Ban đêm, trong một
nhà nghỉ nhỏ của Tề Nhiễm Thành, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng đặc
sắc. Một đám tiểu nhị mặt mũi bầm dập, cộng thêm một vị chưởng quầy thân thể béo núc đang sợ hãi run rẩy cầu xin tha thứ một vị khách quan. Cả
đám người sợ rằng chính mồm thối của mình lại nói sai điều gì, cho nên
cũng không dám thở gấp.
Mộ Phi Sắt thản nhiên nhìn tiểu tỳ nữ mặt mày đỏ gay, hưng phấn đang đứng bên cạnh. Hiện giờ hai tay của Hương
Liên vẫn còn khẽ run lên, giống như đang tận lực áp chế cơn phấn khích
mãnh liệt trong lòng.
Dưới sự giúp đỡ của Yến Minh, Hương Liên
cảm thấy dường như mình ngày càng nghiện làm một nữ hiệp a! Công phu
quyền cước mà tiểu thư dạy cho mình xem ra rất lợi hại, mà lại vô cùng
sắc bén. Mặc dù có cao thủ giúp đỡ, nhưng dù sao đã đánh bọn chúng một
hồi nhưng làm sao nàng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nha!
Trong lúc
hai chủ tớ Mộ Phi Sắt nói chuyện nhàn nhã với nhau, thì Yến Minh gõ cửa
đi vào, trầm giọng ghé vào bên tai nàng thông báo: bên ngoài có người
đang theo dõi bọn họ. Trong lúc Mộ Phi Sắt đang nhíu mày suy nghĩ xem
đám ruồi bọ kia rốt cuộc là ai, thì bên ngoài nhà trọ đã vang lên một
tiếng ngựa hí. Băng sơn thị vệ cũng ngay lập tức hành động, mà Mộ Phi
Sắt cũng không có ngồi yên mà nhanh chóng chạy ra xem.
Có người
muốn trộm ngựa, nhưng không thành công do Yến Minh đã nhanh chóng xuất
hiện, nhưng con ngựa cũng bị làm cho hoảng sợ nên có một vết thương nhỏ, còn kẻ trộm ngựa thì đã chạy mất dạng. Đợi đến khi Mộ Phi Sắt chạy tới, thì chỉ còn lại gã trông ngựa đang khóc lóc giải thích với Yến Minh.
“Có thấy rõ người đó là ai không?” Mộ Phi Sắt hỏi, nhẹ nhàng đi tới bên
cạnh con ngựa đang bị thương, đưa tay đến chỗ vết thương của nó, khẽ vỗ
nhẹ trấn an con ngựa.
“Khách quan, bọn họ có che mặt cho nên tiểu nhân cũng không biết đó là ai!” Gã trông ngựa nói, nhưng là Mộ Phi Sắt
lại phát hiện được ánh mắt của hắn đang có vẻ lẩn tránh.
Trầm tư
một lát, đầu tiên, Mộ Phi Sắt để cho Hương Liên đi tìm chưởng quầy để
lấy băng gạc cùng với thuốc cầm máu. Nàng bất động thanh sắc nhìn xem
vết thương của con ngựa đang nằm trên mặt đất, sau đó chậm rãi đi đến
trước mặt gã sai vặt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi không biết, hay là không
dám nói?”
Ngữ khí của Mộ Phi Sắt đột nhiên trở nên sắc bén, gã
sai vặt sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, hai hàm răng run rẩy va vào
nhau, sợ hãi đáp: “Tiểu nhân... tiểu nhân thật sự không biết.”
Có phải là do chủ quán ăn muốn trả thù mình hay không? Mộ Phi Sắt biết cho dù hỏi hắn cũng không có kết quả, cho nên đợi Yến Minh xử lý tốt vết
thương cho con ngựa, liền hời hợt nói: “Quán của các ngươi treo biển
mang tên “Bình An”, nhưng thật đúng là bình an nha! Quay về nói với
chưởng quầy của các ngươi, nếu như ngày mai đồ đạc của chúng ta mà thiếu mất một thứ, thì tiệm này cũng chuẩn bị đóng cửa đi!”
Ngữ khí
bình thản mang theo hơi lạnh đầu xuân, làm cho chưởng quầy vừa mới đến
nghe được câu nói của nàng, hận mình không thể khóc rống lên kêu trời.
đây là nữ từ đến từ nơi nào, tuổi không lớn lắm, nhưng tại sao lại có
thể có khí thế uy nghiêm như vậy a!
Trong lúc mọi người ở đây bị
khí thế của Mộ Phi Sắt ép đến không ngóc đầu lên được, thì đột nhiên
truyền đến một tiếng vỗ tay. Hướng theo phía phát ra tiếng vỗ tay, chỉ
nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang đứng trên nóc nhà. Một cơn gió
lạnh thổi qua, làm cho vạt áo của nam tử bay lên trong gió. Mặt trăng
ngày mười sáu giống như một cái khay bạc, khi Mộ Phi Sắt ngửa đầu nhìn
lên, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân, phía sau lưng hắn giống
như còn phản chiếu ra quang mang mờ ảo.
“Thật sự là hảo thủ đoạn
a! Thật không nghĩ đến ở đây lại có thể gặp được một người thú vị như
vậy, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ta tên là Tần Huyên,
tiểu lĩnh chủ, sau này gặp lại...” Thanh âm mang theo mấy phần lười
biếng vang lên từ phía nam nhân.
Ngay lập tức, Yên Minh liền bày
ra tư thế phòng thủ, đứng trước mặt Mộ Phi Sắt. Nhưng chỉ thấy nam tử
kia điểm nhẹ mũi chân, nhanh nhẹn rời đi. Không khí xung quanh dao động, màn đêm quỷ dị xung quanh lại bao phủ xung quanh nơi nam tử đứng. Nhưng quang mang màu xanh nhàn nhạt xung quanh nam nhân kia lại làm cho Mộ
Phi Sắt chú ý, người này là Hồn Sư sao?
Lời nói không đầu không
đuôi, bỗng dưng xuất hiện lại biến mất, làm cho Mộ Phi sắt kinh ngạc một hồi. Chỉ với mấy câu nói mà nam tử kia đã nói nói toạc ra thân phận của nàng. Nhưng mà hình như theo ý tứ của hắn, lần này là đến để gặp nàng
a! Nàng mới đến Thần Khí Chi Địa mà đã khiến người khác chú ý rồi sao?
Nam nhân kia bất chợt đến nói vài câu, lại làm cho nàng đối với đám chuột
nhắt kia không còn hứng thú, cho nên dứt khoát quay về phòng nghỉ ngơi.
Dù sao chuyến đi lần này không phải đi chơi, bây giờ mọi người cần phải
nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn đi mua những thứ cần dùng.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, thì sắc trời dần sáng, trên đường cái cũng trở nên náo nhiệt. Sau khi Mộ Phi Sắt cùng với mọi người dùng xong đồ ăn sáng,
tiện thể hỏi ngay tiểu nhị ngày hôm qua bị bọn họ đánh, nơi mua bán
lương thực cùng với gia súc làm giống.
Tiểu nhị không nửa phần
giấu giếm, chỉ có thể thành thật khai báo cho đám người Mộ Phi Sắt. Phía đông cùng phía bắc của Tề Nhiễm Thành đều có những thứ mà mọi người cần mua, cho nên Mộ Phi Sắt liền phân chia cho năm người kia, làm cho bọn
họ chia nhau đi mua những thứ cần thiết. Còn riêng nàng thì đi đến chỗ
mua bán thức ăn, cùng tiệm vải để xem một chút.
Năm người kia sau khi nhận tiền, liền cẩn thận cất kỹ và trong người, sau đó quay người
đi mua những thứ mà Mộ Phi Sắt đã dặn dò. Mộ Phi Sắt đi theo sau tiểu
nhị để đến tiệm vải. Nàng tính toán mua cho mấy người dân trong thành
một chút vải vóc, để cho những nữ nhân trong thành có tay nghề khéo một
chút còn có việc để làm, đối với bọn họ thì may được một bộ y phục cũng
không phải việc gì khó.
“Khách quan, ngài muốn mua quần áo sao?
Cửa hàng của tôi mới nhập về loại vải tốt nhất từ Hoàng Thành, chắc chắn khi mặc lên sẽ làm nổi bật thân phận của ngài a! Ngài có thể lựa chọn
màu sắc cùng hoa văn, tiểu nhân cam đoan sẽ hợp tâm ý của ngài.”
Lão bản cửa tiệm này có vẻ là người thông minh, nhưng ít nhất có thể thông
minh hơn khi so sánh với tên chưởng quầy béo núc kia. Khi hắn ta thấy Mộ Phi Sắt, mặc dù trên người nàng mặc quần áo đơn giản, nhưng lại toát ra khí chất bất phàm. Mà đi theo sau lưng còn có hai hạ nhân, cho nên lão
bản liền trưng ra khuôn mặt tươi cười tiếp đón nồng hậu, một bên khua
môi múa mép, một bên vẫn đang cẩn thận dặn dò ý tứ của khách hàng.
Đối với lời nói khen ngợi của tên lão bản này, Mộ Phi Sắt cũng chỉ thờ ơ,
xem qua một vòng, mới mở miệng hỏi: “Lão bản, trong tiệm của ngươi còn
vải thô không?”
Lão bản vừa nghe Mộ Phi sắt mở miệng ra chỉ hỏi
mấy miếng vải thô không đáng một đồng tiền, thì mặt mày liền suy sụp
xuống, thanh âm quãng tám cũng đã trở về bình thường: “Có thì có, nhưng
là chúng ta đều để trong kho hàng rồi. Mới đầu năm mà còn có người mua
vải thô sao? Vị tiểu thư này, ta thấy da thịt của tiểu thư mềm mại như
vậy, làm sao ngài lại để cho đống vải thô ấy làm bẩn mắt ngài như vậy?
Ta thấy lụa là gấm vóc, mới xứng đôi với tiểu thư a!”
Không cam
lòng, cho nên lão bản tìm nhiều lý do không muốn bán cho Mộ Phi Sắt, lại liên tục giới thiệu cho nàng những loại vải khác, làm cho nàng phải
liếc hắn mấy lần. Lão bản này cũng là một người làm ăn khôn khéo, nhưng
dù sao hắn ta cũng chỉ là một người xem trọng cái lợi trước mắt mà thôi!
“Vải thô còn trong kho của ngươi đều là vải cũ từ năm ngoái đi! Trước tiên cứ lấy một ít ra cho ta xem một chút!”
Hàng xấu hàng tốt gì thì cũng đều là tiền, cho nên lão bản đành phải cắn
môi, sai tiểu nhị vào nhà kho lấy vải. Đang muốn giới thiệu cho Mộ Phi
Sắt thêm một số vải tốt trong cửa hàng, thì phát hiện nàng đang nhìn
chồng vải bông trước mặt, mà tay của nàng cũng đang vuốt ve lên trên mặt bông mềm mại. “Vải bông này không tệ, Một thước bao nhiêu tiền?”
“Tiểu thư thật là có ánh mắt! Đây là loại vải bông tốt nhất của cửa hàng, màu trắng thuần khiết, tính chất vải lại rất ôn hòa. Hiện tại đã là đầu
xuân, rất thích hợp may xiêm y... Ôi chao, tiểu nhân thật là nhiều
chuyện. Một thước ba trăm đồng, mà một thước có thể làm được nhiều nhất
sáu bộ váy.”
Lão bản đang ra sức mời mọc, thì lại thấy Mộ Phi Sắt cười lại như không cười nhìn hắn, làm cho hắn vội vàng dừng lại, nhanh
chóng trả lời câu hỏi của nàng.
Mộ Phi Sắt nghe xong cũng chỉ gật nhẹ đầu, nhưng không nói thêm tiếng nào. Khi tiểu nhị đem vải thô lên,
Mộ Phi Sắt cầm lên cẩn thận đánh giá vải thô mà lão bản nói không đáng
tiền này. Qua mùa xuân, tấm vải thô có chút ẩm ướt, nhưng sờ lên cũng
cảm thấy còn khá mềm, nhưng lại rất rắn chắc, vải thô này rất phù hợp để may thành những bộ quần áo dành cho người thường xuyên làm việc nặng.
“Lão bản, trong kho hàng của ngươi còn bao nhiêu vải thô? Bao nhiêu tiền một thước?”
“Tiểu nhân không dám nói dối tiểu thư, trong kho còn khoảng chừng trăm thước! Tiểu nhân cũng xin nói giá đúng, là vải thô này một trăm đồng một
thước.”
“Như vậy đi, trăm thước vải thô này ta sẽ mua. Bất quá
xem vải này cũng đã quá cũ rồi, nhất định là đã để trong kho hàng lâu
rồi, ba mươi đồng một thước, ngươi có đồng ý không?”
Mộ Phi sắt nhanh chóng nói ra ý đồ của mình. Lời nói của nàng vừa ra, làm cho lão bản ngây ra như phỗng.
Trong lòng lão bản thầm mắng, ở đâu lại chui ra một người giỏi ép giá như
vậy? Trên mặt tràn đầy vẻ đau khổ nói: “ Tiểu thư muốn ta làm ăn lỗ vốn
sao?”
“Nếu như ngươi muốn đế đống vải thô này trong kho đề bị mối mọt ăn hết, thì ta cũng không ngại. Tề Nhiễm thành cũng không phải chỉ
có một mình chỗ của ngươi là bán vải, ta đi tới chỗ khác cũng sẽ trả như vậy. Ta vốn dĩ còn định mua thêm hai mươi thước vải bông. Nhưng ngươi
đã không chịu, vậy đành quên đi!”
Mộ Phi Sắt còn làm bộ muốn đi
chỗ khác, làm cho lão bản ngất đến độ muốn dậm chân: “Ôi! Tiểu bà cô của tôi ơi! Ta có nói là không bán đâu, ta bán, ta bán. Bất quá ta cũng nói trước, nếu phải vận chuyện đến chỗ xa, thì cửa hàng của chúng tiểu nhân không có nhận được đâu!”
Chỉ sợ cho tiền ngươi cũng không dám đi a...
Mộ Phi Sắt khẽ cười trong lòng. Xe ngựa của nàng đều là những xe ngựa
được đặc chế để chở lương thực, hai chiếc xe cũng dư sức chở được trăm
thước vải thô. “Vậy được, bây giờ các ngươi cứ đem đến tiểu điếm. Một
lúc nữa ta sẽ đến đó.”
“Vâng.”
Chỉ mất một ít tiền mà nàng đã tạm thời giải quyết được vấn đề vật liệu may mặc cho người dân trong thành, kết quả này làm cho Mộ Phi Sắt tương đối thỏa mãn. Mang theo tâm trạng vui vẻ dạo chơi một lúc. Nhưng Hương Liên đi đằng sau Mộ Phi Sắt
lại rất khó hiểu, không biết tại sao tiểu thư lại bỏ tiền ra mua một
đống vải cũ kỹ về làm gì, đã vậy tâm trạng của tiểu thư dường như đang
rất tốt a! Vì không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng, cho nên Hương
Liên đành mở miệng ra hỏi Mộ Phi Sắt. Nhưng Mộ Phi Sắt vẫn chỉ thần thần bí bí không có đáp lời.
Trong khi đi dạo vòng quanh khu chợ bán
thức ăn, Mộ Phi Sắt phát hiện ở đây bán hạt giống rau củ hay hoa quả rất ít, chỉ có một chút mứt, hay hồng, quýt. Nếu như theo tình hình này,
thì nếu như nàng đem đống táo ở núi Ác Ma bán ra sẽ có nguồn tiêu thụ.
Nhưng mà nàng cũng phải quan sát người của Tề Nhiễm thành này một thời
gian nữa rồi mới quyết định được.
Tuy nàng cũng rất không tin
tưởng vào lời nguyền rủa của mảnh đất Thần Khí Chi Địa này, nhưng muốn
làm việc gì thì trước hết cũng phải nắm rõ tình huống cụ thể, thì mới ra quyết định đúng được. Nàng cũng không muốn đem tính mạng gần nghìn
người ở Cực Nhạc thành mà đùa giỡn được. Nếu có thể tìm được nơi tiêu
thụ số hoa quả đó, không nói có thể buôn bán thuận lợi được hay không,
mà trước tiên phải xem người ở đây có chịu tiếp nhận nó hay không!
Càng nghĩ, Mộ Phi Sắt liền quyết định đem một vài người trong đám tù binh
kia ra để phụ trách việc này. Dù sao hiện tại nàng cũng nắm quyền sinh
sát ở Thần Khí Chi Địa, cũng không cần cố kỵ nhiều điều, cho nên cũng
phải lợi dụng triệt để mới được.
Đi xung quanh một lát, cổ họng
Mộ Phi sắt cũng có chút khát, cho nên tìm một quán trà ven đường để ngồi xuống nghỉ ngơi. Vừa mới ngồi xuống, thì Mộ Phi Sắt lại nghe được những lời bàn tán khe khẽ xung quanh: “ Các ngươi có nghe nói không? Cái địa
phương ma quỷ kia hiện tại xuất hiện một nữ lĩnh chủ a!”
“Có nghe nói. Người này chính là cháu gái của Mộ thừa tướng – Tam tiểu thư! Khà, khà... Nàng ta chữa trị được bảo bối trấn giữ vận mệnh Khang quốc, công lao lớn như vậy, tại sao lại có được cái loại ban thưởng như vậy?”
“Ngươi nói nhỏ một chút! Ngày hôm qua ta nghe nói, bang Mãnh Hổ là bị tiểu lĩnh chủ kia tiêu diệt trong một đêm a!”
“Cái gì? Còn có loại sự tình như vậy? Ngươi vừa nói, làm cho ta nhớ đến một
chuyện. Hôm nay thật sự là một ngày kỳ lạ, lúc nãy ta vừa mới qua phía
thành bắc có một chút công việc, nhưng lại gặp phải vài người ăn mặc
rách rưới, nghèo kiết xác, nhưng bọn họ ai cũng cầm bạc đi mua các loại
lương thực. Có người hỏi bọn họ đến từ chỗ nào, thì họ trả lời là đến từ Cực Nhạc thành. Ta nghe kể mà tưởng nằm mộng, cái địa phương ma quỷ ấy
mà có người còn sống sao?”
“Ngươi nói cũng có lý! Nói như thế nào thì tiểu lĩnh chủ này vẫn là người của Mộ gia, mà còn là “Người Thiên
Mệnh”. Chúng ta chỉ là tiểu dân nho nhỏ, cũng đừng bàn luận nhiều về
chuyện này. Đi, đi về nhà ta uống rượu.”
Mộ Phi Sắt chỉ lẳng lặng ngồi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, mí mắt cụp xuống, rất nhanh đã
che đi tia sáng kỳ lạ trong mắt. Nơi này cách Hoàng Thành xa như vậy, mà nàng vẫn không thoát khỏi danh hào tiểu thư của Mộ phủ. Nêu như không
dựa vào danh vọng của Mộ gia, mà chỉ bằng thực lực của chính nàng, thì
nàng có thể đi xa đến đâu?
Mộ Phi Sắt bỗng nhiên mỉm cười, đối với kết quả đang chờ đợi phái trước quả thật làm nàng rất hứng thú!