Dương Thanh Ký

Chương 92: Chương 92: Trở mặt




Bên Mộc Đạo bọn Đặng Dung gặp phải một bầy quái thú. Thì bên này bọn Dương Thanh cũng không dễ chịu gì. Trước mặt hắn là một con sông dung nham nóng chảy không biết là rộng nhiêu. Nhiệt hỏa toả ra ngùn ngụt. Linh khí hộ thân của hắn đang bị bào mòn đi trông thấy. Hắn cau mày nhìn dòng dung nham đang chảy rồi hỏi Ngũ Hành Chân Nhân.

- Tiền bối. Làm sao để qua được nơi này.

Ngũ Hành Chân Nhân lẳng lặng nhìn dòng dung nhan trôi qua trước mặt. Năm xưa lão từng qua đây, giờ đây sau nhiều năm quay lại. Không ngờ thân thể đã không toàn vẹn. Lão thở dài rồi bảo hắn.

- Năm xưa ta qua đây vẫn còn là tông chủ phong quang vô hạn. Không ngờ quay lại lẫn nữa thì lại thành ra thế này đúng là tu tiên tàn khốc.

Dương Thanh không vội thúc dục lão mà vẫn cứ im lặng đứng đó. Sau một hồi cảm khái lão cười rồi quay qua Dương Thanh:

- Xin lỗi tiểu hữu. Vừa rồi lão phu nhất thời nhớ lại chuyện xưa.

- Tiền bối, không cần nghĩ ngợi.

Lão nhìn quanh rồi chỉ về phía bên kia bờ sông:

- Tiểu hữu thấy bức tượng kia không?

Theo tay lão chỉ. Dương Thanh thấy bên kia bờ sông là một bức tượng đá cao cỡ hai mươi mấy trượng, tạc một quái nhân có bốn tay. Trước ngực quái nhân là một vòng tròn có kí hiệu ngũ hành. Hắn gật đầu với lão coi như đã thấy. Lão lại chỉ về phía tay phải.

- Tiểu hữu xem. Ở kia có một cái tháp nhỏ. Trên tháp có một sợi dây xích làm bằng Hàn Thiết chúng ta sẽ dùng sợi xích đó qua sông.

Dương Thanh nghi hoặc nhìn tòa tháp đá ba tầng kia rồi hỏi:

- Vãn bối vẫn chưa hiểu lắm.

- Ha Ha, đạo hữu cứ làm theo lời ta là được

Lão bảo hắn đứa đến chân ngọn tháp đó rồi nói:

- Khúc sông này có trận pháp không chế phi hành. Nếu không phải là đệ tử bổn môn biết bí mật này thì khó lòng mà qua nổi.

Lên đến đỉnh tháp. Hắn đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy trong này rộng cỡ bảy, tám trượng vuông. Khắp nơi chỉ toàn là gạch vụn. Ở một phía có một chiếc hương án, sau hương án là ba pho tượng cao năm trượng làm bằng đá, kì lạ là các khớp của pho tượng đều là dung nham nóng chảy, như thể được dùng thay cho dây chằng. Ba pho tượng này pho thứ nhất và thứ hai cầm hai cỗ quan tài đá. Riêng pho thứ ba thì trên tay và vòng qua cổ là một sợi xích to cỡ cổ tay bằng đá. Sau khi đã xác định không còn vật gì trong này nữa thì hắn mới nghi hoặc hỏi lão:

- Ngũ Hành tiền bối. Thứ cho ta ngu muội. Nhưng sợi xích hàn thiết mà người nói, không phải là trên tay bức tượng kia chứ. Ngũ Hành Chân Nhân chậm rãi nở nụ cười rồi gật đầu. Trong sự ngạc nhiên của hắn. Tiếng của lão vang lên.

- Tiểu hữu truyền linh lực vào bức tượng đó đi.

Hắn gật đầu rồi đặt tay lên bức tường. Từ đan điền của hắn, một luồng linh khí ào ạt tuôn ra dung nhập vào bức tượng. Sau khi bức tượng hấp thu khá nhiều pháp lực cửa hắn thì bắt đầu biến đổi. Toàn thân bức tưởng phát ra quang mang bức người rồi như thể có linh tinh, nó đứng thẳng người dậy đi về phía cửa sổ, đối diện với bức tượng khổng lồ phía bên kia. Hai tay nơ nâng sợi xích lên rung nhẹ, lớp đã bên ngoài sợi xích biến mất. Lộ ra sợi hàn thiết bên trong. Pho tượng này vung tay, sợi hàn thiết uốn éo như một con linh xa rồi bay thẳng sang phía bên kia. Gắn vào cái đồ án ngũ hành thành một khối. Thấy mọi việc đã thành lúc này Ngũ Hành Chân Nhân mới thở phào rồi nói

- Tiểu hữu. Chúng ta theo sợi xích này sang bên kia.

Dương Thanh nhìn sợi xích băng qua sông rồi gật đầu thầm nghĩ. Cơ quan ở đây thật xảo diệu vô cùng. Không ngờ lại biết kêta hợp cả kỹ thuật của thế tục với thần thông của tiên gia, khiến cho nơi đây rất khó bị công phá. Những nơi dùng tiên lực gia trì thì phàm nhân và tu tiên giả cấp thấp đừng hòng phá được. Nhưng những nơi dùng cơ quan của thế tục thì lại không có một chút pháp lực ba động nào. Tu tiên giả không biết trước mà muốn tìm ra thì đúng là mò kim đáy bể. Hắn mang theo Lục Xuân Quyền đặt chân lên sợi xích rồi chậm rãi bước sang bờ bên kia. Vừa hạ chân xuống đất. Dương Thanh đã dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía trước. Đến cuối thông đạo, gần như là cùng một lúc. Từ một phía khác bốn người Đặng Dung cũng hiện ra. Vừa nhận ra nhau. Hắc Sát Ma Tôn đã cười ha hả:

- Ồ. Lục lão nhi. Xem ra tên tiểu tử đi cùng ngươi có chút chân tài lực học. Một mình mà cũng đưa ngươi tới được nơi này.

Ngũ Hành Chân Nhân chỉ hừ lạnh. Mà không thèm trả lời. Hắc Sát Ma Tôn vẫn giữ nụ cười tươi rồi nói tiếp:

- Ta đây cũng không nhiều lời. Đoạt Phách Đan không phải dễ lấy như vậy. Chúng ta liên thủ lấy được ra rồi hãy nói. Thế nào.

Ngũ Hành Chân Nhân vẫn không nói gì. Vè mặt lão nhìn về phía Hắc Sát Ma Tôn không nhìn ra hỉ, nộ gì cả. Hắc Sát Ma Tôn cũng ngửa mặt lên nhìn trời mà mặc kệ lão. Cuối cùng một lục lâu sau với một vẻ bất đắc dĩ, lão mới gật đầu nói:

- Được, bản nhân đồng ý. Bất quá, ngươi đừng hòng giở trò. Chúng ta tách ra lâu như vậy đã không còn dung hợp được nữa.

- Hừ điều này là đương nhiên. Ai nuốt được Đoạt Phách Đan sẽ có thực lực thôn phệ người kia. Đây chính là thiên đạo.

Sau khi đã ngã giá xong xuôi với nhau. Cả đám sáu người cùng bước đến cánh cửa trước mắt. Bỗng nhiên Hắc Sát Ma Tôn bất ngờ đưa tay cuốn về phía Minh Đạo Hồng. Ở bên này Ngũ Hành Chân Nhân cũng không ngồi yên từ người lão một đám mây màu vàng nhạt tuôn ra hướng về phía Dương Thanh. Nhưng hắn đã đề phòng từ trước vội vã truyền linh lực vào Hỏa Lân Bào. Bộ áo bào này lập tức căng phồng lên đẩy bật đám mây này về một phía còn bản thân hắn nhanh chóng lui lại. Vỗ vào túi trữ vật hai thanh Vô Cực Đao lập tức bay ra chắn trước mặt hắn. Thấy một kích của mình lại bị một tên Trúc Cơ nhãi nhép chống trả được. Ngũ Hành Chân Nhân không khỏi ngạc nhiên nhưng lão không hề dừng lại. Thay vì tiếp tục công kích Dương Thanh thì lão lại chỉ huy đám mây về phía Đặng Dung. Nhưng một lần nữa lão lạo đánh giá thấp tên này chỉ thấy hắn cấp tốp lui lại quăng ra một cỗ quan tài. Từ trong đó một cương thi bay ra. Nàng khoảng hơn hai mươi tuổi toàn thân kim quang đại thịnh chống trả lại đám mây vàng của Ngũ Hành Chân Nhân. Khi lão và Hắc Sát Ma Tôn thấy mỹ nữ này thì lập tức biến sắc thốt lên:

- Ngũ Hành Thi Ma

- Kim Linh Ma Nữ.

Ma nữ này vừa xuất hiên. Đặng Dung lập tức vứt ra thêm bốn cỗ quan tài nữa. Từ trong đó bốn cô gái nữa lần lượt bay ra. Ngũ hành thuộc tính chuyển động ầm ầm. Phá nát đám mây vàng của Ngũ Hành Chân Nhân. Sau phút sững sờ Hắc Sát Ma Tôn cười ha hả nói:

- Lục lão nhi. Xem ra ngươi quá già rồi.

Miệng lão nói nhưng tay lão không dừng lại một quỷ trảo màu đen lao tới Ngô Hải túm lấy lão. Trong khi tay kia của lão đã đánh cho Minh Đạo Hồng hôn mê bất tỉnh.

Sau khi đắc thủ. Lão dùng ánh mắt bgoan độc nhìn về phía Dương Thanh và Đặng Dung lúc này đã tự động đứng sát lại với nhau ở một góc:

- Các ngươi có thể sống sót cũng là duyên số. Pháp trận do chúng ta đặt ở đây năm xưa chỉ cần từng này máu là đủ rồi. Khôn hồn mau đưa bổn mạng tinh hồn cho chúng ta. Vừa hay ta đang cần thủ hạ. Nếu không đây chính là kết cục của các ngươi.

Vừa nói lão vừa ném Ngô Hải và Minh Đạo Hồng vào pháp trận trước cảnh cửa. Hai người vừa chạm vào trận thì đã bị hút thành hai cái xác khô. Rơi xuống đất, sau khi có tinh huyết. Hai tiếng Ông Ông vang lên. Những đồ hình khó hiểu từ pháp trận hiện lên, một loại kí tự cổ xưa phủ đầy hai cánh cửa. Những ký tự này sáng lấp lánh bắt đầu từ ngoài rìa tiến vào trung tâm cánh cửa. Ngay khi đến đó, nó biến thành một vùng sáng màu bạc. Thấy cảnh này cả hai lão ma đều nở nụ cười. Hắc Sát Ma Tôn quay sang nói:

- Thông đạo đã mở. Thời gian suy nghĩ của các ngươi đã hết. Mau dâng bổn mạng tinh hồn.

Ngũ Hành Chân Nhân cũng gật gù cái đầu.

- Không phải bản nhân về sau ra ngoài còn chưa quen, cần người hầu hạ thì với hai tên Trúc Cơ các ngươi mà muốn theo tq là không có khả năng đâu. Hãy thức thời có khi còn kéo dài mạng sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.