Dương Thanh Ký

Chương 125: Chương 125: Tỏa Hồn Đại Trận




Trong khi hai môn phái vì phần thưởng là Thuần Dương Vô Cực Đan,điên cuồng truy nã Dương Thanh, thì hắn lại đang dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng chạy về cố quốc, có Tử Nguyệt bên cạnh tốc độ của hắn và bốn người Mã Đức Hoa vô cùng nhanh chóng. Tuy rằng Tử Nguyệt chưa khôi phục được thực lực như trước kia, nhưng mang theo năm tên tiểu tử Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn không tốn một chút sức lực nào. So với tốc độ nhanh nhất của Dương Thanh và mấy người, tốc độ của Tử Nguyệt quả thật là Đằng Vân giá vũ. Nửa tháng sau bọn hắn đã xuất hiện tại nơi mà năm xưa hắn diệt sát đầu yêu thú Xích Diệm Hỏa Lân, nơi có Phong Ấn của thái tử ma giới. nơi mà cứ mỗi một trăm năm hắn phải trở về nếu không sẽ bị độc khí công tâm mà chết. nơi có cỗ quan tài mà hắn đã hứa thay vị thái tử kia bảo vệ. cỗ quan tài trọng Vọng Nguyệt Lâu. Đứng trước đại trận Dương Thanh lại có một hồi cảm khái. Chính nơi này đã bảo vệ hắn khỏi sự truy sát của Hắc Long Thất Tử, lại còn thu được vô số cơ duyên trở thành tu sĩ đầu tiên từ trước tới giờ thu được truyền thừa nguyên vẹn của Ma giới, mà người truyền thừa lại còn là một vị thái tử của giới này. Cũng chính tại đây hắn nhận được Âm Phủ Ma Châm, bộ phi châm này đã cứu hắn vô số lần, còn bộ áo giáp và thanh kiếm cùng với hộ thuẫn kia, tuy rằng hắn chưa sử dụng được nhưng hắn tin là sẽ có một ngày tu vi của hắn đủ mạnh để dùng.

-Này, ngươi có vào không.

Tử Nguyệt đã mất kiên nhẫn, quát hỏi:

Hắn không nói gì mà đứa tay vẽ vài vòng ttrong không khí, ngay khi hắn đưa tay lên, linh khí từ tay hắn tỏa ra dung nhập vào trận pháp, chỉ thấy Cửu Khúc Âm Ma Đại Trận run lên. Một tiếng tiêm minh vang lên thanh thúy, đại trận run rẩy mở ra một động khẩu, mặc kệ vẻ mặt ngạc nhiên và khiếp sợ của đám người Mã Đức Hoa, hắn sóng vài cùng Tử Nguyệt bước vào.

-Các ngươi có định vào hay không?

Tử Nguyệt một lần nữa lại mất kiên nhẫn quát lớn. Tiếng quát của nàng lôi đám người trở về thực tại, Cả bốn vội nói:

-Tử Nguyệt cô nương chúng ta vào ngay, vào ngay.

Vừa bước vào trong đại trận, cằm của đám người Mã đức hoa lại rớt xuống đất vì kinh ngạc, Thiếu chủ từ đâu mà có được nơi này, phía trước bọn họ hiện ra một ngọn núi vô cùng hùng vĩ, chín ngàn chín trăm chín chín bậc thang từ chân núi uốn lượn lên tới đỉnh, trên đỉnh núi là một tòa lầu không ngớt tỏa ra ánh sáng màu trắng sữa. như vậy thì cũng thôi đi, nhưng đặc biệt ở chỗ nơi này linh khí vô cùng sung túc từ khí thế đã có thể so sánh với một số sưn môn lớn về độ nồng đậm. bọn người Mã Đức Hoa mừng rỡ cười không khép miệng tu luyện ở đây so với ngoài thực tốt trăm lần. Phút chốc Dương Thanh đã dẫn mọi người trở về động phủ ở phía sau núi, nơi hắn đạt được Âm Phủ Ma Châm. Sau vài câu phân phó cho bọn Mã Đức Hoa chọn nơi tu luyện, hắn cùng Tử Nguyệt tiến vào mật thất. Lần này bế quan hắn chính là muốn bố trí Tỏa Hồn Đại Trận. Trừu hồn luyện phách của Ngũ Hành Chân Nhân tìm ra công pháp thần kỳ ma lão nhắc đến trong tổng đàn của Ngũ Hành Tông khi xưa Luyện Hồn Phân Thân Thuật. có được thuật này, tương đương đương với có thêm vài cơ hội bảo mệnh. Nếu tu vi hắn mạnh mẽ mà nói tạo ra vô số phân thân cũng không có gì là không được. tuy nhiên nói đicũng phải nói lại, Ngũ Hành Chân Nhân năm đó đã là Ngưng Nguyên Trung Kỳ vậy mà Tu luyện thuật này vẫn bị phản phệ tới mức như vậy. Hắn chỉ là Trúc Cơ Trung Kỳ liệu rằng có mấy thành nắm chắc. trước hết có lẽ cứ Tu luyện Ngũ Hành Chân Ma Kinh thì hơn. Hắn dừng suy nghĩ lại nói với Tử Nguyệt:’

-Tử Nguyệt giúp ta bố trí Tỏa Hồn Đại Trận

-Được

Tử Nguyệt hé miệng anh đào thổi ra một luồng linh khí hai tay nàng đánh ra vô số đạo pháp quyết, linh lựcđược nàng quán chú đan xen với nhau thành một trận đồ phúc tạp vô cung. Dương Thanh cũng ngưng thần hai tay kết thủ ấn đánh ra vô số đạo linh lực, Tinh Nguyên Thạch dưới sự điều khiển của hắn nhẹ nhàng bay vào trung tâm Tỏa Hồn Đại Trận, ngay khi Tinh Nguyên Thạch dung nhập vào trận pháp, toàn bộ đồ hình trong trận run rẩy rồi tỏa ra kim quang chói mắt. đúng lúc này Tử Nguyệt phun ra một luồng tiên huyết nhắm Tinh Nguyên Thạch thổi tới. đợi Tinh Nguyên Thạch hấp thu hết tiên huyết của mình Tử Nguyệt hô lớn:

-Chú nhận

Dứt lời kim quang đại thịnh, trận pháp mơ hồ truyền ra sát khi ngập trời. Kim quang dần dần biến đổi thành Tử Quang sát khí từ Tỏa Hồn Đại Trận không ngừng tràn ra. Trận pháp đã hoàn toàn khởi động:

Dương Thanh thoáng huy động thần niệm. từ Âm Dương Giới của hắn Nguyên Anh của Ngũ Hành Chân Nhân bay ra tiến thẳng vào dại trận. khi vừa chạm vào trận pháp Nguyên Anh liền phát ra tiếng kêu thống khô vô cùng:

-Đồng Mã Kỳ dù ta có thành ma cũng không tha cho người

-- Thành ma, ngươi nghĩ ngươi sẽ thành ma được sao. Ta không cho phép.

Ngũ Hành Chân Nhân không thể không thừa nhận là Dương Thanh nói đúng. Nguyên Anh đã bị hắn phong tỏa không thể tiến nhập luân hồi, giờ lão sống hay chết cũng chỉ do ý niệm của người thanh niên trươc mặt. nhưng mấy ngàn năm tu đạo của lão không hề là vô ích đạo tâm của lão cứng rắn vô cùng, lão thà chết cũng không chịu nói ra bí pháp Luyên Hồn Phân Thân Thuật, chính vì vậy hắn mới phải khổ công bố trị Tỏa Hồn Đại Trận này. Lần này hắn quyết dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ của mình sưu hồn một sĩ Ngưng Nguyên hàng thật giá thật. không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc để Tử Nguyệt làm việc này nhưng hắn nhận ra rằng, nguyên thần của nàng tuy mạnh mẽ nhưng dù sao cũng mới là pháp bảo thông linh biến hóa thành người mặc dù tu vi cao cường nhưng tiên thức có chút không đủ, thậm chí so với hắn còn kém một chút, khuyết điểm này của Tử Nguyệt sau vài trăm năm ma luyện có thể hoàn toàn bị xóa bỏ, nhưng trước mắt hắn không thể đợi vài trăm năm được, Luyện Hồn Phân Thân Thuật này hắn nhất định phải có, Kết hợp với Ngũ Hành Thi Ma kia, hắn mới có thể bảo vệ mình, hắn tự tính toán bản thân mình đã gây thu chuốc oán khá nhiều, nếu không có cơ trí thì với tu vi của hắn hiện tại đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, thực lực vi tôn, hắn phải điên cuồng gia tăng thực lực đây mới là thượng sách. Hắn thu lại tâm thần nhìn vào Nguyên Anh của Ngũ Hành Chân nhân cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.