Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 8: Chương 8




“Tĩnh tâm lại, chậm rãi cảm nhận Hồn Nguyên Châu của con, mặc dù nó sẽ không nguyên vẹn như lúc đầu, nhưng cũng đừng quá lo lắng, con hãy dùng linh khí tẩm bổ cho nó, Hồn Nguyên Lực sẽ lại xuất hiện.” Giọng nói ân cần chỉ dạy phát ra từ một gian phòng nào đó, thanh âm nhẹ nhàng chỉ có người trong phòng mới có thể nghe rõ.

Lăng Thất trợn tròn mắt, công khai nhìn chằm chằm vào nam nhân xuất hiện trong phòng mình lúc đêm khuya, không nói được lời nào. Vốn tưởng rằng hắn chỉ xuất hiện trong mộng tưởng hão huyền như ảo giác hoang đường, khi bóng đêm buông xuống thì hắn lại hiện thân.

Dung mạo giống như thần tiên, vừa thanh cao lại vừa thần bí, những thứ đó dung hợp lại một cách cổ quái trên người của nam nhân tên Vân Nhược Lan, lộ ra phong thái mê hoặc lòng người.

“ Ta không nói muốn bái ngươi làm sư! Các hạ, trăng đã lên cao, ngươi là một nam nhân lại xuất hiện trong phòng của nữ tử, chỉ sợ không hợp lễ nghĩa. Mời trở về đi!” Lăng Thất cố gắng đè ép một bụng hỏa, lời nói coi như cũng cung kính hữu lễ.

Vân Nhược Lan lại như không nghe thấy, giống như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Vi sư biết gần đây tâm tình của con không được tốt, thân thể cũng có chút mệt mỏi, nhưng vào lúc này, ta lại càng muốn yêu cầu con phải kích thích được năng lượng đang trong cơ thể con. Hồn Nguyên Lực chỉ cần có tồn tại trong cơ thể con, đều lưu lại dấu vết, chỉ cần con một lần nữa bắt giữ được dấu vết còn lưu lại, hết thảy đều có thể trở về quỹ đạo của nó.”

Quỹ đạo? Không phải là sự hèn mọn khẩn cầu người nhà chiếu cố cùng yêu thương sao? Lăng Thất cười nhạo, ánh nến trong phòng làm nổi lên ánh sáng màu vàng nhạt, đem nét mặt của nàng nổi lên vẻ bí hiểm.

“Vì sao ngươi lại thu ta làm đồ đệ?” Nàng vốn là không muốn hỏi, nhưng nếu như mình lại trở thành một vật hy sinh thì cơ hội được sống lại thật uổng phí, vì an nguy của chính mình, nàng không ngại đầu lưỡi của mình dài thêm mấy phân.

Vân Nhược Lan nhàn nhạt nhìn thiếu nữ bình thường trước mặt, ánh mắt cực kỳ nhanh xẹt qua vòng tay trên cổ tay nàng, bình thản trả lời: “ Đây có lẽ là duyên phận đã định trước. Vi sư tu luyện nhiều năm, từ trước đến nay đều tuân theo lẽ trời. Phi Nhi, chờ khi con tu luyện đạt được chút thành tựu, con tự nhiên sẽ hiểu.”

Đối mặt với lời nói như thế, kiếp trước của Lăng Thất sẽ chỉ là bình tĩnh, hôm nay tuy nàng đã thay đổi thân thể, nhưng nàng vẫn duy trì thái độ hờ hững không đổi.

Không có lớn tiếng vỗ bàn hô lừa đảo, cũng không trầm mê vào những đạo lý huyền diệu, nàng hiểu trên trời sẽ không tự nhiên rơi xuống miếng bánh ngon như vậy, chỉ là nàng không muốn dùng tư chất cùng thân phận của Mộ Phi Sắt, chỉ là nam nhân này rốt cục có mưu đồ gì?

“Không có quyền lợi phản đối sao? Được rồi! Nhưng ta báo trước, nếu muốn huấn luyện ta để trở thành công cụ báo thù gì đó, hoặc là có kế hoạch to lớn cần ta góp một viên gạch, thì cửa sổ ở bên trái, cứ tự nhiên!” Lăng Thất cẩn thận nói, đối với ân nhân cứu nàng một mạng dù sao cũng lưu vài phần đường sống.

Lời nói của nàng làm Vân Nhược Lan nhịn không được cười lên, trong lời nói của nàng có từ ngữ hắn chưa từng gặp qua, nhưng lại có vài phần bất đắc dĩ cùng kháng cự. Hắn có nghe nói Mộ Phi Sắt là người nhát gan, đã từng làm cho hắn có cảm giác tiếc nuối khi người như vậy lại là nữ nhi của người mà hắn tôn kính nhất. Nhưng hôm nay xem ra, không hẳn là tính cách không chịu nổi như hắn suy nghĩ kia!

Ưu nhã ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách đơn sơ, trên người Vân Nhược Lan như phát ra tiên khí làm Lăng Thất muốn một trận ác hàn. Nếu không phải trong mắt hắn còn tia tình cảm ấm áp, với bộ dáng như không thèm để ý đến khói lửa nhân gian của Vân Nhược Lan, nàng sẽ trực tiếp chắp tay, rồi chạy càng xa càng tốt.

Lăng Thất có nghe Ngải Y Sư ở Thiên Hồn học viện nói qua, thuốc bôi trên vết thương của nàng đều là những dược liệu quý báu, bằng không cho dù được Mộ Ngôn cứu sớm hơn cũng phải xuống chỗ Mạnh Bà xếp hàng rồi.

Trong lòng chất đầy nghi vấn nhưng không nghĩ ra mục đích của Vân Nhược Lan. Đối với tình huống thân thể của mình nắm rõ, lại có thể ở Thiên Hồn học viện tự do ra vào, có thể tránh được tai mắt của mọi người xuất hiện trước mặt mình, thực lực của hắn quả nhiên không phải hạng thường. Không có lý do bỏ mặc tính mạng của mình, lại có cơ hội có thể khôi phục được Hồn Nguyên Lực, như thế nào lại không muốn đánh cược một phen!

Vân Nhược Lan quan sát thấy nàng mím chặt môi, ánh mắt kiên định, cũng biết nàng đã chấp nhận việc mình làm sư phụ. Đáy mắt âm thầm hiện lên chút khen ngợi, sự can đảm này như thế nào lại giống với tính cách nhu nhược, yếu đuối trong lời đồn!

“ Phi Nhi, trước hết con giữ lại Bách Ngưng Hoàn này, mỗi ngày một viên, nhớ không được để cho ngoại nhân trông thấy. Sau khi uống thuốc hãy ngồi xếp bằng tĩnh tâm, mỗi ngày kiên trì hai canh giờ. Chờ thuốc dùng xong, vi sư sẽ giúp con chuẩn đoán bệnh.” Vân Nhược Lan móc ra một bình sứ tinh xảo trong ngực đưa cho Lăng Thất.

Lăng Thất không biểu tình nhận lấy, mở nắp bình ra, chỉ thấy một mùi thơm xông vào mũi, hí mắt nhìn vào trong bình thấy có ít nhất vài chục khỏa to như hạt đậu đen. Có nghĩa là nàng phải chờ mấy chục ngày nữa mới có thể tái khám lần nữa.

Lăng Thất đậy lại bình sứ, nhắm chặt bình, một hồi lâu mới nói: “Chuyện thu ta làm đồ đệ có phải không thể nói cho người khác biết?”

“A! Phi Nhi vì cớ gì lại nói như vậy?” Vân Nhược Lan vốn đang định dặn dò, không nghĩ tới nàng đã nói trước, con ngươi xoẹt qua tia sáng.

“Ngươi không để cho ai thấy ta gặp ngươi, nửa đêm lại vô phòng của ta, đơn giản là không để người khác biết được sự tồn tại của ngươi. Ngươi, không thể lộ ra ngoài ánh sáng?” Lăng Thất dừng lại một lúc, đùa cợt nói tiếp: “ Hay là ngươi sợ mọi người biết ngươi thu một đồ đệ như củi mục sẽ chế nhạo ngươi?”

Lời nói quật cường lại pha chút thương cảm, trên gương mặt tuấn tú của Vân Nhược Lan hiện lên nhàn nhạt ý nghĩ thương xót, than nhẹ: “ Con là một đứa nhỏ thông minh, đừng tự coi nhẹ bản thân của mình.”

Lăng Thất nhướng nhướng mày: “ Nga! Vậy là ngươi không thể lộ ra ánh sáng?” Chẳng lẽ hắn là tà ma ngoại đạo, thật phí cho một gương mặt tuấn mỹ a!

Vân Nhược Lan không biết Mộ Phi Sắt đang nghĩ cái gì trong lòng mà vui vẻ như vậy. Tiểu đồ đệ này thật có ý tứ, tuy đây là người duy nhất mà mình thu làm đệ, nhưng cũng có chút ít mong đợi khi chính mình bồi dưỡng nàng thành một Hồn Sư vĩ đại.

“ Cứ coi như hiện giờ vi sư không thể lộ diện a! Hiện giờ cách lúc lên đường còn hơn ba canh giờ, con hãy ăn một viên, sau đó xếp bằng cảm ứng Hồn Nguyên Châu, ngàn vạn lần không thể lười biếng a!”

Cười cười đứng dậy, bóng dáng Vân Nhược Lan cực nhanh ở trước mặt Lăng Thất biến mất, nàng nắm trong tay bình sứ thì thào nói: “Hôm nay coi như ngày đầu tiên sao? Cắt! không cho người ta nghỉ ngơi a!”

Nói thầm xong, Lăng Thất đổ ra một viên thuốc, lo lắng nhìn viên dược hoàn màu đen. Thói đời hiểm ác, lòng người khó lường, sói đội lốt cừu cũng đã từng thấy rất nhiều, thật đúng là không có biện pháp để soi sáng cho tính tình đơn thuần của Mô Phi Sắt a!

Ăn hay không ăn? Lăng Thất cẩn thận suy nghĩ lại hành vi của Vân Nhược Lan, đau đầu không thôi.

Không thể tuyên bố nàng bái được một cao nhân làm sư phụ, hẳn là cùng thân phận của hắn có quan hệ. Sở dĩ nàng biết như vậy vì nàng biết Hồn Nguyên Châu của mình là có người động tay chân.

Trong lúc vô tình nàng nghe được cuộc nói chuyện của Ngải Y sư và Mộ Ngôn, tuy không nghe được rõ ràng, nhưng lão nhân có y thuật cao siêu này ám chỉ trong cơ thể nàng có dấu tích bị dùng thuốc. Một chuyến về nhà lại làm cho Hồn Nguyên Lực biến mất, Lăng Thất tự nhiên hiểu được mọi chuyện có liên hệ, chẳng qua trong Mộ phủ có ai muốn hãm hại nàng vẫn chưa biết được.

Hôm nay, nàng phải trở lại nơi như đầm nước sâu thẳm ấy, việc quan trọng là phải giữ được cái mạng nhỏ này. Nếu lần này gióng trống khua chiêng nàng có thể lấy lại được Hồn Nguyên Lực,thì không cần đợi lúc có thể lấy lại được, sợ rằng nàng cũng đã sớm đi đời nhà ma, đã một lần phạm phải chuyện tình ngu xuẩn, tuyệt đối không thể lặp lại lần nữa.

Nhẹ nhàng bóp nhẹ đầu gối trái, nàng nghe nói nó đã bị bóp nát, lại như kỳ tích mà lành lại. Ánh mắt Lăng Thất lơ đãng nhìn xuống vòng tay trên cổ tay. Đây là vật duy nhất mẫu thân Mộ Phi Sắt để lại, rất là cổ quái, lần kiếp nạn này cũng là lần đầu tiên mà nó có chút tác dụng so với vẻ bề ngoài bình thường.

Tại sao mình lại gặp phải những chuyện này a! U oán không thôi, nàng lại lần nữa nhìn xuống viên dược hoàn, khẽ cắn môi, nuốt chửng viên thuốc vào, mùi thơm kỳ lạ trong miệng hóa thành cảm giác mát lạnh bay thẳng vào nội tâm. Lăng Thất lập tức co chân lại, theo như lời dặn của Vân Nhược Lan, thử ngồi xuống xếp bằng.

Tất cả hành động của nàng đều rơi vào trong con ngươi thâm thúy của người đứng ngoài cửa sổ, nụ cười thản nhiên như ánh trăng hiện lên, khẽ xoay người nghênh nhàng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.