Giữa trưa ngày thứ ba Dương Thanh hắn đã có mặt tại Huỳnh Hà. Hắn liếm môi một cái ngậm thêm một viên linh thạch rồi hướng về cánh rừng trước mặt bay vụt đi. Chừng nửa canh giờ sau. Nhân ảnh của Đoàn Đại Bảo thất tha thất thểu hiện ra từ hư không lúc này hắn đã khôi phục một chút pháp lực, nhưng còn khuya mới như lúc ban đầu được. Hắn đứng lại điều tức một lúc rồi lại nghiến răng đuổi theo hướng Dương Thanh vừa chạy. .....
Ở một nơi cách đó rất xa. Trong một tòa động phủ khổng lồ. Xây chìm vào lòng núi. Đồng Mã Kỳ đang quỳ trước một nhân ảnh nhìn qua có một vẻ mặt vô cùng âm độc. Luồng uy áp từ người lão phát ra khiến cho gã khó khắn lắm mới hít thở được, đây chính là cốc chủ của Hắc Long cốc Ngụy Hải Thanh, lão đã đạt tới cảnh giới Kết đan hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là tiến vào Ngưng Nguyên kì. Tiến vào hàng ngũ tu tiên cao cấp. Thấy kinh mạch của Đồng Mã Kỳ lúc nhanh lúc chậm, hiển nhiên là bị thương khá nặng, lão ném cho hắn một viên đan dược rồi bảo hắn:
- Uống nó đi. Rồi bẩm báo mọi chuyện từ đầu.
Đồng Mã Kỳ đưa tay bắt lấy viên đan dược màu tím tỏa ra một mùi thơm ngát vô cùng. Khi hắn ăn vào thì có một luông nhiệt khí ở Đan Điền cuồn cuộn bốc lên với một tốc độ nhanh không tưởng được lấp đầy kinh mạch hắn, khiến cho thương thế của hắn chớp mắt không còn gì đáng ngại. Bốn ngày trước Đồng Mã Kỳ hắn mang theo thương thế khá nặng về đến đây thì lăn ra bất tỉnh nhân sự. Nếu không phải Ngụy Hải Thanh cần tin tức từ hắn thì đã không để ý đến sống chết của một tên luyện khí kỳ rồi. Nhắm chừng hắn đã hấp thu đan dược xong xuôi. Lão cất giọng âm hàn hỏi hắn:
- Mọi chuyện thế nào mau nói.
Đồng Mã Kỳ vội vã vái Ngụy Hải Thanh một vái rồi nói:
- Khải bẩm cốc chủ. Mấy ngày trước đệ tử cùng Đoàn sư thúc vừa hoàn thành việc mà tam hộ pháp giao cho thì bất chợt bị một tên luyện khí nhìn thấy. Đoàn sư thúc định ra tay tiêu trừ hậu hoạn nhưng không ngờ tên này cho nổ một thứ cổ quái rồi một đường trốn mất, hiện tại Đoàn sư thúc đã đuổi theo. Phỏng chừng rất nhanh sẽ có tin tức.
Đồng mã kỳ ngừng lại một chút để điều hòa hơi thở rồi nói tiếp:
- Cốc chủ. Còn một điều nữa. Tên mà sư thúc đuổi theo chính là tên mà năm xưa cốc chủ ngài truy đuổi ra Đông Hải.
Bụp một tiếng. Chiếc cốc trong tay Ngụy Hải Thanh vỡ thành từng mảnh nhỏ. Vậy ra đúng là tên tiểu tử đó vẫn chưa chết. Hắn định ám lão mãi sao. Mấy năm qua cứ mỗi khi nghĩ lại lúc lão bị hẳn đùa bỡn trên biển. Mấy lần hắn gài bẫy còn khiến lão suýt mất mạng. Mỗi khi trí nhớ gợi nhớ đến cảnh đó lão không khỏi cảm thấy nghẹn trong cổ họng. Chân khí trong người lão thoáng chốc toán loạn. Dương Thanh hắn chính là chấp niệm của lão. Lão biết không buông bỏ được chấp niệm này, cả đời lão đừng mong Ngưng Nguyên. Ngụy Hải Thanh rũ bàn tay. Lớp vụn từ chiếc cốc rơi khỏi bàn tay lão, Từ trên thân người lão lại tỏa ra một luồng uy áp bức người. Lão bước xuống cạnh Đồng Mã Kỳ cất giọng hỏi hắn:
- việc này. Còn ai biết.?
Đồng Mã Kỳ không chút nghi ngờ vòng tay cúi người cung kính thưa
- Bẩm cốc chủ, ngoài đệ tử và Đoàn sư thúc ra, không một ai biết cả.
Một tia sáng xanh chợt xẹt qua mắt Ngụy Hải Thanh rồi nhanh chóng biến mất. Lão mệt mỏi phất tay. Đồng Mã Kỳ cung kính vái lão một cái rồi khom lưng đứng dậy quay người đi ra khỏi cửa. Nhưng hắn vừa quay lại thì liền cảm thấy một luồng linh lực vô bờ bến xô đến. Hắn cảm giác một bàn tay vô hình cắm vào lưng hắn, rất nhanh rút hồn phách hắn ra. Từ từ hắn ngã xuống, trên môi nở một nụ cười tang thương. “ có thể ta đã chọn sai đường mất rồi“. Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn chết. Nắm trong tay hồn phách suy yếu của Đồng Mã Kỳ, Ngụy Hải Thanh không buồn nhìn đến một lần trực tiếp bóp nát, rồi lão lẩm bẩm:
- Ta rất tiếc, nhưng chuyện này không thể để ai biết được. Nếu không truyền ra ngoài ta làm sao còn chỗ đứng.
Lúc này nếu Đồng Mã Kỳ còn sống có thể hắn sẽ hối hận cho quyết định năm xưa của mình. Nếu như năm đó, hắn nể tình đồng môn trên Phong Hỏa môn. Để cho Dương Thanh rời đi thì hôm nay đâu phải chịu cảnh hình thần câu diệt. Có lẽ hắn còn sống thêm được vài trăm năm nữa. Nhưng trên thế gian này làm gì có từ nếu. Gieo nhân nào gặp quả ấy, quả ngày hôm nay hắn phải chịu chính là cái nhân mà hơn mười năm trước hắn đã gieo. Ngụy Hải Thanh sau khi diệt sát hồn phách của Đồng Mã Kỳ thì vẻ mặt âm trầm quay trở lại chỗ ngồi, lão dùng tiên thức truyền âm ra ngoài lát sau có một tên người hầu bê vào một chén tiên trà cung kính đặt bên cạnh hắn. Ngụy hải Thanh nhấp một ngụm nhỏ. Hương thơm của tiên trà khiến hắn bình tĩnh lại. Tên Dương Thanh này quả thật là âm hồn bất tán không những năm đó không chết mà để lại trong tâm lão một chấp niệm khó mà gạt bỏ. Cả đời Ngụy Hải Thanh lúc trẻ lão được sư phụ cũng là tổ tiên bên ngoại của lão Liệt Hỏa Đảo, đảo chủ Trương Thế Dương bảo hộ. Trương thế dương đã đạt đến Hóa Anh trung kỳ là một nhân vật vô cùng có tiếng tăm trên Vân Nam Đại Lục. Lão không tiếc đơn dược pháp lực chỉ trong gần trăm năm đã khiến Ngụy Hải Thanh Kết Đan, có thể nói dưới bóng vị sư phụ này Ngụy Hải Thanh một đường hanh thông, tu hành thuận lợi. Hắc Long cốc của lão người người đều phải kiêng nể. Tuy sư phụ lão trúng kích Hóa Anh hậu kỳ thất bại nguyên thần tan nát mà chết. Nhưng cũng không ai dám đụng đến lão, chính là vì lão được chân truyền y bát của Trương Thế Dương. Hơn nữa lại được Trương Thế Dương tặng cho một viên long châu có chứa một mảnh tàn hồn của Hắc Long có khả năng giúp lão hóa rồng hiếm có. Vậy mà năm đó lão lại để một tên luyện khí kỳ vuột khỏi tay, lại còn mấy lần bị hăn mang ra làm bia đỡ đạn. Từ đó đến tận bây giờ thủy chung cảnh giới của lão dậm chân tại chỗ chính là vì cái khúc mắc này. Lão tin rằng chỉ cần giết được Dương Thanh chấp niệm này sẽ biến mất. Nhất định lão có thể Ngưng Nguyên.
- Dương Thanh. Lần này nhất định lão phu phải băm vằm ngươi thành vạn đoạn.