Trên xe ngựa mang
theo thành quả chiến thắng trở về, ngoài ra còn có một con lợn rừng. Kỳ
quái hơn là, trước lúc bọn họ đi, đám hầu tử kia mang theo một đống trái cây màu đỏ, nhìn rất đẹp mắt, cũng không biết hái được ở chỗ nào. Lĩnh
chủ đại nhân nhìn thấy vậy, lại rất vui mừng, đem đống trái cây kia tất
cả đều bỏ vào xe mang về.
Quả thật hiện giờ tâm tư của Mộ Phi Sắt đang rất hỗn loạn. Vui vẻ là vì, nàng không ngờ ở thế giới này lại có
loại hoa quả nhìn rất giống quả táo ở thời đại của nàng. Nhưng mà nàng
cũng không dám chắc, thứ quả này có thể ăn được.
Đoán chừng đây
chính là lễ vật mà Hầu Vương dâng lên để nịnh nọt mình đây, thành quả
này làm cho Mộ Phi Sắt cũng rất hưởng thụ. Nàng thấy động vật vẫn chân
thật hơn con người rất nhiều, mặc dù đang nịnh nọt nàng, thì cũng thuận
mắt hơn rất nhiều.
Khắp trời chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo, thì đoàn người cũng đã trở lại trong thành. Đem những cây gỗ to để lên bãi đất
trống. Còn hiện tại, Phú Quý lại được mọi người xem như sư phụ. Nghe
theo chỉ thị của Mộ Phi Sắt, Phú Quý đang hướng dẫn mấy vị phụ nhân làm
sạch lông của con lợn rừng. Rồi chia ra thành nhiều miếng để phân phát
cho các hộ gia đình trong thành.
Mỗi lần Mộ Phi Sắt chứng kiến
cái cảnh tượng này, đều cảm giác được mình đang sống trong một cái xã
hội nguyên thủy. Mà nàng chính là thủ lĩnh của bộ lạc, phụ trách việc ăn uống của bộ lạc! Chẳng lẽ Lĩnh chủ đại nhân không phải là không nên lo
cơm áo, không phải là được ngồi mát ăn bát vàng sao?
Nhưng là
nàng cũng cảm thấy như vậy không có gì đáng buồn cả! Mặc dù hiện tại
phải tự dựa vào sức của mình, nhưng là nàng có thể tự mình đi trên con
đường mà mình chọn. Tay làm hàm nhai so với bị người quản chế vẫn tốt
hơn!
Mộ Phi Sắt trở về thư phòng, nghe Nhan Lão báo cáo lại tình
hình ở lò gạch. Sau mấy lần làm thí nghiệm, thì lò gạch này vẫn còn có
thể dùng được, điều này làm cho khóe miệng Mộ Phi Sắt khẽ nhếch.
Lĩnh chủ đại nhân cười, tự nhiên cũng làm cho những người hầu bên cạnh vui
vẻ. Hương Liên đang ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư ăn cơm, cẩn thận nhắc nhở tiểu thư, ngày mai chính là sinh nhật lần thứ mười bốn của Mộ Tam tiểu
thư nha!
Mộ Phi Sắt có chút ngẩn người, ở kiếp trước, đối với
ngày sinh của mình, nàng cũng không mấy quan tâm, cho nên hiện tại tự
nhiên cũng không để ngày sinh nhật của bản thân ở trong lòng. Nhưng nhìn thấy Hương Liên mang vẻ mặt mong chờ nhìn mình, Mộ Phi Sắt lại có chút
suy nghĩ lại, cười nói: “Ngày mai ta còn phải lên núi Ác Ma một lần nữa. Cũng chỉ là sinh nhật mà thôi, không cần tổ chức cũng được.”
“Nhưng mà, tiểu thư... Đây là sinh nhật đầu tiên ở bên ngoài, Lão thái gia
không có ở bên cạnh, mà ngay cả Nhị thiếu gia cũng không có ở đây. Nếu
như nô tỳ không thể vì người làm chút gì đó, thì sẽ cảm thấy không yên
lòng a!”
Sau khi Hương Liên cùng nàng rời khỏi Mộ phủ, tính tình
cũng trở nên hoạt bát hơn nhiều. Hương Liên cũng biết hiện tại tiểu thư
đã không còn nhát gan như trước, nhưng là cũng vẫn luôn cung kính với Mộ Phi Sắt. Ở trước mặt tiểu thư, không nên che dấu ý nghĩ của mình, đây
mới là lựa chọn thông minh nhất.
Mộ Phi Sắt khẽ cười, trong lòng
thầm khen ngợi tiểu tỳ nữ một lòng vì chủ tử của mình. Bất quá nàng cũng không có ý muốn tổ chức sinh nhật. “Như vậy đi, không bằng ngươi giúp
ta tìm một người biết thổi sáo, coi như là một món quà. Như thế nào?”
Từ trước đến nay, suy nghĩ của tiểu thư rất khó nắm bắt được. Cho nên
Hương Liên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ vui vẻ đáp ứng. Trong
lòng thầm nghĩ, đây ít nhất cũng là việc đầu tiên tiểu thư muốn mình làm a!
Chủ tớ hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì Vân Nhược Lan đã bận rộn một ngày cũng đã trở về. Trên mặt hắn cũng không biểu lộ chút
mệt mỏi nào, chỉ còn thiếu tiên khí vờn xung quanh người hắn mà thôi.
Mộ Phi Sắt nhìn Vân Nhược Lan dùng bộ dáng ưu nhã ngồi xuống dùng cơm,
thầm nghĩ Thủy hệ Hồn nguyên lực quả nhiên là thần kỳ. Vân Nhược Lan
cùng Mộ Ngôn đều là một bộ dáng ôn nhuận như ngọc, không biết đây là do
khí chất trời sinh, hay là do ảnh hưởng của Hồn Nguyên lực? Nhưng là
nàng cảm giác được, có khả năng là vì nguyên do phía sau a!
Vậy
thì theo lý thuyết, người có Hồn Nguyên lực thuộc Hỏa hệ phải có tính
tình nhiệt tình, sôi động, nóng nảy. Nhưng mà cứ nhìn vào nàng hay là
Yến Minh đi, cũng không thể không nói hai người họ là quái thai trong
Hồn Sư nha!
“Phi Nhi, ngày mai con lại thêm một tuổi. Nếu con muốn cái gì, có thể nói với vi sư?”
Nàng không ngờ sư phụ gà mờ này lại biết được sinh nhật của mình! Mộ Phi Sắt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi có lòng là tốt rồi!”
Lời vừa nói ra, Mộ Phi Sắt lại cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên cảm
thấy hơi xấu hổ. Nhưng khi nhìn đến nụ cười vẫn không thay đổi trên mặt
Vân Nhược Lan, nàng lại tự mình trào phúng bản thân, có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không?
Vân Nhược Lan cũng không biết nội tâm
tiểu đồ đệ đang quấn quít, đưa ngón tay vuốt ve cái cằm bóng loáng, trên mặt lại suy ngẫm, sau nửa ngày rốt cục mới nói ra: “Cũng được, vậy đợi
cho ta sắp xếp lại của cải của ta, để xem cái gì tốt nhất, đến lúc đó sẽ tặng cho Phi Nhi của ta.”
Mộ Phi Sắt căn bản là cũng không nghe
được hắn đang nói cái gì, bởi vì toàn bộ chú ý của nàng đều bị bốn chữ
cuối kia hấp dẫn. Phi Nhi của ta? Trong lòng nàng đột nhiên thiếu chút
nữa là đã nhảy lên, vui vẻ đã tràn ra đáy mắt, nhưng ngoài miệng vẫn
nói: “Cứ từ từ mà suy nghĩ, Vân tiên sinh...”
***
Một đêm này Mộ Phi Sắt cảm thấy ngủ rất ngon, mang theo sự vui sướng không
rõ trong lòng, nghênh đón tuổi mười bốn của đời thiếu nữ.
Hôm
nay, nàng cũng giống như ngày hôm qua, dẫn mọi người lên núi Ác Ma, tiếp tục công việc lấy gỗ dựng nhà. Mộ Phi Sắt cũng mang theo bên người Hồn
Thạch mà Giác Viễn đại sư và Thần Hữu thiên sư đưa cho nàng.
Thừa dịp mọi người đang làm việc, lại sai Yến Minh đứng đó trông chừng mọi
việc, Mộ Phi Sắt để cho Hầu Vương mang nàng đi xung quanh dạo một chút.
Tìm kiếm những động vật hoặc thực vật có giá trị.
Nắm thật chặt
Hồn Thạch trong tay, Mộ Phi Sắt chăm chỉ giống như tiểu hài tử, cố gắng
dung hợp với chút kiến thức ít ỏi về sinh vật của mình ở kiếp trước,
chăm chú phân biệt những loài thực vật chưa từng thấy qua.
Nếu
những nội dung bên trong của Hồn thạch sao chép ra bên ngoài, thì sách
vở có thể xếp thành núi. Nhưng mà chỉ cần một phối ngọc nhỏ lại có thể
chứa được hết. Nàng không thể không nói Hồn Thạch này quả nhiên rất thần kỳ, cái này chính là một bách khoa toàn thư di động nha!
Trong
lòng tràn đầy cảm thán, thì đột nhiên phát hiện một bụi hoa nhỏ phát ra
hào quang nhợt nhạt. Hoa nhỏ có thân cành giống như cây trúc, màu đỏ
tươi. Bên trong hoa tâm có một hạt châu nho nhỏ bằng móng tay. Khi đến
gần, có thể ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm làm cho tinh thần Mộ Phi Sắt bất giác run lên.
Thúc giục Hồn nguyên lực đi vào Hồn Thạch,
toàn bộ tư liệu của hoa nhỏ này đều hiện lên trong đầu Mộ Phi Sắt. Đây
chính là Thẩm Tuyết Xuân nha!
Đây chính là một loại thuốc đại bổ
dành cho Hỏa hệ Hồn Sư a! Nhìn màu sắc hoa, thì hiện tại chính là thời
khắc tốt nhất để hái. Mộ Phi Sắt nhanh chóng bước lên vài bước, nhưng
lại nghe thấy tiếng bén nhọn của Hầu Vương truyền đến.
Một con
Hắc xà từ trong bụi cỏ bò ra, nhanh chóng há miệng nuốt một bông hoa
vào, rồi ngẩng cao đầu nhìn nàng, bày ra một tư thế chuẩn bị tấn công.
Hiện tại rắn nhỏ này không có ngủ đông sao? Từ bông hoa nhỏ, Mộ Phi Sắt
nhận thấy từng trận ấm áp truyền đến, điều này làm cho nàng chợt hiểu,
hóa ra là mình đang muốn cướp đi vật sưởi ấm của tiểu xà a!
Cũng
lười phô trương thanh thế, cho nên Mộ Phi Sắt vẫn dùng chiêu thức ngày
hôm qua đối với con lợn rừng mà làm cho hắc xà trở thành một khối than
màu đen. Đưa tay ngắt lấy thân cây Thẩm Tuyết Xuân cách đóa hoa ba
tấc. Đây cũng là cách Hồn Thạch ghi lại, như vậy thì, có thể làm cho
Thẩm Tuyết Xuân không bị héo úa trong vòng 12 canh giờ. Bây giờ chỉ cần
một cành cam thảo, sắc thành một bát thuốc, thì sẽ trở thành thuốc bổ vô cùng tốt.
Mộ Phi Sắt đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì
đột nhiên xuất hiện một trận gió hướng tới phía nàng. Theo bản năng, một tay nàng ôm mấy đóa Thẩm Tuyết Xuân vào trong ngực, tay còn lại đánh
tới tàn ảnh. Tay đánh vào trong không khí, vội vàng nhìn xuống mấy đóa
hoa, may mắn không có chuyện gì!
Ánh mắt Mộ Phi Sắt hướng lên
nhánh cây phía trên đỉnh đầu, lại bất ngờ nhìn thấy một Tiểu Hoàng Điểu, hai con ngươi của nó nhỏ ti hí đang nhìn chằm chằm đầy vẻ tiếc hận về
phía Thẩm Tuyết Xuân trong ngực nàng.
Đằng sau tiểu hoàng điểu là cái lông đuôi thật dài, ánh sáng mặt trời chiếu sáng, làm nó phát ra
ánh sáng vàng chói. Nó có một thân hình nhỏ nhắn, cùng với thần thái cao ngạo, nếu không phải trên đỉnh đầu của nó không có mào, thì Mộ Phi Sắt
còn tưởng nó là một con chim tước con a.
Hình như nó đang nhìn
chằm chằm vào Thẩm Tuyết Xuân trong tay nàng! Mộ Phi Sắt cười khẽ, tiểu
hoàng điểu này cũng biết phân biệt tốt xấu nha! Động vật có dáng vẻ xinh đẹp làm cho tâm tình Mộ Phi Sắt trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Mang
theo ý tứ muốn trêu chọc, Mộ Phi Sắt tay cầm Thẩm Tuyết Hoa khẽ đung
đưa, chỉ thấy đầu của Tiểu hoàng điểu cũng khẽ đung đưa theo. Bộ dáng
của nó rất khả ái a!
Mộ Phi Sắt híp mắt cười, giọng nói có chút đùa giỡn: “Điểu Nhi, muốn nó sao?”