Hắn đưa tay dụi mắt, đây chính xác là cô sơn tiên đảo không nhầm lẫn đi đâu được. Ngọn núi kia, hồ nước kia hắn đã ở đó hai trăm năm tuyệt đối không thể nhầm được. Hắn u u mê mê bước sâu vào trong đảo đi đến cửa Thần Vũ. Mặc dù đã nhiều năm xa cách Hắn vẫn nhớ rất rõ hai bên cổng có hai bức tượng chiến thần đứng gác. trên cổng có ba chữ lớn bằng vàng ghi rằng “Thần vũ môn“. Sau cánh cổng này là một bình đài bằng đá nhô ra miệng vực. Phía bên kia bình đài là một thác nước trắng xóa đổ từ trên cao có đến trăm trượng xuống cái hồ bên dưới. Nhìn cản này hắn lạo nhớ lại năm đó khi lần đầu nhìn thấy hắn đã hỏi nàng. Làm sao để sang bên đó được. Rồi lần đầu tiên hắn nhìn thấy cách nàng vượt qua. Theo trí nhớ hắn đi đến cái trụ ở giữa bình đài, đặt bàn tay của mình lên đó. Cái trụ ngọc lập tức phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ rồi tụt vào lòng đất. Những tiếng lách cách của cơ quan chuyển động vang lên. Hắn căng mắt ra để nhìn, bên kia thác nước bốn khối đá khổng lồ từ dưới đáy sông nhô lên chắn ngang dòng thác. Nước ngừng chảy để lỗ ra môt cánh cửa khác phía bên kia thác nước. từ trong cánh cửa, một cây cầu đá từ từ bay ra nhập với bình đài bên này thành một cây cầu hoàn chỉnh. Giờ đây Hắn không há hốc miệng như lần đà nhìn thấy nữa. Mà mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía bên kia. Khung cảnh quen thuộc nhưng người đã đi đâu, tại sao không thấy nàng ra đón hắn. Hắn tự nhủ chỉ là huyễn cảnh mà thôi không được phép mắc bẫy nàng đã đi rồi. Nàng đã cùng bà gia nhập tiên giới sáu mươi năm trước. Đây nhất quyết là ảo giác. Hắn tiến thêm vài bước nữa. Chợt hắn nhận ra mình đang đứng ở quê nha. Nơi diễn ra hội hoa mẫu đơn. Cha mẹ hắn đang vẫy hắn lại gần. Hắn dần dần tiến bước lại. Miệng hắn hô lên
- Cha, mẹ. Dương Thanh đã trở về.
Nhưng rồi hắn chợt nghĩ. Không đúng cha mẹ mình không thể còn sống được. Trong một cố gắng làm cho tiên thức của mình ngừng nhiễu loạn. Hắn vội cắn mạnh chót lưỡi. Cơn đau truyền vào tâm thần khiến hắn nhanh chóng từ trong u mê tỉnh lại. Hắn kinh hãi nhận ra rằng chỉ còn chưa đến chục bước chân nữa là hắn tiến tới tầm với của con dị thú Ngụy Long kia. Nó đang không ngừng đung đưa chiếc đèn lồng ở đuôi. Vẻ mặt người của nó mọc trên thân rắn này quả thật nhìn ghê rợn vô cùng. Thân thể nửa người nửa long này của nó cộng thêm lớp vẩy xanh nhạt và nụ cươi ghê rợn trên miệng nó khiến cho Dương Thanh hít sâu một hơi khí lạnh. Hắn chắc rằng lão tổ của Ngũ Hành Tông này đã làm cách nào đó dung hợp thân thể của con yêu thú cự khuyết hình người đàn bà kia và con dị thú Ứng Long lại thành một. Để tăng khả năng phòng ngự và tấn công của nó. Hắn thầm hít một hơi may mắn. Do hạn chế về mặt hợp thể vừa rồi dẫn hồn đăng kia thi triển con thú này phải đứng im một chỗ dẫn dụ bọn hắn đến. Nếu như Cự Khuyết đích thực mà ra tay nó có thể vừa thi triển huyễn thuật vừa hoạt động tự do trong chính huyễn thuâth của mình. Lúc đó hẳn là dữ nhiều lành ít. Nói thì lâu nhưng những chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong khoảng mươi nhịp thở. Mắt thấy bọn Đặng Dung đang tiến đến gần con Dị thú. Ngay cả Minh Đạo Hồng đang chữa thương cũng u mê đi tới Dương Thanh liền vận chuyển linh lực vào Vô Cực Đạo nhắm vào thân người của con dị thú chém một nhát. Vô tiếng va chạm chát chúa vang lên. Vô Cực Đao của hắn chém sắt như bùn vậy mà chém vào thân con quái vật này chỉ tạo thành mấy vệt xước nhỏ nhỏ. Do phải chống lại Dương Thanh nó buộc long phải thu Dẫn Hồn Đăng ở đuôi lại. Cổ Đăng vừa biến mất bốn người kia khiếp sợ vô cùng từ trong huyễn cảnh tỉnh lại. Tất cả đều vội vàng lui lại toát mồ hôi hột. Nguy hiểm vừa rồi không cần phải nói ai ai cũng cảm nhận vô cùng sâu sắc. Tất cả đều đưa mắt về phía Dương Thanh tỏ ý cảm ơn. Đánh mất miếng mồi ngon lại bị chém một đao vào người con dị thú này đã thực sự nổi giận. Chỉ thấy nó gầm lên một tiếng phun ra một đoàn sương đen ầm ầm cuốn về phía năm người, ẩn trong màn sương là mấy chiếc xúc tu từ đầu đó chia làm năm đạo đánh tới. Đặng Dung cắn răng nói:
- Các vị đạo hữu hãy vây khốn nó trong chốc lát. Ta sẽ có biện pháp giết nó.
Nói ra câu này, trong lòng lão đau như cắt. Bảo vật hộ thân này của lão là do năm xưa gặp một hồi cơ duyên mà lấy được uy lực vô cùng, nhưng nó hao mòn theo thời gian giờ đây chỉ còn một lần sử dụng nữa mà thôi. Vốn lão định để dành vào lúc đến được bảo tàng, giết người đoạt bảo. Nhưng giờ không lấy ra không được. Ai bảo lão là kẻ cầm đầu ở đây, không bỏ một chút tiền vốn thì mấy người kia cũng không chịu liều mạng. Lão thở dài một tiếng móc từ trong túi trữ vật ra một tấm gương bát giác trông vô cùng cổ xưa rồi nói:
- Các vị hãy giữ nó một lát. Ta cần chuta thời gian.
Bọn Dương Thanh nhìn vào cổ kính trên tay lão, tuy không biết tên nhưng nhìn qua thì biết là vật bất phàm, hơn nữa khi lão nói ra sẽ giết được con dị thú này thì vô cùng chắc chắn. Trương Lệ Băng là người đầu tiên đồng ý:
- Được. Đặng huynh mau làm phép. Ở đây giao cho bọn ta.
Trong lúc nguy cấp. Bốn người đều dùng hết sức bình sinh tấn công con dị thú. Trương Lệ Băng vỗ vào tui trữ vật lôi ta một pháp bảo có hình một chiếc que rồi chỉ về phía con quái vật lẩm nhẩm mấy từ vô cùng khó hiểu. Từ trên pháp bảo phun ra một luồng hơi lạnh kinh người. Trong nháy mắt đã đóng băng một vùng rộng đến hàng trăm trượng vuông. Khiến cho con dị thú một nửa thân người bị giam trong băng đá. Thấy Trương lệ Băng như vậy ba người kia đâu chịu ngồi yên. Ngô Hải hú lên một tiếng Thanh Long Hoàn từ tay lão bay ra đón gió hóa thành một chiếc vòng lớn toàn thân tỏa ra kim quang chụp vào con quái vật xiết chặt lại. Minh Đạo Hồng mặc dù bị thương nhưng qua thời gian điều tức cũng lấy lại được ba phần chiến lực. Mỹ phụ này vội vã hít sâu một hơi linh khí tế xuất ra một lá cờ màu đỏ to cỡ năm tấc cầm gọn trong tay. Chỉ thấy nàng phất phất mấy cái âm phong cuồn cuộn nổi lên vô số pháp thuật trung cấp từ cây kỳ này lao ra nào là Băng Phong Tiễn, nào là Hỏa Long Quyết, nào là Âm Ma Trảm, Thái Dương Chỉ, Diệt Ma Công ầm ầm tấn công về phía đầu con quái vật. Dương Thanh nhìn chắm chắm vào cây kì đây quả là bảo vật hiếm có lại có thể lưu giữ thần thông. Hắn không nghĩ ngợi lâu nếu người khác ra tay hết rồi mà hắn còn đứng đó tất bị nghi kị. Điểm nhẹ chân xuống đất thân ảnh hắn bắn lên không trung. Hỏa Lân Bào đón gió bay phần phật hai tay hắn chắp trước ngực, Vô Cực Đao nhanh chóng bay về sau lưng hắn. Theo tay hắn đánh ra pháp quyết Vô Cực Đao ngày một biến đổi. Hóa thành một màu đỏ như máu. Hắn chỉ tay về phía Ngụy Long lẩm nhẩm:
- Vô Cực Chân Hỏa.
Hai thanh đao nhânn được lệnh của chủ nhân hỏa quang đạo thịnh, có thể so sánh với nhiệt hỏa trên người Xích Diệm Hỏa Lân năm xưa. Nháy mắt phần đầu của Ngụy Long đã chìm trong biển lửa. Bị bốn tu sĩ Trúc Cơ liều mạng dùng toàn lực vây công, nhưng con quái vật này coi chẳng vào đâu cả. Khựng lại trong chốc lát rồi gầm lên. Hai cánh tay của nó gồng lên phá vỡ Thanh Long Hoàn. Ngô Hải phun ra một ngụm máu tươi, nằm yên dưới đất không nhúc nhích. Nó lại vặn người một lần nữa tâng băng giam giữ nửa thân dưới của nó, rạn nứt như sắp vỡ. Mấy chiếc xúc tu trên đầu nó giữ chặt lấy Vô Cực Đao. Trương Lệ Băng dồn pháp lực vào pháp bảo hình chiếc que của mình rồi hô lớn:
- Đặng Dung. Chúng ta không giữ được nữa rồi.
Chưa nói hết, con Ngụy Long đã gầm lên triệt phá hết thảy đòn tấn công của mọi người. Ba người đều bị sức mạnh của nó thổi bay về phía lâu đài. Linh khí trong người như bị hút hết sạch. Đúng lúc nó định lao đến thì một quầng sáng màu đỏ giữ chặt nó trên không trung, chỉ thấy nó không ngừng vặn vẹo nhưng không thể nào thoát được khỏi quầng sáng đó. Thân ảnh Đặng Dung hiện ra lão cắn lưỡi phun một ngụm tiên huyết lên chiếc gương. Sau khi nó hấp thu tiên huyết thì rung lên bật bật như sắp vỡ. Ánh sáng đó nhanh chóng bạo tặng mấy lần khóa chặt con dị thú lại. Rồi bằng một tốc độ khủng bố. Con ngụy long này dần dần hóa thành đá rơi thẳng từ trên trời xuống.
- Ầm.
Toàn thân nó chạm vào mặt đất tạo nên một cơn chấn động không lồ. Thân người nó vỡ thành hàng chục mảnh. Ngay cả linh hồn cũng không thoát được. Đặng Dung đau xót nhìn chiếc gương từ từ vỡ vụn rồi nói:
- Chúng ta phải tiếp tục tiến vào thôi.