Chờ đến khi Mộ Phi Sắt tỉnh lại, thì nàng đã nằm hôn mê trong phòng ba ngày ba đêm.
Việc đầu tiên nàng tỉnh lại, đó chính là tìm kiếm bóng dáng của Tiểu hoàng điểu. Nhưng ngoại trừ thấy vẻ mặt mọi người xung quanh như trút được gánh nặng, thì nàng không thể tìm thấy Tiểu hoàng điểu vẫn luôn dính bên người nàng.
Vân Nhược Lan có chút tiếc nuối nói với nàng, lúc đó Tiểu Hoàng điểu đã hóa thành một ngọn lửa đỏ, sau đó hóa thành tro bụi không cánh mà bay, tan biến vào trong không khí. Cũng có nghĩa là, Tiểu hoàng điểu vì muốn cứu nàng, mà đã hy sinh rồi.
Tình cảm của nàng đối với tiểu hoàng điểu đã vượt qua giới hạn yêu thích bình thường. Hiện giờ, tiểu gia hỏa đáng yêu kia, sẽ không thể ở bên cạnh nàng như lúc trước nữa rồi. Nàng đã hại chết một tiểu huyễn thú tình nguyện chủ động đi theo nàng... Cái ý nghĩ này cứ quẩn quanh đầu óc nàng, làm cho nàng không cách nào bình tĩnh được.
Tiễn mọi người đi trở về, khi chỉ còn lại một mình nàng trong phòng, Mộ Phi Sắt chán nản vùi đầu vào hai đầu gối, không tiếng động rơi lệ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng đặt chân lên Huyễn Hồn đại lục, mà nàng đã không thể nhịn nổi sự thương tâm trong lòng, làm cho nước mắt trào ra ngoài.
Nàng nhớ lúc nãy trước khi đi, Vân Nhược Lan có nói bởi vì Hồn Nguyên Châu của nàng dung hợp với Hồn Nguyên Châu của Chiêm Chiếp, cho nên hiện tại nàng đã tấn cấp trở thành trung cấp Nhị linh Hồn sư. Xác thực là bây giờ điều nàng đang rất cần đó là tăng lên thực lực của bản thân, nhưng sự tự tin của nàng lại hại chết Tiểu hoàng điểu đáng yêu... Vậy thì thực lực tăng lên, làm sao có thể so với sự thống khổ khi mất đi Tiểu hoàng điểu trong lòng nàng đây!
Khi Mộ Phi Sắt một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, thì hốc mắt rưng rưng cùng với cánh mũi ửng đỏ đã bán đứng thương thế của nàng, làm cho mọi người đau lòng một hồi. Vân Nhược Lan sợ tiểu đồ đệ nhìn thấy cảnh thương tình, cho nên Thủy Lăng cũng tạm thời bị hắn thu vào trong Hồn Nguyên Châu. Hương Liên cùng Phú Quý cũng muốn nói vài câu để an ủi tiểu thư nhà mình, nhưng bọn họ chợt nhận ra vốn từ của bọn họ quả thật không có nhiều, cho nên không biết mở miệng như thế nào. Bọn họ cũng đã quen với hình ảnh tiểu thư mạnh mẽ kiên cường, đột nhiên tâm trạng của tiểu thư trở nên buồn rầu thương xót, nên nhất thời làm cho bọn họ mất đi năng lực khuyên nhủ.
Nhưng vào lúc này, trái ngược với vẻ ít nói lạnh lùng thường ngày, Yến Minh lại trầm ổn nói: “Hỏa Cước Điểu không thể chết dễ dàng như vậy, xin tiểu thư đừng quá đau buồn. Nhất định Chiêm Chiếp sẽ trở lại.”
Mộ Phi Sắt biết Yến Minh là đang có ý tốt, chỉ miễn cưỡng cười cười vài tiếng, ừ nhẹ, sau đó cũng không nói gì.
Tuy Hách Chi Thư cũng không biết rốt cuộc lần đó đã trải qua biến cố gì, nhưng hắn có thể phát hiện được Tiểu hoàng điểu vẫn luôn ở bên cạnh lĩnh chủ nay đã không thấy nữa, cùng với tâm tình của Lĩnh chủ sa sút, cho nên hắn suy nghĩ trong lòng xem có nên bẩm báo lên cho đại nhân vài sự tình khác hay không.
“Đại nhân, hai ngày nữa là đến lễ Nguyệt Lượng*, ngài xem cần phải tổ chức như thế nào?”
*Lễ Nguyệt Lượng (lễ hội trăng) bao gồm năm ngày lễ của người trung hoa. Đầu tiên là Tết nguyên tiêu (15/1 âm lịch), thứ hai là Ngày hội hoa (15/2 âm lịch), thứ ba là Tết trung nguyên (15/7 âm lịch), thứ tư là Tết trung thu (15/8 âm lịch), cuối cùng là Lễ hạ nguyên (15/10 âm lịch).
Lễ Nguyệt Lượng? Nghe đến đây tinh thần của Mộ Phi Sắt liền được nâng cao, thuận miệng hỏi: “Từ trước đến giờ trong thành tổ chức Lễ Nguyệt Lượng như thế nào?”
“Bởi vì cuộc sống mọi người quá cực khổ, những năm trước chúng tiểu nhân đều không có tổ chức. Nhưng hiện tại nơi này đã có ngài, tiểu nhân mong muốn cho dù không tổ chức long trọng, cũng muốn mỗi gia đình đều thắp sáng đèn trong nhà để khẩn cầu năm mới ngũ cốc được mùa, cả người lẫn vật đều bình an.” Hách Chi Thư thấy Mộ Phi Sắt dời đi lực chú ý, lại càng hăng hái nói không bỏ sót một chi tiết.
“Cũng tốt, các ngươi cứ chuẩn bị đi. Nếu như Lễ Nguyệt Lượng có thêm vài việc vui, ngược lại cũng có thể đem đến cho Lãnh địa điều tốt lành.” Mộ Phi Sắt cười nói, khi nàng nghe nói đến lễ tình nhân ở Huyễn Hồn đại lục mà mình chưa từng tham gia nên cũng có chút hứng thú.
Hách Chi Thưa lĩnh mệnh lui xuống, Nhan Lão cùng Nhan Đông cũng đi theo thu xếp mọi việc. Hương Liên và Phú Quý nghe được Mộ Phi Sắt có hứng thú với Lễ Nguyêt Lượng thì vô cùng vui mừng, nhanh chóng phân nhau chuẩn bị mọi thứ trong phủ.
Trong đình viện chỉ còn lại một nữ nhân và hai nam nhân, tầm mắt Mộ Phi Sắt nhìn nhìn vị sư phụ gà mờ đang ân cần trước mặt, lại bất chợt nhớ đến nụ hôn kia, trên mặt ửng đỏ, sự xấu hổ lại lan tràn từ trong lòng ra bên ngoài khuôn mặt trắng nõn.
Phát hiện không khí bỗng dưng có chút khác thường, con ngươi Yến Minh thoáng trầm xuống, tự động thối lui, để lại hai thầy trò vẫn luôn giữ im lặng, cùng với bầu không khí tràn ngập cổ quái.
Vân Nhược Lan biết rõ hiện giờ tâm tình của nàng đang lẫn lộn, chỉ cùng nàng lẳng lặng ngồi đó. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, Vân Nhược Lan lại nhớ cảm giác hai lần được tiếp xúc thân mật với nàng, làm cho hắn cũng thoáng ngượng ngùng, con ngươi chuyển động không rõ cảm xúc. Hắn thấy nàng vẫn không nói chuyện mà chỉ lo vân vê ly trà trong tay, làm cho trong lòng hắn vô cùng buồn bực.
Không khí xấu hổ giữa hai người tựa hồ xuất hiện ngày càng nhiều, làm cho Mộ Phi Sắt cũng biết nguyên nhân vì sao. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình đang có một thứ gì đó đang biến hóa, làm cho nàng càng lo sợ không yên.
Trong lúc cả hai người đang không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, thì đột nhiên Yến Minh dẫn theo một người của Vô Sát đi vào, cúi đầu bẩm báo: “Đại nhân, ngoài thành đang có một đội nhân mã hướng đến đây, bọn họ nói chủ tử của bọn họ là một người họ Ninh, ngài xem xem có để cho bọn họ vào thành hay không?”
Trong lòng Mộ Phi Sắt khẽ run, hai mắt không khỏi trừng to thêm vài phần, là Ninh Lạc đến sao? Mộ Phi Sắt không tự chủ được liếc nhìn Vân Nhược Lan một cái, lại nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn có vài phần khác thường, giống như có một chút chua xót, lại như xen lẫn một chút buồn vô cớ.
Nếu quả thật là Ninh Lạc, vậy thì chứng tỏ sức khỏe của hắn không có chuyện gì rồi, Mộ Phi Sắt thầm nghĩ trong lòng, sau đó cũng chậm rãi đứng dậy, gật đầu nói: “Để ta ra ngoài xem một chút.”
Dứt lời, nàng đi theo người của Vô Sát đi ra khỏi phủ, Vân Nhược Lan cũng không nhanh không chậm theo sát phía sau, tuy trên mặt hắn luôn tự nhiên nhẹ nhàng như gió, nhưng là trong con ngươi cũng hiện lên vẻ thâm trầm khó tả.
Đoàn người đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã ra đến ngoài cửa thành. Vì tránh để cho những người không an phận lẫn vào trong thành, cho nên trước khi Tần Huyên đi đã dặn dò Vô Sát phải thủ vệ Cực Nhạc thành nghiêm cẩn, tuy tạm thời không có tình huống khác thường gì, nhưng tốt nhất vẫn phải luôn đề phòng rắc rối có thể đến bất cứ lúc nào.
Mộ Phi Sắt liếc nhìn trong đoàn người trước mặt có một bóng dáng đang khẽ lung lay ho khan, thầm khẽ thở dài, bước nhanh đi đến phía trước.
“Phi Sắt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nàng rồi!” Mọi người bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm êm ái vang lên, một bóng dáng cao gầy đi lên phía trước, cái nón che mặt được bỏ xuống, hé lộ ra dung nhan còn muốn mê hoặc hơn Vân tiên sinh vạn người mê của bọn họ.
Bộ dáng đầy phong trần mệt mỏi của Ninh Lạc làm cho Mộ Phi Sắt đành phải nuốt xuống những lời chỉ trích vào trong lòng. Nhưng bỗng nhiên đối với sự đột nhiên xuất hiện ở đây của Ninh Lạc lại làm trong lòng nàng có vài phần yên tâm. “Về phủ trước đi đã.”
Mộ Phi Sắt dẫn Ninh Lạc đến Cực Nhạc phủ, trên đường đi không ít dân chúng đều hướng nàng cúi đầu hành lễ, cùng với tò mò nhìn mỹ nam tử đi theo nàng. Mọi người cũng không hề che lấp sự kinh diễm trong ánh mắt, tràn ngập tò mò, âm thầm đoán thân phận của nam tử tuấn mỹ này.
Ninh Lạc quan sát quang cảnh xung quanh thành, con ngươi màu hổ phách khẽ lưu chuyển: “Phi Sắt, nàng cực khổ rồi!”
“Hiện giờ nơi đây cũng đã có vài phần khởi sắc, đây chẳng phải là ký thác của Bệ hạ lên Người Thiên mệnh sao?” Mộ Phi Sắt khẽ đáp, trong đầu vẫn suy nghĩ mục đích đến đây lần này của Ninh Lạc. Hai người đã không gặp nhau hai ba tháng, ngược lại tinh thần của hắn tốt lên không ít, xem ra y thuật của vị Y Sư kia thật sự là cao minh.
“Tuy nói như vậy, nhưng nàng cũng đã phải chịu nhiều ủy khuất rồi! Lúc trước ta ở Khánh Vũ Thành được Y sư chữa trị một thời gian, bệnh tình đã tốt hơn trước rất nhiều, nên nhân tiện muốn đến nơi này thăm nàng. Sẽ không quấy rầy nàng đi?” Ninh Lạc nhìn thấy sự nghi ngờ của Mộ Phi Sắt, cho nên nhẹ nhàng giải thích.
Mộ Phi Sắt cố gắng nhịn xuống sự xúc động trong lòng, hắn đã đến đây rồi, nàng còn có thể làm cái gì được nữa? “Ta chỉ sợ thân thể của ngươi không được, lại phải đi đường xa như vậy thôi. Vốn là lúc trước ta gửi Bộc Dương Mach mang một chút dược hoàn về cho ngươi, nhưng lại không nghĩ hắn về đến Ám Vũ hoàng thành thì ngươi cũng ly khai khỏi phủ. Hôm nay ngươi đi đến chỗ ta, không biết Ninh đại nhân có biết hay không?”
“Phụ thân cũng biết ta sẽ đến đây, chỉ cần không ảnh hưởng đến nàng là tốt rồi!”
Hai người vẫn nói chuyện suốt dọc đường, hoàn toàn hòa thuận, làm cho những người phía sau lưng vô cùng hâm mộ, ngoại trừ vị sư phụ bí mật của Lĩnh chủ đại nhân. Ninh lạc cũng quan sát phía sau, vừa vặn chống lại ánh mắt trong suốt của Vân Nhược Lan. Hai nam nhân với vẻ bề ngoài vô cùng tuấn mỹ đối mặt nhau, trên khóe miệng hai người đều hiện lên ý cười, cũng không tiếng động giao phong mấy hiệp cùng nhau.
“Phi Sắt, sắp đến là Lễ Nguyệt Lượng, ta có mang theo một số nguyên vật liệu để chuẩn bị cho Lễ Nguyệt Lượng, hẳn là có thể phân phát cho mọi người trong thành một ít. Trong đó còn có năm mươi bình rượu ngon, đủ để cho mọi người ăn uống no say trong ngày Lễ Nguyệt Lượng.”
Đảo mắt đã đi đến trước cửa Cực Nhạc phủ, Ninh Lạc thu hồi suy nghĩ, cười yếu ớt nhìn về phía vị hôn thê của mình. Mộ Phi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Ninh Lạc, lại cảm thấy hình như mình nhìn hắn quá lâu, sau đó mới dời đi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
“Làm phiền ngươi phải phí tâm rồi. Yến Minh, tìm người mang đồ vào trong phủ. Nhan Lão, ngươi cùng với Phú Quý đi tìm vài người tìm hiểu rõ tục lệ về Lễ Nguyệt Lượng, cũng không cần phải vội vàng, cứ từ từ học. Nhan Đông, ngươi đi đến nói với những người của Vô Sát, sắp tới trong thành sẽ tổ chức Lễ Nguyệt Lượng, bảo bọn họ đi lên núi Ác Ma bắt vài con thú. Còn Hách tổng quản, ngươi đến từng nhà hướng dẫn bọn họ trang trí phòng ốc. Tất cả không được lười biếng, mau đi đi!”
“Dạ, đại nhân.”
Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lại, làm cho tâm tình Ninh Lạc càng vui vẻ, đôi mắt đẹp của hắn lóe sáng đi theo Mộ Phi Sắt vào trong phủ. Trước đó Hương Liên cũng được Mộ Phi Sắt dặn dò, vừa mới dọn dẹp phòng ở cho khách nhân, đang đi ra ngoài lại vừa vặn gặp Ninh Lạc và tiểu thư, liền nhanh chóng hành lễ: “Cô gia vạn phúc!”
Câu nói của Hương Liên nhắm trúng ý niệm trong lòng của Ninh Lạc, nhưng cũng thành công làm cho Mộ Phi Sắt đen mặt. Mộ Phi Sắt rất giống như có chút không vui liếc mắt nhìn Hương Liên, làm cho tiểu tỳ nữ càng mờ mịt. Nàng cũng không vội vàng răn dạy Hương Liên, dẫn Ninh Lạc vào căn phòng có chút đơn sơ, nhẹ nhàng nói: “Ninh Lạc, hiện tại điều kiện ở đây không được tốt lắm, để ngươi ở chỗ này thật sự có lỗi!”
“Không có gì đáng ngại, Phi Sắt còn có chuyện phải xử lý thì mau đi đi! Không cần phải lo cho ta. Buổi tối ta chờ nàng cùng dùng bữa.” Ngữ khí này cực kỳ giống như một người vợ hiền lành đang dặn dò trượng phu của mình trước khi ra ngoài làm việc, làm cho trong lòng Mộ Phi Sắt dâng lên một trận ác hàn. Bộ dáng nhu thuận của Ninh Lạc thật sự làm cho nàng không thể nào phát tác được.
Mộ Phi Sắt mang theo một bụng oán khí, xoay người rời đi, lại thấy Vân Nhược Lan đang đứng phía sau, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng trong ánh mắt lại là một mảnh sương mù làm cho nàng nhìn không thấu. Mộ Phi Sắt lại nghĩ đến vị hôn phu danh chính ngôn thuận đã tìm đến cửa, làm cho nàng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với vị sư phụ này của mình, điều này làm cho Mộ Phi Sắt không khỏi đau đầu. Loại chuyện loạn thất bất tao này quả thật là nàng không có năng lực xử lý a...
“Phi Nhi, Ngục Hỏa Liên mang về lần trước đã bị đông cứng chết hết rồi, vi sư sẽ đi một chuyến nữa đến Hoa Thành. Đại khái là hai ngày sau vi sư sẽ trở về, thương thế của con vẫn chưa khỏi hẳn, chú ý nghỉ ngơi thật tốt!” Vân Nhược Lan nhẹ nhàng dặn dò, thanh âm ấm áp thấm vào lòng người, nhưng nhìn nàng không chịu nhìn hắn làm cho trong lòng hắn lại càng khổ tâm.
Nói đến Ngục Hỏa Liên, việc nàng mất đi Chiêm Chiếp lại nhói lên trong lòng Mộ Phi Sắt, nàng khẽ gật đầu, thẳng hướng thư phòng của mình đi đến. Vân Nhược Lan thở dài, vừa quay người rời đi, bỗng nhiên sau lưng truyền đến thanh âm bay bổng: “Vân Nhược Lan... cẩn thận một chút.”
Vân Nhược Lan quay đầu nhìn lại, nhưng bóng dáng tiểu đồ đệ đã không còn, nội tâm đang lo lắng của hắn như được một tia nắng mặt trời chiếu vào, khóe môi khẽ giương nhẹ, nhanh chóng rời đi. Thanh âm dặn dò này cũng rất vừa vặn rơi vào trong tai người nào đó đang ở trong phòng, cánh môi mỏng đẹp khẽ nhếch, tiếng ho khan nặng nề bất ngờ ập đến, sau đó lại hiện lên một độ cong quỷ dị.
Lúc sau, Mộ Phi Sắt mới phát hiện câu nói dặn dò của mình quả nhiên là thừa thãi, dựa vào thực lực của Vân Nhược Lan, có mấy người có thể gây nguy hiểm cho hắn cơ chứ! Có lẽ sự việc Chiêm Chiếp mất đi làm cho nàng lĩnh ngộ được cần phải quý trọng những người trước mắt, mặc dù hắn có chuyện muốn giấu nàng, nhưng nàng tình nguyện tin tưởng rằng hắn thật sự muốn tốt cho nàng.
Lễ Nguyệt Lượng trong nháy mắt sẽ đến, làm cho mọi người dân trong lãnh địa đều hồi hộp vui mừng mong chờ, bởi đây có thể nói là lần đầu tiên bọn họ được trải qua Lễ Nguyệt Lượng mà từ trước đến giờ chỉ có thể nghe cha mẹ hay các vị trưởng bối kể lại. Mặc dù Mộ Phi Sắt cũng không phải người mưu cầu danh lợi thông qua những tục lệ như vậy, nhưng nếu có thể trải qua một dấu hiệu tốt, lại có thể làm cho mọi người được nghỉ ngơi, một cái cớ tốt như vậy vì sao nàng không tận dụng cơ chứ!
Ngược lại tất cả mọi người trong phủ đều nhộn nhịp, thì Mộ Phi Sắt lại trầm ngâm suy nghĩ, Ninh Lạc... có phải là ngươi cố ý chọn thời điểm này đến đây hay không a? Mộ Phi Sắt yên lặng nói thầm trong lòng, trên tay khẽ vuốt ve cái bình thuốc được một trăm viên Bách Ngưng Hoàn, thầm hạ quyết tâm, thừa dịp lần này, nàng phải tìm mọi cách để làm mọi chuyện cho rõ ràng a!