Dương Thanh Ký

Chương 123: Chương 123: Không chết không ngừng




Chiến trường mà Cực Âm Môn và Hắc Sát Giáo lựa chọn là một thung lũng trống trải cách không xa kinh thành. Hai bên là hai ngọn núi đá cao sừng sững. Dân chúng trong kinh thành, mới sáng ra đã trợn mắt há mồm chứng kiến hai môn phái lớn nhất nhì kinh thành ầm ầm, tiến ra khỏi cửa:

- Trời thế lực nào mà cần đến hai môn phái này liên thủ.

Kẻ thông minh hơn thì bảo:

- Ta thấy họ nhìn nhau với ánh mắt hận thù. Có lẽ hai môn phái này đánh nhau cũng không chừng.

- Chả có nhẽ.

- Đồ ngu nhà ngươi không thấy sao. Mấy ngày hôm nay người của hai phái này chết không ít. Chắc chắn có xích mích.

......

Trong một ngôi mật thất Dương Thanh đang ngồi trên chủ vị nghe Mã Đức Hoa báo cao tình hình. Bên cạnh hắn Tử Nguyệt đang không yên phận ngồi đó. Trên tay xoay xoay mấy viên linh thạch. Đợi Mã Đức Hoa nói xong nàng mới lên tiếng:

- Vậy khi nào chúng đánh nhau lưỡng bại câu thương chính là lúc chúng ta nhân cơ hội đứng lên thu thập tàn cuộc.

Ặc.

Dương Thanh cùng đám Mã Đức Hoa trợn mắt nhìn về phía Tử Nguyệt. Nàng nói quá đơn giản a. Như thể Cực Âm Môn và Hắc Sát Giáo là hai môn phái tam, tứ lưu vậy. Dương Thanh dở khóc dở cười.

- Ngươi nghĩ chúng ta đều là Ngưng Nguyên lão quái hay là Hóa Anh lão quỷ. Dọn dẹp tàn cuộc. Chúng ta dọn dẹp được thật hay sao. Hắc hắc.

Mã Đức Hoa cũng lên tiếng:

- Tử Nguyệt cô nương có điều không biết. Chúng ta chỉ cần lộ ra một góc áo thôi. Người ta cũng biến chúng ta thành cát bụi.

- Vậy ngươi bảo chúng ta tốn công thế để làm gì.

Nàng vừa nói vừa dẩu môi lên. Trông đáng yêu vô cùng. Linh thạch trên tay nàng lập tức bị nàng hấp thu không còn một mảnh.

Ặc.

Liễu Kiến Thành cùng Đàm Công Trung hít sâu một hơi khi lạnh. Đùa sao. Ba viên linh thạch thượng phẩm đó. Hai người họ cố gắng cũng phải mấy canh giờ mới tiêu hóa hết. Vậy mà cô nương chỉ cần chưa đến 1 giây. Có phải người không đây. Rồi bỗng nhiên hai người quay sang nhìn nhau. Đúng rồi Tử Nguyệt đâu phải là người.

Liễu Kiến Thành tiến lên một bước rồi nói:

- Thiếu gia. Tử Nguyệt cô nương. Theo ngu ý của thuộc hạ. Chúng ta cứ đợi chúng đánh nhau đến thời khắc mấu chốt rồi nhân cơ hội đột nhập vào cấm địa của Cực Âm Môn lấy đi Tinh Nguyên Thạch sau đó cao chạy xa bay.. thù tất nhiên phải báo nhưng cũng cần có thực lực mới được. Thiếu gia đã khiến cho hai môn phái đi đến bực này. Đã là cố gắng rồi. Không nên liều mạng

Ý kiến này khiến Dương Thanh gật gù đồng ý. Hắn cũng không ngu đến mức mà nghĩ rằng mình có thể kiếm được chỗ tốt gì từ việc này. Cùng lắm là có thể lấy được tinh nguyên thạch mà thôi.

Hắn nhíu nhíu mày rồi phân phó.

- Mã Đức Hoa mau đi làm theo những gì ta dặn đi. Ngươi hãy dẫn đường cho Tử Nguyệt

- Tuân lệnh thiếu chủ.

Hắn liếc về ba người còn lại:

- Mấy người các ngươi theo ta. Tuyệt đối không thể có sai sót.

.....

Tiếng là hét ngập trời vang lên trong thung lũng. Cực Âm Môn và Hắc Sát Giáo điên cuồng triệt hạ lẫn nhau. Pháp khi bay khắp nơi. Từng luồng chưởng phong và phép thuật phát ra. Đệ tử nằm xuống vô số kể.

Thấy đám đồ tử đồ tôn của mình tử thương vô số. Âm Sơn Lão Quỷ đỏ mắt gầm lên:

- Đoan Mộc Chiến Long lão thất phu bản nhân thề phải bầm thây ngươi vạn đoạn.

Lời còn chưa dứt. Thủ ấn trong tay lão biến đổi. Linh lực bàng bạc tràn ra hướng về phía Vân Nam Đại Đế Đoan Mộc Chiến Long. Nơi nào linh lực của lão đi qua đệ tử của Hắc Sát Giáo ầm ầm ngã xuống. Trong tiếng kêu gào của đám đệ tử. Đoan Mộc Chiến Long lạnh nhạt quát lên:

- Đến đây sợ rằng lão không có bản lĩnh đó.

Vừa dứt lời lão cũng vung tay kết thủ ấn. Linh lực cuồng bạo tràn ra lão hét lớn:

- Vân Vụ Tề Phi

Cùng lúc đó tiếng quát của Âm Sơn Lão Quỷ cũng vang lên lanh lảnh:

- Cực Âm Diệt Tuyệt

Đùng, đùng, ầm.

Hai luồng linh lực cuồng bạo va chạm vào nhau trên không trung tạo ra những âm thanh vô cùng ghê rợn. Áp lực nó tạo ra khiến đệ tử của hai bên tử thương một mảng lớn. Hai lão quái vật cũng bị đầy lùi ra sau hơn mười bước mới trụ vững được thân hình. Khí huyết trong người nhộn nhạo, khóe miệng tràn máu tươi. Đây là dấu hiệu của nội thương không nhẹ. Đoan Mộc Chiến Long hừ lạnh. Đưa tay lau vết máu trên miệng:

- Âm Sơn lão thất phu. Có ta ở đây hôm nay Cực Âm Môn bại chắc rồi. Ngươi tu hành ngàn năm vậy mà không ngờ. Một kế ly gián con con cũng mắc phải.

Âm Sơn Lão Quỷ cũng phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này lão cũng không chịu yếu thế:

- Ngươi nói là không phải ngươi làm là ta tin sao. Ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba chắc. Mạng của mấy trăm đệ tử Cực Âm Môn. Các ngươi phải trả chắc rồi.

Âm Sơn Lão Quỷ hung hăng móc từ trong túi trữ vật ra một kiện pháp khí vô cùng kỳ dị. Chủ thể là một đóa sen màu xanh xung quanh đóa sen này là 16 cây đoản kiếm thiết kết vô cùng tinh xảo lơ lửng quay xung quanh bông sen đó. Lão tung pháp khi lên bầu trời rồi nói:

- Để xem ngươi chịu được mấy lần Càn Khôn Thoa này công kích.

Đoan Mộc Chiến Long chỉ đứng đó cười nhạt:

- Hãy xem Càn Khôn Thoa của ngươi lợi hại hay Thanh Đồng Đăng của ta lợi hại:

Lời vừa dứt trên tay Đoan Mộc Chiến Long cũng xuất hiện một cây đèn cổ xưa màu vàng nhạt trên thân đèn có vô số bí văn màu đỏ xen lẫn với nhau. Toát ra khí tức tang thương vô hạn. Lão tung Thanh Đồng Đăng về phía trước rồi hét lớn:

- U Hỏa Địa Ngục đi.

Từ Thanh Đồng Đăng phát ra một tiếng rít gào vô cùng ghê rợn một đoàn hỏa diễm mãu đen tràn ra. Nơi nào hỏa diễm đi qua nơi đó bị san phẳng thành bình địa. Đệ tử của Cực Âm Môn bị u hỏa thiêu đốt linh hồn chết nhiều vô số. Các trưởng lão Kết Đan Ngưng Nguyên thì chật vật lắm mới tránh thoát. Thấy đám đồ tôn chịu thiệt Âm Sơn Lão Quỷ hét lớn một tiếng:

- Hỗn Đản

Lão lăng không bay đến Càn Khôn Thoa bên người lão tỏa ra linh lực nồng đậm. Chớp mắt một màng sáng bạc hiện ra. 16 cây đoản kiếm lập tức huyễn hóa ra ngạn vạn lão nhẹ giọng lẩm nhẩm:

- Mãn Thiên Hoa Vũ.

Tức thì ngàn vạn thanh kiến xem lẫn trong

Luồng sáng bạc rít gào ma đi. Hung hăng va chạm với U Hỏa của Đoan Mộc Chiến Long. Một tiếng nổ trầm đục vang lên. Kéo theo một lực lượng gần như xé rách không gian lan ra. Đám người tu vi yếu một chút trực tiếp bạo thể mà chết.

Ầm, Ầm, Ầm.

Thân hình của Âm Sơn Lão Quỷ cong gập lại bay ngược ra phía sau. Trước thế công kỳ dị của Thanh Đồng Đăng lão đã bị nội thương nghiêm trọng vô lực tái chiến. Phía Đoan Mộc Chiến Long cũng không khá hơn là mấy trên người lão đang bị bốn thanh đoản kiếm găm vào người. Chân khi hư thoát. Cũng đã như nỏ mạnh hết đà. Thấy chưởng môn bị thương đám trưởng lão cấp tốc phóng lại gần. Lôi ra linh đan diệu dược nhét vào miệng hai lão. Đoan Mộc Chiến Long hữu khí vô lực nói:

- Hắn bị thương nặng hơn ta. Mau lên giết hắn. lần này giưa Hắc Sát Giáo và Cực Âm Môn không chết không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.