Dương Thanh Ký

Chương 117: Chương 117: Tử Nguyệt hồi tỉnh




Mấy ngày sau đó. Hắc Sát Giáo còn chưa kịp điều tra. Thì đã lại xảy ra chuyện. Trong một đại điện. Giáo chủ Hắc Sát Giáo đang Đoan Mộc Kiếm Nam đang ngồi đó. Vẻ mặt của lão âm trầm tới cực điểm. Bên cạnh lão là mấy gã chấp sự đang xuôi tay cúi đầu đứng đó. Mấy tên này vừa báo cho hắn rất nhiều hung tin. Trong ba ngày hôm nay đã có hơn hai chục đệ tử cấp thấp của Hắc Sát Giáo ngã xuống. Và hơn chục tên khác bị thương không nhẹ. Mặc dù so với cơ ngơi của Hắc Sát Giáo mà nói. Hai chục tên đệ tử bị chết không tính là cái gì. Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài. Đường đường là một trong ba thế lực nhất lưu ở nơi đây. Vậy mà lại không dám làm gì. Chỉ co đầu rụt cổ, vậy thì mặt mũi của Đoan Mộc Kiếm Nam chắc phải vứt cho chó gặm rồi. Lão hung hăng truyền lệnh xuống,

- nhanh,... nhanh điều tra cho ta. Ta muốn mang xác hắn bằm thây vạn đoạn.

......

Cực Âm Môn. Trong một tòa đình viện ưu nhã. Dương Thanh đang lặng lẽ ngồi nhìn ra mặt hồ phía trước. Gió thổi khiến mặt nước lăn tăm nhè nhẹ. Thỉnh thoảng lại có vài chú chim nhỏ hót líu lo. Quả thật khung cảnh vô cùng thơ mông.

- Haizda. Người cũ nay đâu. Thanh Hương khi nào ta mới gặp lại nàng. Mặc dù ta không hiểu, tại sao nàng lại rời bỏ ta không lời từ biệt. Ta tin rằng nàng có nỗi khổ riêng. Chờ ta một chút. Cho dù mất bao nhiêu lâu. Ta cũng sẽ gặp lại nàng.

Hắn thở dài. Nhìn ra xa xăm. Có lẽ hắn đang nhớ đến ngày còn trên tiên đảo. Mới thế mà đã mấy trăm năm trôi qua. Hắn còn đang nghĩ ngợi không thôi chợt một giọng nói trẻ con vang vọng trong thức hải:

- Ngươi có thể ngừng ủy mị đi được không. Ta cảm thấy buồn nôn.

Giọng nói khiến hắn giật mình:

- Tử Nguyệt. Là ngươi sao. Ngươi đã tỉnh lại rồi.

Hắn còn chưa nói xong. Một đạo ánh sáng từ mì tâm của hắn, bắn ra phía trước. Quang mang tán đi một thân ảnh thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi hiện ra trước mắt. Thiếu nữ có khuôn mặt vô cùng thanh tú. Chỉ có thể dùng bốn chữ. Thanh tú mĩ lệ để hình dùng. Toàn thân nàng vận một chiếc váy màu hồng. Mặc dù chưa phát triển hết nhưng cũng đã lờ mờ nhận thấy đường nét. Đây chính là Tử Nguyệt hóa thân của Hỗn Nguyên Tán năm xưa. Vừa hiện ra, nàng đã nhào vào ôm chặt lấy Dương Thanh kêu lên:

- Ta nhớ ngươi.

- Mau buông ra. Nam nữ thụ thụ bất thân. Hừ.

Dương Thanh đẩy Tử Nguyệt ra rồi hỏi:

- Mấy năm này ngươi như thế nào. Lúc trước ngươi nói phải ít nhất năm trăm năm ngươi mới tỉnh lại cơ mà.

Bị Dương Thanh đẩy ra. Tử Nguyệt trừng mắt nhìn hắn rồi nói:

- Ta chỉ là tạm thời khôi phục lại một chút. Muốn đạt đến thời kì toàn thịnh còn rất lâu nữa. Cũng cần không ít đan dược.

Dứt nời nàng lườm hắn rồi nói:

- Sao hả. Không thích ta tỉnh lại sao.

- Nào dám. Nào dám. Ngươi tỉnh lại là ta mừng rồi.

Dương Thanh vội vã xua tay. Hắn hiểu rõ, một khi con gái đã nổi giận thì thật là nguy hiểm. Chợt hắn nhìn chắm chằm vào Tử Nguyệt rồi hỏi.

- Ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì. Sao ta chưa bao giờ nhìn ra khí tức trên người ngươi vậy

- Đoán xem. Nàng nhìn Dương Thanh cười mỉm.

- Ngươi mạnh hơn ta rất nhiều. Là Kết Đan sao.

- Kết đan. Ngươi cũng quá coi thường bổn cô nương đi.

- Hả. Chả lẽ lại là....

Dương Thanh trưng bày ra một vẻ mặt ngốc trệ. Mồm hắn há to đến mức có thể đút vừa quả trứng gà. Nàng là Ngưng Nguyên sao. Trời ạ. Một Ngưng Nguyên cảnh giới đi theo mình lâu như vậy. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Thanh. Tử Nguyệt vô cùng đắc ý:

- Hừ. Ngưng Nguyên thì tính là cái gì. Bổn cô nương thời kỳ toàn thịnh cảnh giới của ta đã là Hóa Anh hậu kì. Chỉ là vì chủ nhân trước của ta vô cùng mạnh mẽ nên ta không cần thiết biến thân. Luôn để hình dạng hôn nguyên tán. Lần đầu tiên biến thành người chính là ta gặp ngươi. Hừ. Năm đó nếu không phải ta bị trọng thương. các ngươi đừng hòng còn ai sống sót.

Miệng của Dương Thanh còn há to hơn nữa:

- Hóa Anh Hậu kỳ. Trời ạ. Bằng với Ngụy phu nhân sao. Tuổi đời còn trẻ như thế.

Tử Nguyệt lại trợn mắt:

- Còn trẻ. Ngươi đúng là tên đần độn. Nếu tính tuổi ta còn nhiều tuổi hơn tất cả đám người quanh đây cộng lại.

Dứt lời nàng lại hỏi:

- Mấy năm nay ngươi sống thế nào.

Hắn còn chưa kịp trả lời thì Tử Nguyệt đã lên tiếng.:

- Có người đến. Ta đi trước một lát.

Ánh sáng lại nhá lên. Một đao lưu quang lại biến mất trong mi tâm của hắn. Nàng vừa biến mất. Có bốn thân ảnh hiện ra. Bốn người cung cung kính kính:

- Ra mắt, thiếu chủ

- Miễn lễ.

Sau khi đứng lên. Mã Đức Hoa vội hướng Dương Thanh nói:

- Hồi bẩm thiếu chủ. Dựa theo kế hoạch của thiếu chủ. Chúng thuộc hạ đã an bài bẫu rập. Tiêu diệt cũng khá nhiều đệ tử cỉa hai bên. Tuy nhiên theo thuộc hạ thấy nếu muốn hai môn phái này thực sự xảy ra hận thù chỉ sợ còn chưa đủ.

Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời Mã Đức Hoa:

- Được rồi. Bước tiếp theo có lẽ cần phải có mấy tên Trúc Cơ, hoặc Kết Đan để ra tay mới ổn thỏa.

Bốn người Mã Đức Hoa đưa mắt nhìn nhau. Thiếu chủ quả là cường hãn a. Trúc Cơ là đồng cảnh giới còn có thể may mắn chiến thắng. Chứ Kết Đan kỳ chính là tồn tại cao cao tại thượng. Bình thời họ chỉ dám từ xa ngước nhìn. Vậy mà thiếu chủ nói đánh đánh, giết giết không khỏi quá dọa người.

Lệ Xuân đi lên trước cung kính nói:

- Hồi thiếu chủ. Trúc Cơ nếu bốn người bọn thuộc hạ liên thủ mà nói. Diệt sát quá dễ dàng. Nhưng còn Kết Đan. Theo ngu ý của thuộc hạ. Chúng ta không cần thiết phải trêu vào. Từ từ nghĩ cách cũng không muộn.

Hắn thấy bọn Mã Đức Hoa và Lệ Xuân bốn người. Luôn tỏ ra trung thành cảnh cảnh. Câu nào cũng có ý muốn tốt cho mình. Hắn thực sự cũng hơi cảm động. Chỉ vì năm xưa Tiêu gia có ơn với họ mà bây giờ họ lại tận lực như vậy. Trên con đường truy cầu đại đạo. Có thể làm như vậy cũng không có mấy người. Hắn phất tây bảo Lệ Xuân ngừng lại:

- Ta biết bốn người các ngươi có ý tốt. Nhưng việc này ta có năm sáu thánh nắm chắc. Dù có thất bại ta cũng có thể bảo toàn cái mạng nay. Các ngươi không cần lo lắng, chỉ cần làm theo lời ta là được.

Hắn biết mình không hề nói quá. Chỉ cần có Âm Dương Giới Chỉ trong tay. Cho dù là cảnh giới Hóa Anh trong truyền thuyết, nếu hắn đã không muốn ra cũng đừng mơ tưởng bắt được hắn. Nhưng hắn cũng biết đây chỉ là lý thuyết mà thôi. Pháp lực của hắn vẫn chưa đủ để ở trong Âm Dương Giới thời gian quá lâu. Nên sau này hành sự cũng nên cẩn thân một chút. Đợi bốn người kia cũng kính rời đi. Tử Nguyệt mới lại hiện thân ra bên cạnh hắn:

- Ngươi cũng thật là quá cuồng vọng đi. Chỉ bằng vào ngươi mà muốn đấu với Kết Đan kỳ sao. Thuần túy là tìm chết.

Dương Thanh mỉm cười:

- Tìm chết hay không. Phải thử mới biết được. Hắc hắc...

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.