Chuyện những
người dân trong thành tính toán đón mừng năm mới như thế nào, Mộ Phi Sắt cũng không biết rõ lắm. Nhưng nàng chỉ biết là, sống chung với bọn họ
ba ngày, cùng tìm hiểu kỹ hơn cuộc sống của những người dân nơi đây, làm tâm tình nàng hết sức trầm trọng. Sức lao động quá kém, lại bệnh tật
liên miên, điều kiện cuộc sống ác liệt. Nói tóm lại, chính là hoàn cảnh
thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng trong lòng càng gấp gáp, thì trên
mặt nàng vẫn không biểu lộ ra nửa phần. Vấn đề lương thực tạm thời xem
như được giải quyết, cải thiện nhà ở cũng sắp phải thực hiện. Nghĩ đến
sắp tới nàng phải cùng mọi người đi vào trong núi Hắc Ma mà ai nghe thấy đều phải biến sắc, Mộ Phi Sắt liền sờ đến Hồng Quang trên tay, quyết
tâm trước khi đi lên núi bản thân mình phải thăng cấp đã!
***
Ba ngày sau, vào đêm khuya, trong phòng ngủ nhập nhòe ánh nến, hai mắt Mộ
Phi Sắt trừng lớn khi tận mắt nhìn thấy Hồn Nguyên Châu của Vân Nhược
Lan. Từ lòng bàn tay hắn tràn ra một màn xanh, kết thành một đóa Thủy
Liên thanh nhã, xung quanh là những cánh hoa rơi lả tả. Tia sáng thủy
lam vừa lóe lên, thì cả căn phòng đã bị một làn hơi nước vô cùng mỏng
bao vây. Nhưng điều kỳ lạ, mặc dù những đồ vật tiếp xúc với màn hơi nước này, thì nó cũng không hề bị thấm ướt ra.
Trong lòng thầm hô quả nhiên kỳ lạ, Mộ Phi Sắt mong chờ nhìn sư phụ gà mờ của mình. Dưới chỉ
thị của hắn, nàng cũng ngồi xuống xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối.
“Ngưng tụ ra Hồn tinh là một quá trình thống khổ, Hồn nguyên lực của con là
thuộc tính hỏa, bản tính rất hung dữ. Phi Nhi, vô luận là quá trình này
có gian nan đau khổ thế nào, con nhất định phải cố gắng cắn răng kiên
trì.”
Vân Nhược Lan cũng rất rõ bản tính của tiểu đồ đệ, nhưng vì không muốn lúc quan trọng lại xảy ra sự cố, nên hắn có ý dùng giọng
điệu ôn hòa nhắc nhở.
“Ta đã biết. Phải nhập định điều động Hồn
nguyên lực quanh thân vận chuyển, sau đó thì sao nữa?” Mộ Phi Sắt đối
với chuyện trong quá trình ngưng tụ ra Hồn Tinh sẽ rất thống khổ cũng
không mấy sợ hãi, nàng chỉ trấn định hỏi điểm mấu chốt nhất.
Vân
Nhược Lan tán thưởng gật đầu, trong lúc nhất thời, một nam tử còn trẻ
tuổi lại mang tư thái của một lão giả, hòa ái nói: “Ngưng tụ ra Hồn Tinh là khảo nghiệm đầu tiên với một Hồn Sư. Phải lấy tinh thần lực chinh
phục được Hồn Nguyên lực trong cơ thể, khiến cho nó hoàn toàn nghe theo
điều khiển của mình. Làm cho nó thần phục mình, chính là lúc thành công
ngưng tụ ra Hồn Tinh.”
Nghe xong, Mộ Phi Sắt liền tiến vào trạng
thái nhập định, trước đó còn mơ hồ nghe được thanh âm ân cần của Vân
Nhược Lan: “Căn phòng này vi sư đã dùng bí pháp, lập một kết giới xung
quanh, con không cần phải lo lắng mình sẽ bị phát hiện. Phi Nhi, đánh
cược một lần là được!”
Nghe được những lời này, trong nội tâm của nàng chỉ còn lại một mảnh yên lặng. Hỏa hồng Hồn Nguyên Châu được Hồng
Quang cùng sợi tia bạc trong tim nàng ngày ngày tẩm bổ, cho nên ngày
càng sáng ngời. Hồn Nguyên lực cũng như từng tia lửa, bao quanh Hồn
Nguyên Châu. Dưới sự điều khiển của tinh thần lực cường đại, Hồn Nguyên
Lực dần hướng theo kinh mạch toàn thân chạy khắp cơ thể của Mộ Phi Sắt.
Không khí đầu xuân lạnh ẩm ướt, nếu như trong phòng có được một cái bếp lò để sưởi ấm, thì đó là điều làm cho con người thấy thỏa mãn. Nhưng là nếu
như có vô số bếp lửa tỏa hơi nóng, thì chắc chắn là đang phải chịu sự
dày vò đau đớn.
Trên làn da của Mộ Phi Sắt đã thấm ra một tầng mồ hôi. Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ ở trong phòng đã lên rất cao. Hiện
giờ toàn thân Mộ Phi Sắt như nổi lên ánh lửa bập bùng làm người khác sợ
hãi than.
Nàng cũng không còn tâm trạng để ý vẻ bề ngoài của
mình. Mà Hồn Nguyên Lực trong cơ thể nàng đang chuyển động rất nhanh, cơ hồ muốn thoát ra khỏi sự khống chế của nàng.
Vòng tay Hồng
quang lại cùng lúc phát ra tia sáng màu xanh, đang lấy một khí thế bừng
bừng để tràn ra cùng với Hồn Nguyên Lực. Mà ngay cả sợi tia bạc ẩn nấp
trong trái tim cũng bắt đầu rục rịch không yên, trong lúc hai cỗ năng
lượng kia đang đối đầu nhau, thì nó lại lặng yên mà gia nhập cuộc chiến. Vì vậy, cùng một lúc, trong cơ thể Mộ Phi Sắt có ba cỗ năng lượng như
đang đấu đá điên cuồng, lại như đang vui đùa cùng nhau.
Có lực lượng cường đại là chuyện tốt, nhưng nếu không khống chế được bọn chúng, thì kết cục của nàng cũng rất thảm a!
Toàn thân đau đớn cũng không làm Mộ Phi Sắt mất đi cảnh giác, sự khác thường trong cơ thể do ba cỗ năng lượng cùng nhau mang lại, làm cho nàng tính
tình quật cường của nàng lần nữa thức giấc. Mang theo tính dù chết cũng
không nhận thua, cùng với lửa giận ngập trời, Mộ Phi Sắt ra sức chèn ép, khống chế lại ba cỗ năng lượng đang cùng nhau tạo phản.
Ba cỗ
năng lượng như cảm ứng được lửa giận của chủ nhân, dưới sự khống chế ác
liệt của Mộ Phi Sắt, tốc độ của bọn chúng cuối cùng cũng dần chậm lại,
ngoan ngoãn đi theo sự điều khiển của nàng đến từng ngóc ngách trong cơ
thể.
Một lần lại một lần, sau khi đi hết kinh mạch khắp toàn thân Mộ Phi Sắt, Hồn Nguyên Lực lại như dung nham của ngọn núi lửa đang phun trào, nhưng lại khác ở chỗ là nó đang từ từ bao lại xung quanh Hồn
Nguyên Châu.
Nhưng dưới sức mạnh cực đại do ba cỗ năng lượng mang đến, đã làm cho Hồn Nguyên Châu vỡ vụn thành vô số bột phấn. Hồn Nguyên Lực bất ngờ hình thành một cái lốc xoáy vòi rồng nhỏ, hút hết vụn phấn
của Hồn Nguyên Châu. Mà tia sáng xanh cùng tơ bạc cũng hưng phấn mà nhảy vào lốc xoáy do Hồn Nguyện Lực tạo nên.
Trong lúc nhất thời, ba cỗ năng lượng mang ba màu khác nhau: hồng, lục, bạc hòa vào một chỗ, tạo ra quang mang chói mắt.
Mộ Phi Sắt cắn răng chịu đựng đau đớn, cố gắng nhìn nơi Hồn Nguyên Châu đã vỡ vụn, trong lòng không khỏi lo lắng. Đây không phải là biểu hiện bình thường của một Hồn Sĩ đã tấn cấp lên Hồn Sư, Hồn Nguyên Châu của nàng
vỡ vụn như thế, vậy thì chứng minh quá trình ngưng tụ ra Hồn Tinh của
mình thất bại rồi sao?
Đang âm thầm sốt ruột, thì cái lốc xoáy do Hồn Nguyên Châu tạo thành cũng bất ngờ dừng lại, ở chính giữa nó lại
xuất hiện một viên Hồn Nguyên Châu khác. Nhưng quỷ dị chính là, xung
quanh Hồn Nguyên Châu màu lửa đỏ, lại có một tầng màu xanh lục bao
quanh. Mà ở phía trên, lại có một viên tinh mang màu bạc nho nhỏ. Như
vậy không phải là thông báo cho Mộ Phi Sắt biết nàng đã thành công trở
thành Hồn Sư rồi sao?
Tâm đang treo giữa không trung của Mộ Phi
Sắt rốt cục cũng được hạ xuống. Nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy được Vân
Nhược Lan cũng đang thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt hắn dâng lên nụ cười rạng rỡ, tay trái vừa nhấc lên, Thủy lam quang mang bao trùm cả
căn phòng cũng trở lại trong lòng bàn tay, lặng lẽ ngưng tụ lại thành
hình dáng của Thủy Liên, rồi lại không dấu vết tiến vào trong cơ thể của Vân Nhược Lan.
Mà lúc này trời cũng đã sáng,Yến Minh canh giữ ở
ngoài cửa nửa bước không rời. Vân Nhược Lan nhìn tiểu đồ đệ đang vui
mừng mặc cho bộ dáng bây giờ của nàng đang rất chật vật, trong lòng hắn
cũng rất vui mừng. Đang muốn đẩy cửa đi ra gọi Hương Liên chuẩn bị nước
tắm cho nàng, thì cửa phòng đã đột nhiên bị đẩy vào, một đôi mắt vừa vội vừa tức giận chống lại ánh mắt bình thản của Vân Nhược Lan.
Bay
nhanh như gió đến chỗ của Vân Nhược Lan, giờ phút này tâm tư của Bộc
Dương Mạch vô cùng khó chịu. Người này đi ra từ trong phòng của tiểu bất điểm lúc vừa hừng đông, cái cảnh tượng hắn vừa chứng kiến này làm cho
tim của hắn dường như bị ngừng mất mấy nhịp.
Đi đến bên người Vân Nhược Lan, nhìn thấy hắn vẫn một thân quần áo gọn gàng sạch sẽ, trong
đầu hiện lên ngàn vạn câu hỏi, nhưng lời vừa nói ra miệng chỉ được một
câu duy nhất: “Vân tiên sinh, tiểu bất điểm không có việc gì chứ?”
So với sự chua xót trong lòng mình, thì Bộc Dương Mạch càng quan tâm đến
an nguy của nàng hơn, chẳng lẽ là tiểu nữ nhân quật cường kia sinh bệnh
sao? Tuy những ngày gần đây hắn cố tình tránh chạm mặt nàng, nhưng từ
miệng Phú Quý hắn cũng biết được, là mấy ngày nay nàng luôn bị sự vụ
quấn thân. Chẳng lẽ nàng có chỗ nào không ổn sao?
Vân Nhược Lan
nghe vậy, vô cùng kinh ngạc, vị thiếu tướng trẻ tuổi tài cao này tính
tình luôn trầm ổn, hôm nay lại vội vã như vậy, thật làm cho người khác
kinh ngạc. Nhưng Vân Nhược Lan cũng vô cùng bình tĩnh, mỉm cười một cái, thuận miệng bịa chuyện: “Không có gì đáng ngại. chẳng qua là lúc trước
Lĩnh chủ đại nhân đã từng bị thương, mà hơn một tháng nay không được
nghỉ ngơi, dẫn đến cơ thể quá sức cực nhọc mà thôi. Bộc Dương thiếu
tướng, không cần phải quá lo lắng.”
Bộc Dương Mạch nghe thấy vậy, nhưng trong lòng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, chuyện lúc nàng ở
Thiên Hồn học viện bị thương nghiêm trọng, ở Ám Vũ hoàng thành ai cũng
biết. Những ngày qua hắn nên thay nàng gánh bớt việc mới đúng.
Nghĩ vậy, Thiếu tướng âm thầm ảo não, hỏi thăm tình huống của nàng kỹ hơn.
Lại đợi ở trước cửa phòng của nàng hơn nửa ngày, vẫn không thấy bóng
dáng của nàng đâu, trong lòng lại càng lo lắng.
Mộ Phi Sắt cũng
vừa bước ra tới cửa, thì lại thấy một bộ dáng không yên của Bộc Dương
Mạch, có chút kinh ngạc hỏi: “Bộc Dương thiếu tướng, có chuyện gì sao?”
Vừa mới trải qua một trận đấu ác liệt, thanh âm của Mộ Phi Sắt tự nhiên là
có chút khàn khàn, lại thêm hiện giờ toàn thân của nàng là một tầng mồ
hôi, tóc tai lộn xộn, cho nên cũng thật giống như người đang bị bệnh
nặng.
“Ngươi không thoải mái, cũng đừng có cố gắng quá. Mau nghỉ
ngơi cho tốt. Những ngày tới còn có chuyện gì cần làm, cứ giao cho ta là được rồi.”
Giọng nói của Bộc Dương Mạch mang theo vẻ quan tâm
gượng ngạo, nhưng là thanh âm lại làm cho người khác nảy sinh ra suy
nghĩ khác thường.
Mộ Phi Sắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm sang Vân
Nhược Lan vẫn mang theo vẻ tươi cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Ho nhẹ một
tiếng, cảm ơn nói: “Thân thể ta chẳng qua là mệt mỏi một chút mà thôi,
cũng đã được Vân tiên sinh chữa trị. Đa tạ Thiếu tướng đã quan tâm.”
Bộc Dương thiếu tướng cũng nhận ra thái độ của mình đột nhiên quá mức ân
cần, thấy nàng cũng không quá cảm kích mình, trong lòng tự nhiên lại
sinh ra cảm giác thất bại. Có chút ảo não xin cáo lui trước, sau đó liền phẩy tay bỏ đi.
Mộ Phi Sắt bị hành động kỳ lạ của Bộc Dương Mạch làm cho khó hiểu, lại quay sang nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên
của Vân Nhược Lan vẫn mang ý cười , hai con ngươi khẽ híp lại, hừ nhẹ:
“Buồn cười lắm sao?”
Nghe vậy, Vân Nhược lan lại càng buồn cười, đưa tay khẽ vỗ lên đầu Mộ Phi Sắt “Phi Nhi, mùa xuân đã bắt đầu rồi!”