Một đêm này Mộ Phi
Sắt cũng chưa có kịp chợp mắt, thì ánh sáng bình minh đã xuất hiện. Bóp
cái cổ đã cứng ngắc, nhìn bản thống kê ở trên bàn, thầm than quả nhiên
làm quan cũng không dễ gì a!
Người xưa từ trước đến nay đều dậy
từ sáng sớm, ở cái thế giới này cũng không ngoại lệ. Bộc Dương Mạch từ
sáng sớm đã mang theo một đám binh lính đến bãi đất trống bên cạnh phủ
để luyện công buổi sáng.
Do không biết chủ ý tiếp theo của Mộ Phi Sắt là gì, cho nên những người được sai đi đưa nguồn nước về gần thành
đã trở về, cùng với đám người còn lại ở trong thành, đều tập trung đông
đủ trước phủ, im lặng chờ Mộ Phi Sắt phân phó.
Mộ Phi Sắt sững sờ nghe Phú Quý nói trước cửa tụ tập rất đông dân chúng, liền nhớ tới lời
nói, muốn mọi người hết thảy phải nghe theo an bài của mình ngày hôm
qua. Nàng không ngờ rằng dân chúng trong thành sẽ đem lời nói của mình
lọt vào tay, nhưng mà không biết thành ý của những người này như thế nào a!
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng Mộ Phi Sắt cũng không để mọi
người chờ quá lâu. Vừa đi ra đến cửa thì thấy Bộc Dương Mạch đang đi
vào.
Bộc Dương Thiếu tướng nhìn thấy nàng liền đen mặt, cao giọng dặn dò vài câu, liền mang theo một đám binh lính nói là đi tuần tra
xung quanh thành. Trước khi đi còn lưu lại năm mươi binh lính để cho
nàng sai khiến.
Mộ Phi Sắt cũng không biết hôm qua vị Thiếu tướng này vẫn đang êm đẹp, mà tại sao hôm nay lại bị cái gì nữa. Nàng cũng
lười hao tâm tổn trí để suy nghĩ những việc này, thuận tay sai năm mươi
binh sĩ đem vạn thạch gạo mà Lão hoàng đế ban thưởng cho nàng, chuyển
vào trong nhà kho của phủ.
Chẩn bị xong mọi việc, lúc này Mộ Phi
Sắt mới nhìn đến những người dân vẫn còn đang kinh sợ. Nàng cũng không
muốn vừa mới sang năm mới mà lại đi trách móc mọi người quá nhiều, cho
nên thanh âm cũng nhu hòa đi không ít:
“Hôm nay là ba mươi, mọi
năm các ngươi trải qua ngày này như thề nào, ta cũng không biết. Nhưng
là, kể từ ngày hôm nay, nếu Thần Khí Chi Địa đã là lãnh địa của ta, thì
mọi nơi đều phải có không khí giống như nhau. Bây giờ, mỗi hộ gia đình
tính theo đầu người, mỗi người được năm mươi cân gạo. Nhan Lão, Nhan
Đông, hai người đi theo ta để ghi chép lại.”
Tin vui này tới quá
bất ngờ, làm cho mọi người nhất thời trở nên thẫn thờ. Sau nửa ngày,
thanh âm của một tiểu hài tử vang lên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta sắp có
cơm ăn sao?”
Đứa nhỏ còn chưa có hỏi xong, thì đã bị người mẫu
thân bên cạnh bịt mồm lại. Hai mẹ con cùng nhau quỳ xuống, liên tục cầu
xin tha thứ.
Tỷ tỷ xinh đẹp? Xưng hô này ngược lại làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy rất mới mẻ. Nàng cười cười, đưa tay ngăn lại hành động dập đầu của hai mẹ con kia, nói: “Đúng, các ngươi sẽ có cơm ăn. Bất quá,
cơm này cũng không phải là ăn chùa.”
Lời Mộ Phi Sắt vừa nói xong, trên mặt rất nhiều người liền hiện lên biểu tình “Ta biết ngay như vậy
mà!”, chỉ có Nhan Lão nhìn về phía Mộ Phi Sắt với một ánh mắt vô cùng
mong chờ. Thấy vậy Mộ Phi Sắt cũng vui vẻ thu vào trong lòng mình ánh
mắt của Nhan Lão, trầm giọng nói:
“Trên trời cũng không bao giờ
mà tự nhiên rớt xuống miếng bánh cho mọi người, cũng vĩnh viễn đừng có
vọng tưởng chuyện mình không làm mà vẫn được hưởng. Các ngươi cũng đã
phải chịu rất nhiều khổ, chắc hẳn cũng hiểu được hai từ “Quý trọng” là
như thế nào! Sau này sẽ không còn người bóc lột các ngươi nữa, nhưng
cũng đừng vọng tưởng rằng ta sẽ nuôi một đám phế nhân.”
Tâm
trạng của mọi người bây giờ phải dùng câu “Ngây ra như phỗng” mới có thể diễn tả được. Ngày hôm qua bọn họ cũng chỉ thấy được tính tình của Lĩnh chủ đại nhân cũng không có ôn nhu như vẻ bề ngoài, nhưng là loại ngữ
điệu nghiêm nghị này lại làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi.
Nhan Lão cũng là người lớn tuổi nhất ở trong thành, cũng là người có học
thức uyên bác nhất. Bây giờ lão cũng phải cẩn thận từng li từng tí quan
sát sắc mặt của Mộ Phi Sắt, sau đó mới dám hỏi: “Lĩnh chủ đại nhân, vậy
bọn tiểu nhân cần phải làm những gì?”
Mộ Phi Sắt cho Nhan Lão một ánh mắt tán thưởng, sau đó phất phất ống tay áo, nghiêm mặt nói:
“Ngày xưa, Cực Nhạc thành khắp nơi đều hưng thịnh phồn hoa, nhưng hôm nay thì trăm nghề đều phế. Ngày hôm qua ta cho các ngươi khai báo ra sở trường
của bản thân, có ai dám che giấu, thì trong tâm người đó tự hiểu. Các
ngươi đều có tay có chân, có nhà có đất. Lúc trước cuộc sống của các
ngươi như thế nào, ta cũng không muốn quan tâm. Nhưng là hiện tại, tất
cả mọi người đều phải xốc lại tinh thần cho ta, hảo hảo mà bắt đầu cuộc
sống mới!”
Kiếp trước của Mộ Phi Sắt cũng không phải là một con
người sống tích cực, nhưng là nàng đã trải qua cảnh sinh tử không thể
tưởng tượng được. Cho nên nàng vô cùng hiểu rõ sinh mạng của con người
quý trọng như thế nào. Mộ Phi Sắt tất nhiên không giống với đám dân
chúng đang chết lặng trước mắt này.
Lời phát biểu của nàng lại
làm cho rất nhiều người trở nên khiếp sợ. Mọi người đều có ý nghĩ: có ai không muốn sống những ngày thật tốt? Có ai muốn bản thân mình phải kéo
dài hơi tàn ở cái địa phương bị nguyền rủa này?
Có lẽ niềm hi
vọng bị bọn họ giấu quá sâu trong nội tâm, hiện giờ lại bị những lời của Lĩnh Chủ đại nhân làm cho tỉnh lại, đang đợi cơ hội một lần nữa chui
khỏi mặt đất âm u, để tiếp nhận ánh sáng rực rỡ của ánh mặt trời.
Mặc dù Mộ Phi Sắt cũng không có nói gì nhiều, nhưng những lời sắc bén vừa
rồi của nàng đã làm cho tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, hô to:
“Khấu tạ lời dạy bảo của Lĩnh chủ đại nhân!”
“Chúng tiểu nhân xin nhớ kỹ!”
“Sau này toàn bộ chúng tiểu nhân đều sẽ nghe theo lời ngài!”
...
“Đúng! Tất cả đều nghe theo lời Lĩnh chủ đại nhân.”
Từng câu trả lời làm nhốn nháo cả một vùng trời, nhưng Mộ Phi Sắt cũng không để ở trong lòng. Ít nhất hiện giờ nàng biết được, những người này vẫn
còn khát vọng một cuộc sống tốt đẹp. Chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Đem chuyện phân phát lương thực giao cho những người chịu trách nhiệm, sau
đó Mộ Phi Sắt liền đi đến phòng giam của Lưu Tư Tài. Khi đi vào thì thấy Hỏa Lang đang nhàn nhã dùng một đoàn tiểu hỏa thiêu đốt đi mái tóc của
Lưu Tư Tài. Chắc hẳn hắn ta bị dọa làm cho sợ hãi, cho nên bên dưới cái
quần xám của hắn còn hiện ra một vũng nước, trong không khí còn truyền
đến từng trận mùi khai buồn nôn của nước tiểu.
Mộ Phi Sắt nhăn
mày lại, từ bên ngoài nhặt được một cây gậy gỗ, hướng lên người Lưu Tư
Tài chọc chọc vài cái, lạnh giọng nói: “Im lặng một chút đi! Bang Mãnh
Hổ bao lâu sẽ tới một lần?”
“Cô nãi nãi.... Đại nhân... Cầu ngài
tha cho ta đi, ngài muốn hỏi cái gì, ta đều sẽ nói cho ngài biết. Van
cầu ngài, đừng có tra tấn ta nữa!”
Mặt mũi Lưu Tư Tài đều toàn
nước mắt nước mũi, khóc lóc kể lể. Hắn ta hoành hành ngang ngược ở Thần
Khí Chi Địa nhiều năm nay, cũng chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh
này!
Mộ Phi Sắt cảm thấy vô cùng chán ghét, một cây gậy lại hướng tới trên người Lưu Tư Tài. “Ta hỏi cái gì thì nói cái đó, bớt nói nhảm
đi.”
“Bình thường bọn họ vào đầu tháng sẽ tới đây một lần. Năm ngoái đã đến một lần, không biết sắp tới có đến nữa hay không nữa!”
Móng vuốt sắc bén của Hỏa Lang ở bên trái, bên phải lại là một cây gậy to
đùng, Lưu Tư Tài cũng không có nửa điểm giấu giếm, biết được gì thì tất
cả đều nói ra hết.
“Bọn chúng có bao nhiêu người? Bên trong có Hồn sư hay không?”
Đây chính là vấn đề mà Mộ Phi Sắt quan tâm nhất. Hiện tại nàng có thể khẳng định Lưu Tư Tài này là loại người ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với
bọn thổ phỉ bên ngoài để đàn áp dân chúng trong thành. Cái tai họa ngầm
này nhất định phải trừ bỏ, nếu không sau này nàng cũng không còn có chỗ
đặt chân nữa.
“Bọn họ có khoảng trăm người. cầm đầu là một Thổ hệ Nhị tinh Hồn sư, nhị gia cùng tam gia chỉ là Hồn sĩ bình thường. Những
người khác ta cũng không rõ lắm. Đại nhân, cầu người khai ân, bỏ qua cho nô tài một lần này đi.”
Lưu Tư tài thấy trên mặt Mộ Phi Sắt tràn đầy sát ý, kinh hồn liền cầu xin tha thứ.
Mộ Phi Sắt đột nhiên nở nụ cười, trong con ngươi đen kịt bất ngờ phát ra ánh sáng rực rỡ:
“Lưu đại nhân, ngài cùng ta cũng không phải có giao hảo gì tốt. Ngươi hiếp
đáp dân chúng trong thành, theo như luật lệ của Khang quốc, hẳn là đã bị xử trảm. Bất quá những đồ đáng giá trong phủ này, đều đã bị huynh đệ
của ngươi vơ vét hết, ngay cả dụng cụ để tra tấn cũng không còn. Xem ra, ta phải thay đổi biện pháp tra khảo các ngươi a!”
Ý niệm muốn
được sống sót của Lưu Tư Tài bùng cháy, hoảng sợ hô to: “Lĩnh chủ đại
nhân, cầu ngài tha cho mạng chó này của tiểu nhân. Chỉ cần ngài để cho
ta sống, thì ta làm cái gì đều nguyện ý. Làm cái gì ta cũng đều nguyện
ý.”
Mộ Phi Sắt vẫn cười tươi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ khinh miệt, giống như nếu phải dùng hình ảnh của “cẩu” để hình dung hắn, thì
chính là đã xúc phạm đến tôn nghiêm của loài động vật đáng yêu này.
“Yến Minh, đem hắn ta ra ngoài. Những người còn lại, cứ để cho Hỏa Lang tiếp tục chơi đùa.”
“Vâng”
Yến Minh cũng không hỏi gì nhiều, giống như trong phạm vi từ ngữ của hắn không bao giờ xuất hiện từ “Không”!
Thị vệ thân mình cao lớn lấy tay xách Lư Tư Tài đang còn run rẩy, đi theo
sau Mộ Phi Sắt ra ngoài. Khi đi ra ngoài, một số dân chúng thấy được
thảm cảnh của Lưu Tư Tài, đều là một vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, giống như
là nhà mình bị cháy sạch vậy! Theo lý thuyết thì đám người này phải bày
ra một bộ dáng vui mừng mới phải chứ. Phản ứng kỳ lạ này của mọi người
lại làm cho Mộ Phi Sắt có chút thất vọng.
Bị nô dịch quá lâu,
chẳng lẽ cảm giác căm phẫn của bọn họ đều bị mất hết rồi sao? Mộ Phi Sắt đang suy nghĩ, thì bên ngoài phủ lại có thanh âm hoảng sợ vang lên: “
Người Mãnh Hổ lại đến đây, mọi người mau mang lương thực giấu đi.”
Ngoại trừ người của Mộ Phi Sắt và Bộc Dương Mạch, thì tất cả mọi người đều
như chim vỡ tổ, ôm thóc gạo tìm chỗ trốn đi, nhất thời tạo ra một cảnh
tượng vô cùng hỗn loạn. Hai mắt Mộ Phi Sắt trừng lớn, tràng cảnh trước
mặt, lại bất ngờ đâm trúng cơn giận giữ của nàng.
“Tất cả bình tĩnh lại cho ta.”
Một tiếng quát to làm cho mọi người dừng tất cả động tác lại, tiếp theo đó là thanh âm mang theo lửa giận ngập trời vang lên:
“Tất cả mọi đều đứng thẳng sống lưng lên, đi ra ngoài với ta.”