cười kia , trong lòng liền xấu hổ. Không nghĩ đến nàng với Sở Ly xảy ra sự việc này , nàng chưa từng nghe ai nhắc tới đâu. Sở Ly lớn nàng vài tuổi, lúc nàng chọn đồ vật đoán tương lai thì hắn đã có thể nhớ truyện. Vậy hắn nên biết nàng mới đúng, nhưng mỗi lần gặp nàng đều tỏ ra xa lạ.

Nhớ lần đầu tiên tại trong cung đụng tới hắn thì hắn nội thị: “Đây là phi tử mẫu hậu mới nạp cho trẫm ?”

Nội thị xấu hổ: “Hồi hoàng thượng, đây là nữ nhi Lục tướng quân, An Quận Chúa .”

“A, An Quận Chúa .” Hắn nhướn mày.

Nội thị lại nói: “Cũng là Khánh Dương Vương thế tử vị hôn thê, hai người cuối tháng liền đại hôn.”

Hắn nhìn nàng, nhếch môi cười cười: “Khánh Dương Vương thế tử phạm phải trọng tội, trẫm quyết định giết hắn, xem ra ngươi được thủ tiết, An Quận Chúa.”

Lúc ấy chỉ kinh hãi không cảm thấy, bây giờ nghĩ lại, biểu tình khi đấy của hắn sao lại như vậy? ! Quá thiếu sót!

Lục Vi xiết chặt ngón tay.

Lục thị không chú ý tới Lục Vi đột nhiên đen lên, thản nhiên nói: “ Lúc ấy hắn không có gì phản ứng gì, sau này cũng không nói đến ngày cháu làm lễ Khởi chu, chúng ta liền cho rằng hắn không để trong lòng. Cho đến khi cháu mười ba tuổi đi chùa thắp hương, ngã xuống núi không biết tung tích, người thiếu chút nữa liền chết, hắn đem ngươi trở lại. Khi đó ai gia mới biết hắn vẫn luôn nhớ rõ.”

Chuyện ngã xuống núi, Lục Vi vẫn còn nhớ rõ, nhưng không biết mình được Sở Ly đưa về nhà, lúc đó nàng ngất đi.

“Không phải thế tử Khánh Dương Vương sao?” Nàng buồn bực hỏi.

Lục thị lắc đầu: “Khánh Dương Vương thế tử cũng đi đi tìm cháu, nhưng tìm được người là Sở Ly. Xin lỗi vẫn không nói cho cháu biết. . .”

Lục Vi há miệng một cái, rũ mi xuống: “Vậy bây giờ mới nói cho cháu biết?”

Lục thị nắm chặt tay nàng, ánh mặt sâu thẳm nhìn nàng nói: “Cố tổ mẫu là không dùng được, phụ huynh ngươi vẫn còn đó, cơ nghiệp Lục gia không thể hủy trên tay chúng ta, còn có giang sơn tiên đế, ai gia cũng phải đem nó đoạt lại. Niếp Niếp, đừng hận cố tổ mẫu.”

Lục Vi không rõ ý tứ cố tổ mẫu, chỉ thấy trong phòng ấm hương huân được nàng buồn ngủ: “Cố tổ mẫu, cháu thật là khó chịu.”

Lục thị muốn nói lại thôi, gương mặt áy náy: “Xin lỗi Niếp Niếp, cố tổ mẫu không có biện pháp khác, chỉ có thể ủy khuất Niếp Niếp. Bất quá cháu yên tâm, hắn sẽ đối đãi với cháu tốt.”

Người Lục Vi run lên: “Cố tổ mẫu ngươi muốn làm gì?”

Lục thị dời tầm mắt: “Quế ma ma.”

Quế ma ma mang giá tới, nói với Lục Vi: “Lão nô hầu hạ quận chúa thay y phục.”

Lục Vi kinh hãi nhìn nhìn Quế ma ma bưng giá y tới, mặc lên giá y là mơ ước của nàng, nhưng không phải dưới tình huống này . Nàng quay đầu, khó có thể tin nhìn phía Lục thị, khuôn mặt hiền lành quen thuộc, giờ khắc này bỗng nhiên trở nên xa lạ: “Cố tổ mẫu, người muốn đem cháu gả cho ai?”

Nghĩ đến vừa nãy Lục thị cùng nàng nói nhiều về Sở Ly, lòng nangfboongx nổi lên một suy nghĩ to gan, “Là Sở Ly sao?”

Đáng tiếc, nàng không có cơ hội biết.

Ngày mồng chín tháng chạp, An Quận Chúa mất tích, không ai biết được tung tích của nàng.

Tháng giêng năm sau, Hoàng thất Nam Cương có thêm một An phi.

Khi tin tức truyền đến hoàng cung thì đèn Ngự Thư Phòng sáng cả một đêm.

Tháng hai, Sở Ly ngự giá thân chinh, chỉ huy phía nam, cử binh tấn công Nam Cương.

Chiến sự lần này không báo trước, hai nước xưa nay nước sông không phạm nước giếng, vì sao đột nhiên phát đọng chiến tranh? Mọi người cảm thấy hoàng thượng nhất định là điên rồi.

Tháng ba, Bắc Lương kị binh giẫm phá sông ngòi Nam Cương, đánh lên không có sự cản trở gì, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, toàn bộ Nam Cương đều run sợ.

Nhưng mà ai cũng không đoán được Bắc Lương đúng là toàn thắng, nhưng Sở Ly lại tử trận. Khắc kia hắn trúng tên, ánh mắt nhìn chằm chằm thành của đối phương, cũng không biết nhìn cái gì.

Năm nay, hắn hai mươi bảy tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.