Bên trong thành không có tiếng huyên náo lớn, cũng không có một tia sinh khí. Mộ Phi Sắt nhìn qua một lượt, chỉ thấy những căn nhà ngói cũ nát xen kẽ nhau, còn có
vài tiểu hài tử sắc mặt xanh xao. Con đường chỉ toàn là bùn đất, sáng
sớm vừa trải qua một cơn mưa nhỏ, làm mặt đường càng thêm loang lổ.
Đoàn người của Mộ Phi Sắt đột nhiên xuất hiện, làm kinh động đến đám tiểu
hài tử đang chơi trước nhà, tiếp theo là liên tục truyền đến những giọng nói non nớt:
“Cha, nương, lại có người đến lấy tiền kìa!”
“Bọn họ mang theo thật nhiều người a!”
“A... có con sói đang bốc lửa... quái vật...”
Đây là tình huống mà Mộ Phi Sắt chưa từng nghĩ tới. Trước khi đến đây,
trong đầu nàng ảo tưởng ra vô số cảnh tượng nghèo rớt mùng tơi của Thần
Khí Chi Địa. Nhưng trên thực tế tràng diện này lại làm nàng càng thêm
kinh ngạc.
Đợi cho Mộ Phi Sắt bước xuống xe ngựa, chân dẫm nhát
trên bùn đất lầy lội, thì những tiểu hài tử kia đã sớm hoảng loạn chạy
khỏi. Hình thức hoan nghênh cũng rất đặc biệt, nhưng đáng tiếc nàng lại
vô cùng không thích chút nào!
Trong lúc mọi người không biết phải làm sao, thì từ xa đi đến một đám nam tử
quần áo tả tơi. Đi đầu là một lão giả khoảng chừng bảy tám chục tuổi,
trên người đầy bụi đất, gương mặt khắc khổ hết sức tang thương.
Mộ Phi Sắt còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lão nhân kia đã chắp tay vái
chào, cánh tay gầy trơ xương còn dính bùn đất loang lổ. Lão nhân mở
miệng run run nói: “Các vị đại nhân, đám tiểu nhân không còn lương thực
để giao nộp. Kính xin tha cho bọn tiểu nhân một con đường sống!”
Mộ Phi Sắt khẽ giật mình, lập tức hỏi: “Ngươi là quản sự của nơi này sao?”
“Dạ thưa, tiểu nhân không phải quản sự.” Lão nhân thấy người đang nói
chuyện với mình là một tiểu cô nương bộ dáng thanh tú, cũng không dám
nói thêm cái gì. Nhất là khi nhìn đến bên người nàng còn có một con sói
toàn thân bốc hỏa, hai chân lại càng phát run.
“Quản sự Lưu Tư Tài ở đâu?” Mộ Phi Sắt nhíu mày hỏi. Cái
thành trì lụi bại này cũng có một quản sự tạm thời do triều đình Khang
Quốc bổ nhiệm tới, người này về sau cũng sẽ là cấp dưới của nàng. Bất
quá xem tình hình trước mắt, quản sự gọi Lưu Tư Tài kia chắc cũng là có
tiếng không có miếng a!
Lão nhân nghe Mộ Phi Sắt nói vậy, có chút sững sờ, lén lút dùng ánh mắt trao đổi với những người phía sau lưng.
Lại đối với yêu cầu của Mộ Phi Sắt nói quanh co, úp úp mở mở. Mộ Phi Sắt chợt hiểu, chắc hẳn Lưu quản sự này cũng là bá chủ một phương ở đây,
những dân chúng này tất nhiên không dám nhiều lời.
“Vậy được rồi. Lão nhân gia, phiền ngươi mang chúng ta đi đến nha môn.”
Mấy người nghe Mộ Phi Sắt nói vậy lại càng mơ hồ, đang êm đẹp tại sao lại
phải đi đến nha môn làm gì? Thấy thiếu nữ nói chuyện kia quần áo sạch
sẽ, ăn nói bất phàm, phía sau lại dẫn theo rất nhiều binh sĩ. Lão nhân
cũng không dám chậm trễ, nhưng lão cũng không thể đem những người có
thân phận không rõ này tiến vào sâu bên trong thành, nhất thời không
biết làm sao cho phải.
Bộc Dương Mạch thấy thế, chậm rãi đi đến
bên cạnh Mộ Phi Sắt. Từ đầu đến giờ, mọi chuyện phát sinh hắn đều thu
vào trong đáy mắt, đối với cuộc sống sau này của Mộ Phi Sắt cũng rất
đồng tình, nói: “Lão nhân gia, người này chính là Tân Lĩnh chủ đại nhân
do chính Hoàng Thượng sắc phong. Sau này nơi này đều do nàng quản lý.
Bây giờ ngươi mau dẫn đường cho bọn ta vào đi!”
Bộ dáng của Bộc
Dương Mạch uy vũ bất phàm, trên thân lại mặc áo giáp, đứng bên cạnh bóng dáng nhỏ bé của Mộ Phi Sắt, thoáng chốc đã làm ý chí yếu ớt của đám
người đó tan không còn một mảnh.
Tạm thời không cần phải nói thân phận của Mộ Phi Sắt là thật hay giả, nhưng nhìn đến khí thế của vị thiếu tướng, xác thực là người có địa vị tôn
quý. Chân mấy người đều mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất xin tha mạng.
Mộ Phi Sắt cũng không phải người cổ hủ bắt bẻ người khác phải tuân theo lễ giáo, nhưng cũng không làm thân phận mình ngang hàng với dân chúng.
Nhưng một lão nhân lớn tuổi quỳ trước mặt mình, trong lòng vẫn không
được tự nhiên. Ra hiệu bảo Phú Quý dìu mấy người lên, ôn hòa nói: “Các
vị chớ có sợ hãi, mau dẫn đường là được.”
Thái độ hòa ái, giọng
điệu lại nhẹ nhàng. Mấy người cũng không còn biện pháp nào khác, đành
phải dẫn đoàn người của Mộ Phi Sắt hướng nội thành đi đến.
Dọc
hai bên đường cũng có rất nhiều người dân từ bên trong nhà nhìn lén ra
ngoài, ghé tai nhau thảo luận về đám người không rõ lai lịch kia, có vài tiểu hài tử bị uy phong của Bộc Dương Mạch hay Hỏa Lang mà sợ hãi khóc
oa oa trong nhà.
Mộ Phi Sắt nhíu mày nhìn tình cảnh hỗn loạn
trước mắt có chút chán nản, nhưng một lời cũng không nói, yên lặng đi
theo lão nhân dẫn đường. Rốt cục cũng đi đến một tòa nhà to lớn, xung
quanh cửa ra vào toàn bụi cỏ dại, tường xỉn màu cũ kỹ. Trên cửa chính
treo một bảng hiệu có vài chữ xiêu vẹo: “Cực Nhạc phủ.”
Lão nhân dẫn đường run run mở miệng: “Đại nhân, đây chính là nha môn.”
Mọi người im lặng, một trận gió lạnh bất chợt thổi qua, tiếng cọt kẹt phát
ra từ trên tấm biển hiệu cũ, sau đó trực tiếp rớt xuống đất, xung quanh
bất chợt lạnh ngắt.
Mộ Phi Sắt thầm thở dài một hơi, khẽ gật đầu, phía sau đi lên vài binh sĩ đẩy cánh cửa đang khép chặt kia mở ra.
Chứng kiến cảnh tượng hoang vu ở bên trong càng làm cho mọi người nghẹn
họng trân trối.
Nơi đây sẽ là nơi bắt đầu cuộc sống của nàng ở
Thần Khí Chi Địa a... Mộ Phi Sắt khẽ nắm chặt hai tay lại, dẫn Hương
Liên cùng Phú Quý, còn có Bộc Dương Mạch đang mang theo sắc mặt nghiêm
túc đi vào bên trong. Nơi đây giống như địa phương cho quỷ ở, thiếu chút nữa làm Hương Liên nhát gan bật khóc.
Mộ Phi Sắt ngẩng đầu nhìn
trời, trong lòng thầm kêu trời. Nhưng nàng biết hiện giờ không có thời
gian cho nàng than trời. Mộ Phi Sắt lại bảo lão nhân đi tập hợp tất cả
mọi người lại trước phủ.
Cũng không đợi Mộ Phi Sắt mở miệng, Bộc Dương Mạch đã phân phó người đi thu dọn
lại tòa phủ. Cũng không hỏi qua ý kiến của Mộ Phi Sắt, đem toàn bộ lương thực dỡ xuống, rồi sai người đưa ngựa đến bãi đất trống bên cạnh.
Hương Liên cùng Phú Quý cũng ba chân bốn cẳng đi xem xét, dọn dẹp sạch sẽ
gian phòng mà Mộ Phi Sắt sẽ dùng. Hai người kinh động đến đám chuột nhắt trong nhà, nhất thời truyền đến tiếng thét chói tai của Hương Liên,
cùng với thanh âm xột xoạt do đoàn chuột gây ra hòa cùng một chỗ, trở
nên vô cùng náo nhiệt.
Mộ Phi Sắt nhìn mọi việc trước mắt, trong
con ngươi đen láy cũng không có nhiều cảm kích mà chỉ một mảnh trầm
tĩnh. Bộc Dương Mạch lại có chút tiếc nuối. Cảm xúc biến hóa trong mắt
của Bộc Dương Mạch cũng không thoát khỏi tầm mắt của Mộ Phi Sắt, cảm
thấy vị thiếu tướng trẻ trước giờ luôn xem nàng không vừa mắt này, hiện
giờ lại rất có tình người a!
Yến Minh cho Hỏa Lang trở về trong
Hồn Nguyên Châu của mình, vẫn một bộ dáng trầm tĩnh đứng phía sau Mộ Phi Sắt, ánh mắt yên tĩnh, giống như cho dù xung quanh có xảy ra chuyện gì
cũng không có quan hệ gì tới hắn.
Từ đằng xa, bên ngoài phủ vang lên tiếng leng keng, tựa hồ là dân chúng
đang đi tới đây tập hợp. Mộ Phi Sắt đứng ở chỗ lúc nãy biển hiệu vừa rơi xuống, híp mắt nhìn đám người đang đi đến. Chính mình như đi lạc vào
một cái xóm xem như nghèo nhất Khang quốc, mà không may chính là xóm
nghèo này từ ngày hôm nay thuộc trách nhiệm của nàng a!
Khi đám
dân chúng đến nơi, liền nhìn thấy một tiểu cô nương đang đứng trên thềm
cao nhìn bọn họ. Phía bên trong ngoại trừ có tiếng bưng bê đồ đạc do đám binh lính gây ra, toàn bộ hiện trường đều lộ ra vẻ yên tĩnh quỷ dị. Đám dân chúng đứng trước cửa đều một bộ dáng xanh xao vàng vọt, thần sắc
hoảng sợ, tuyệt vọng giống như cá nằm trên thớt, làm cho lông mày Mộ Phi Sắt chau lại.
“Các vị, từ nay về sau ta sẽ là Lĩnh chủ của Thần
Khí Chi Địa. Yêu cầu của ta chỉ có một, đó là từ nay trở đi, các ngươi
phải tuyệt đối nghe theo ta.”
Mộ Phi Sắt vốn là muốn nói những
lời ôn hòa ấm lòng người, nhưng khi nhìn đến bọn họ, nàng rất nhanh liền loại bỏ ý nghĩ này đi. Cường giả vi tôn, có lẽ là điều cần nhất lúc
này.
Đám người phía dưới có chút
xôn xao, nhưng một lúc sau lại khôi phục bầu không khí như lúc đầu. Mộ
Phi Sắt có chú ý đến một số người đang mang biểu tình chờ xem kịch vui,
khóe miệng nàng khẽ mím lại, tiếp tục hỏi: “Ở đây có ai biết chữ.”
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người lão nhân lúc nãy vừa dẫn đường cho nàng, bên cạnh lão còn có một tiểu nam hài. Thấy ánh mắt của mọi
người, lão nhân liền bất đắc dĩ nói: “Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng
biết một ít chữ.”
“Tốt! Mọi người xếp hàng, lần lượt từng nhà
tiến lên báo cáo chi tiết trong nhà có bao nhiêu người. Gồm tên, tuổi,
am hiểu việc gì, không thể dấu diếm. Lão nhân gia, sau đó phiền người
thống kê lại cho ta tình huống của tất cả mọi người ở trong thành. Mọi
người đã nghe rõ chưa?”
Mộ Phi Sắt trầm giọng nói, trên thân thể gầy nhỏ lại phát ra khí thế không gì địch nổi.
Mọi người có chút sững sờ, nhưng bọn họ bao lâu nay đều bị áp bức bóc lột
đã quen, cho nên đều vô ý thức mà phục tùng, không có phản đối. Thấy mọi người đều một bộ dáng khúm núm làm theo, Mộ Phi Sắt bất đắc dĩ sai
Hương Liên chuẩn bị tốt giấy mực. Trước phủ đặt một cái bàn, bắt đầu
công cuộc thống kê dân sinh...
Bộc Dương Mạch cũng chỉ đứng một
bên nhìn xem, đối với từng lời nói hành động của Mộ Phi Sắt hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lúc trước nàng không giống như người biết quản lý sự vụ,
nhưng có lẽ là do hắn suy nghĩ một cách quá phiến diện a!
Bộc Dương Mạch đang chìm đắm vào suy nghĩ của
mình, lại bất chợt nghe đến thanh âm nhẹ nhàng của Mộ Phi Sắt: “Bộc
Dương thiếu tướng, đêm mai chính là đêm giao thừa, vì ta mà liên lụy
thiếu tướng không thể đón năm mới ở nhà, thật sự có lỗi a!”
Lông
mày tuấn tú khẽ nhếch lên, Bộc Dương Mạch vừa định trả lời, chợt có một
thanh âm quái dị truyền đến: “Các ngươi đều chết ở trong này làm gì? Còn không mau đi làm việc cho Lão Tử!”