Dưới ánh sáng xanh của viên yêu đan. Dương Thanh không hề chậm trễ, từ miệng hắn phát ra một tiếng huýt gió, như có như không. Mũi âm phủ ma châm lập tức biến mất vô hình vô ảnh, một giây sau khi Hoàng Minh Đạo nhận ra được nguy hiểm thì đã quá muộn. Mũi châm đã soi ngực hắn thủng thành một cái lỗ to bằng ngón tay út, Hoàng Minh Đạo miệng há to kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn xuống cái lỗ trước ngực, rồi lại nhìn Dương Thanh. Trước khi ngã xuống, hắn chỉ lẩm bẩm được ba chữ: “ Sao có thể “.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn cái xác trước mắt, ký ức của trận ác chiến này, đang lần lượt chạy qua đầu hắn, hôm nay nếu không có viên yêu đan kia, người đang nằm dưới đất kia rất có thể chính là Dương Thanh hắn, hắn đưa tay lau mồ hồi trên trán. Trải qua trận đấu hôm nay hắn nhânn ra rằng dù mình có được bộ pháp bảo âm ma châm mạnh mẽ này, nhưng trình độ tu luyện vẫn vô cùng yếu kém. Sau nay trên con đường tu luyện tất phải cẩn thận vạn lần. Hắn cúi xuống lục soát trên người cái xác, ngoài chiếc Hắc Luân và chiếc lọ phun ra sương kia, trên người tên Hoàng Minh Đạo này còn có một chiếc túi trong đó có khoảng gần 200 linh thạch cấp thấp và mấy thứ linh tinh, sau khi Dương Thanh kiểm tra qua thì đó toàn là thảo dược sơ cấp. Hắn thu tất cả vào túi trữ vật để sau này có dịp sẽ nghiên cứu dần dần. Còn cái xác hắn búng ngón tay một tia lửa nhỏ phóng ra nháy mắt đã hóa kiếp tên Hoàng Minh Đạo này thành tro bụi. Hắn tiến vào căn nhà nhỏ, một cảnh tượng kinh hoàng khiến hắn giật mình bước lùi trở lại. Trong gian nhà là ba cái xác phụ nữ đã khổ đét. Trên gương mặt méo mó vẫn còn nguyên vẻ hãi hùng. Không biết tên khốn kia định dùng họ như thế nào mà gây ra chuyện thương thiên hại lý như vậy. Xác định không thể làm gì được nữa, hắn quyết định mau chóng lên đường rời khỏi nơi này. Để tránh đêm dài lắm mộng. Hắn bước ra cửa rồi phi thân mất hút trong màn đêm đen đặc.
Ở ngoài trấn trong một cánh rừng sâu thăm thẳm. Ở dưới một tòa nhà thiết kế ăn sâu vào lòng núi đá. Một tên luyện khí kỳ đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy. Phía trên gã một tu tiên giả cảnh giới Kết Đan sơ kì đang ngồi đó bất động như một pho tượng linh thần. Bất chợt lão mở mắt cất giọng âm u hỏi tên luyện khí kì bên dưới:
- Ngươi nói có kẻ đã giết chết Hoàng Minh Đạo.
Tên luyện khí kì run rẩy trả lời:
- Đúng vậy thưa cốc chủ.
Giọng âm u đó lại một lần nữa vang lên gấp gáp:
- Và hắn, tên kẻ cắp đó đã lấy đi...
- Hắc luân và Hắc vân bình. Còn cả đốt cháy thi thể của Minh Đạo sư huynh thiêu rụi tất cả số thủy linh khí mà sư huynh gom góp được.
- Vô dụng. Các ngưoi toàn là một lũ ăn hại.
Lão già vụt đứng dậy. Một luồng khí áp bức từ người lão phát ra xô đổ hết đồ đã trong phòng. Mấy tên đệ tử đứng quanh đó lập tức bị chấn bay vào tường. Lão đã tức giận cực điểm.
- Một công việc đơn giản đến không thể đơn giản hơn, vậy mà còn làm hỏng. Tên khốn Minh Đạo đó. Lại còn làm mất đi hai bảo vật của ta. Rất có thể việc hút lấy linh khí đó đã bị lộ rồi. Các ngươi nói xem sau này sao ta dám tim tưởng gío việc cho các ngươi hả.
Một tên trong bọn đệ tử bước ra cúi đầu thi lễ rồi nói:
- Sư phụ bớt giận, con xin được thay mặt sư phụ phát lạc tên khốn đó vãng sanh. Thu về hai bảo vật.
Lão ngẩng đầu nhìn xuống rồi dịu mặt đi một chút. Sau một giây ngẫm nghĩ lão gật đầu.:
- Con thân là đại để tử của ta. Lại đã Trúc Cơ cũng nên gánh vác một số chuyện. Con chọn lấy năm tên sư đệ đắc lực theo con làm việc.
Ngừng một lát lão lại nói:
- Truyền Hắc Long lệnh bài ra. Ai có tung tích của kẻ nào khả nghi quanh vùng này hãy báo cho ta. Nếu tin tức có giá trị tất được bản cốc chủ trọng thưởng.
Bọn đệ tử của lão trong đại sảnh cúi rạp người hô lớn:
- Chúng đệ tử xin cẩn tuân pháp chỉ
Lão lại cao giọng.:
- Các ngươi hãy cầm lấy Bạch Luân này. Nó và Hắc Luân là một đôi có thể cảm ứng lẫn nhau.
- Dạ sư phụ. Tên đại sư huynh kia vội vã đưa hai tay nhận lấy món pháp bảo sáng lóa trắng như bạc kia cẩn thận cho vào túi
Còn lại một mình lão đi lên đi xuống rồi lẩm bẩm, quanh nơi này làm gì có ai dám thách thức quyền uy của Hắc Long Cốc. Không một kẻ nào dám. Và lão chính lão sẽ không để yên cho ai dám khiêu chiến lão. Nhất là lại giết người đoạt bảo trên địa bàn của lão. Chuyến này ngoài bọn đệ tử lão cũng sẽ đích thân ra tay. Không nên tin tưởng vào cái bọn vô dụng đó được. Lão vẫy tay trên không. Gần như liền sau đó một con kì lân một sừng hiện ra từ không khí. Lão ngồi lên lưng nó rồi cả hai biến mất một cách thần kỳ ngay trong đại sảnh.