Kim Ô thành so với mấy tháng trước hắn đên không có gì thay đổi, chỉ có một điều khác lúc này đã vào mùa xuân, cảnh sắc trong thành cũng đã tốt lên không ít. Hắn chậm rãi bước vào thành vừa đi vừa suy tính tương lai tiếp theo phải làm. Việc trước mắt cố nhiên là phải luyện thành Tụ Pháp đơn đề cao cảnh giới. Còn sau này quá mông lung hắn chưa hề muốn nghĩ giới giờ đây chỉ có đi bước nào hay bước đấy mà thôi. Hắn bước vào một cửa hàng tạp hóa do một tên luyện khí kỳ tầng 5 làm chủ. Thấy có khách tên này vội vã mời chào, hắn ngoác miệng ra cười che lộ ra hàm răng vàng ố:
- Đạo hữu...
Tiếng “ muốn mua gì” còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã nuốt trở lại bời vì hắn phát hiện ra người trước mắt hắn không phát ra một chút linh lực nào hoàn toàn là phàm nhân. Có được công dụng này chính là do Hỏa Lân bào trên người Dương Thanh phát tác, bộ quâng áo với một chiếc áo choàng sau lưng, mũ trùm đầu và khăn che mặt, bộ hỏa lân bào nàu khiến cho không ai thấy khuôm mặt cũng như cảnh giới của hắn. Thấy gã chủ quán ngây người hắn chợt hiểu và triệt hạ công dụng của Hỏa Lân Bào lúc này mới khiến tên kia thôi không nhòm ngó. Phát hiện hắn đã là luyện khí kỳ cấp 10 đỉnh phong tên chủ quán này vội vã nở một nụ cười cầu tài nói lớn:
- Đạo hữu hôm nay đến tiểu quán của ta là muốn mua gì. Không giấu đạo hữu tuy nơi này nhỏ bé nhưng không thiếu đồ tốt.
Dương Thanh chưa vội trả lời gã mà đưa mắt nhìn quanh tiểu quán thăm dò, hồi lâu mới trả lời gã:
- Ta muốn mua một chiếc đỉnh để luyện đan.
- Luyện đan??
Tên chủ quán giật mình hỏi lại:
- Đạo hữu muốn luyện đan??
Dương Thanh cũng gật đầu trả lời hắn:
- Đúng vậy có gì không được sao?
Tên kia vội lắc đầu:
- Không phải không phải. Đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ là chúng ta mới luyện khí làm sao mà có thể có đan hỏa trong người để luyện đan, điều này phải kết đan mới có thể chứ.
Dương Thanh lạnh lùng ngắt lời:
- Điều đó ta sẽ có cách đạo hữu không cần bận tâm, chỉ là nơi này không biết có hay không thứ mà ta muốn?.
- Có, có chứ. Mời.
Gã chủ quán đưa tay dẫn hắn đến một góc quầy và chỉ chỏ:
- Đạo hữu, tầng dưới là Lư Đỉnh làm bằng đồng, tầng hai là Bảo Đỉnh chế tác bằng thép tinh ròng đúc nên, tầng ba chính là Hàn Đỉnh làm bằng ngọc.
Dương Thanh ngắm nghía một hồi rồi cất giọng hỏi:
- Vậy loại nào là tốt nhất?. Ta muốn mua loại đó.
Gã chủ quán nhẹ nhàng vẫy tay, một chiếc đỉnh trên tầng ba bay vào tay gã, gã đưa cho Dương Thanh xem rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Nói về tốt nhất thì tất nhiên là Hàn Đỉnh rồi, vì làm bằng ngọc nên có rất nhiều diệu dụng vừa có thể luyện đan, lại vừa có thể bảo quản đan dược vạn năm không lo biến chất, hơn nữa khi dùng cho người mới học luyện đan thuật thì không sợ bị phá hủy khi họ dùng quá lửa thật đúng là rất thích hợp để luyện đan.
Hắn cầm lấy chiếc đỉnh mà tên kia đưa rồi chăm chú nghiêng ngó, đây là một chiếc đỉnh có ba chân làm bằng bạch ngọc, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu. Trên thân đỉnh là tạo hình hai con hỏa long đang quấn vào nhau. Giữa miệng của chúng có gắn một viên dạ minh châu to cỡ quả trứng gà, xung quanh hai con hỏa long tạo rất nhiều vầng mây bao bọc. Hắn ngờ ngợ như đã nhìn thấy hình vẽ này ở đâu rồi thì phải. Hắn trả chiếc đỉnh cho gã kia rồi hỏi:
- Có phải trên chiếc đỉnh luyện đan nào cũng vẽ hình như thế này đúng không??.
Tên chủ quán gật gù cười với hắn rồi trả lời:
- Cũng không hẳn là như thế. Có thể là bất cứ hình gì. Nhưng phần lớn chính là vẽ hình hỏa long vờn mây này. Theo truyền thống thì trên chiếc đỉnh vẽ hình này sẽ được thần long phù trợ.
Dương Thanh ra vẻ như đã hiểu, hắn móc túi trả cho tên này 50 linh thạch để lấy chiếc Hàn Đỉnh này. Cất chiếc đỉnh vào túi trữ vật xong, hắn lên đường bay thẳng về phương bắc, ngay lúc nhìn thấy cái hoa văn trên đỉnh này, hắn đã nhận ra trước kia cũng đã từng nhìn thấy một nơi có loại hoa văn như thế. Theo tên chủ quán này nói. Chiếc Hàn Đỉnh mà hắn có đây tuy làm bằng ngọc thật nhưng chỉ là loại ngọc thường mà thôi. Còn nếu muốn loại cực phẩm thì nhất định phải làm bằng Bích Ngọc. Vừa hay Dương Thanh biết một nơi có chiếc đỉnh như thế.